Yêu 12 năm không chịu cưới, em khiến tôi hối hận cả đời
Giờ Hiền không chịu thì cô ấy cũng chẳng bỏ tôi được, lớn tuổi rồi thì cũng khó để gặp đối tượng ưng ý, huống chi chúng tôi đã ở bên nhau 12 năm nay.
Tôi và Hiền yêu nhau từ những ngày đầu chân ướt chân ráo ra Hà Nội học Đại học. Chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng nhau trải qua những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời nên tôi và em thực sự rất gắn bó. Em là mẫu con gái đơn giản, bộc trực và thẳng thắn. Còn tôi thì luôn tập trung vào sự nghiệp bởi quan niệm của tôi là đàn ông phải làm trụ cột trong gia đình. Tôi phải cố gắng để tạo lập một tương lai vững chắc cho vợ con sau này.
Rất may mắn là Hiền luôn ủng hộ tôi. Em không bao giờ mè nheo, đòi hỏi tôi phải dành thời gian quan tâm, chăm sóc cho em. Em luôn kiên nhẫn đợi tôi sau những ca làm thêm, về là đã có cơm em nấu sẵn. Bởi vậy tôi luôn yên tâm khi có Hiền hậu thuẫn.
Em luôn kiên nhẫn đợi tôi sau những ca làm thêm, về là đã có cơm em nấu sẵn. (Ảnh minh họa)
Tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc, tôi nhanh chóng tìm được công việc ưng ý. 2 năm đầu tôi chăm chỉ làm ở vị trí nhân viên, sau đó tôi được phân làm trưởng nhóm kinh doanh. 1 năm sau tôi được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng. Tiền tôi tiết kiệm gửi về cho gia đình trang trải, sửa sang nhà cửa. Lo toan xong thì tôi dành dụm để kinh doanh riêng.
Thêm 2 năm nữa, tôi đã gom được số vốn kha khá, nên bắt đầu đầu tư vào một số lĩnh vực. Làm ăn có lúc thua lỗ, lúc gỡ gạc lại, Hiền luôn bên cạnh động viên. Lúc này chúng tôi đều 27 tuổi, gia đình hai bên cũng giục làm đám cưới, nhưng tôi thực sự quá bận để lo lắng những chuyện đó. Hơn nữa, chúng tôi từ lâu đã chăm sóc nhau như vợ chồng, trừ việc dọn về sống chung nữa thôi.
3 năm sau đó, tôi vẫn tiếp tục theo đuổi công việc. Có hôm Hiền cũng hỏi tôi:
- Anh tính bao giờ thì cưới? Bạn bè em lấy chồng, có con cả rồi.
- Cứ từ từ. Chờ anh thêm chút nữa. Anh phải mua đất, xây nhà ở đây, chứ ở chung cư anh không thích. Giờ tiền anh dồn vào làm ăn cả.
Video đang HOT
- Anh biết giờ em bao nhiêu tuổi rồi không?
- Anh biết, anh hiểu. Nhưng em cũng hiểu cho anh. Anh chỉ muốn đảm bảo cho em và con một cuộc sống đầy đủ.
- Nhưng em cũng đâu cần quá nhiều?
- Còn anh thì không muốn em phải sống khổ sở.
- Thôi được rồi…
Em 30 tuổi rồi. Em phải lấy chồng, phải sinh con, như những người phụ nữ khác. (Ảnh minh họa)
Thấy Hiền xuôi tôi yên tâm tiếp tục guồng quay của công việc. Giờ Hiền không chịu thì cô ấy cũng chẳng bỏ tôi được, lớn tuổi rồi thì cũng khó để gặp đối tượng ưng ý, huống chi chúng tôi đã ở bên nhau 12 năm nay. Nhưng cách đây 1 tháng, em đột ngột nói phải về quê có việc. Tôi không suy nghĩ gì nhiều cho đến khi em trở lại và hẹn gặp tôi.
- Chúng ta kết thúc ở đây thôi. – Hiền mở đầu câu chuyện theo cách không thể thẳng thắn hơn.
- Tại sao? – Tôi thảng thốt.
- Em 30 tuổi rồi. Em phải lấy chồng, phải sinh con, như những người phụ nữ khác.
- Em chờ anh thêm một thời gian nữa không được à?
- Không được. Vì em chờ anh quá lâu rồi. Em chưa bao giờ giục giã anh không có nghĩa là em không sốt ruột. Em nghĩ em cần tôn trọng anh, cần hiểu cho anh. Nhưng anh chưa bao giờ hiểu cho em. Anh biết thanh xuân của con gái chỉ có 1, đúng không?
- Thế giờ em bỏ anh liệu em có thể đến với ai được nữa?
Hiền cười nhẹ:
- Anh không phải lo. Hóa ra anh tin rằng em sẽ không thể lấy ai khác ngoài anh là vì anh nghĩ em già rồi, không ai thèm nhòm ngó nữa đúng không? Tháng sau em cưới, anh nhớ tới dự.
Tôi run lẩy bẩy không thể tin nổi.
- Em suy nghĩ lại được không? Nếu em muốn, tuần sau, không, ngày mai chúng ta có thể cưới luôn.
- Em yêu anh, nhưng em chờ đợi anh quá lâu rồi. Không ai có thể kiên nhẫn được như em nữa đâu. Em cũng rất tiếc khi ở bên anh đi qua bao khó khăn, cuối cùng lại chẳng thể cùng nhau hưởng trái ngọt. Nhưng thôi, đủ rồi. Em không muốn chờ đợi trong vô vọng nữa.
Hiền đi về. Còn tôi thì vật vã mãi vì đã để mất người con gái quá tốt như Hiền. Tôi cố gắng liên lạc với bố mẹ em nhưng họ đều quá chán ghét tôi rồi. Giờ tôi phải làm sao đây khi người con gái tôi yêu chuẩn bị đi lấy chồng?
Theo Eva
Vợ nói sẽ chẳng thay đổi theo những điều tôi đã góp ý
Tôi có nên dứt khoát ly hôn để giải thoát, hay cố gắng vá víu để sửa chữa lại mái ấm gia đình?
Tôi 38 tuổi, vợ 30 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 10 năm, có 2 đứa con thông minh, khỏe mạnh, đáng yêu. Thời mới cưới, vợ tôi ở nhà chăm lo gia đình, chuẩn bị sinh con, tôi đi làm bên công ty nhà nước. Vợ khá tự ti vì chỉ mới học xong cấp 2, tôi hứa với vợ là sẽ giúp cô ấy đạt được ước mơ vào giảng đường đại học, được làm công việc văn phòng chứ không phải lam lũ buôn bán. Tuy nhiên sau này tôi chỉ đạt được 90% lời hứa khi chỉ giúp cô ấy vào được cao đẳng. Trong thời gian mang bầu đứa đầu tiên, vợ học lại từ cấp 3 và tôi luôn bên cạnh kèm cặp cô ấy, lúc đó cô ấy kiến thức bị hổng hết (trước đó chưa học xong).
Cách đây 6 năm tôi bỏ công ty ra ngoài làm ăn, lúc đầu gặp rất nhiều khó khăn, đã mấy lần phải làm lại. Thời gian này kinh tế khó khăn nên vợ chồng đều rất vất vả, phải làm thêm đủ thứ để duy trì cuộc sống. Nhiều khi giữa trưa vợ vẫn phải đi giao hàng, nghĩ lại tôi thương cô ấy và muốn bù đắp những tháng năm nhọc nhằn đó. Giờ mọi thứ tương đối ổn định hơn. Sau khi ra trường vợ tôi xin làm bán hàng ở showroom, gần đây cô ấy có biểu hiện mắc bệnh trầm cảm khá nặng, lý do cũng nhiều nhưng có thể mấy vấn đề sau:
Cô ấy rất tham vọng, trong khoảng thời gian từ khi đi làm đến nay tầm 3 năm thì vợ liên tục chuyển chỗ làm (đã thay đổi 5-6 lần), còn làm thêm cái này cái khác. Mỗi lần như thế là một lần tạo ra áp lực cho bản thân, vợ tôi lại có dấu hiệu của bệnh. Hoặc mỗi lần không bằng người khác là vợ tôi đều có biểu hiện. Những năm tháng trước đây vất vả nên giờ nhìn lại (cộng với tâm lý bất ổn) sẽ cảm thấy thiệt thòi, ấm ức tích tụ liên tục. Cuộc sống vợ chồng cũng không được hòa hợp. Tôi cũng là người không khéo trong thái độ và ứng xử. Tôi mô tả qua cuộc sống như vậy để các bạn biết.
Giờ vợ chồng tôi gần như không có sự thông cảm và quan tâm nhau một cách đích thực, tôi quan niệm là doanh nghiệp thì luôn duy trì mở cửa, gia đình hãy cố gắng duy trì ánh đèn, sự ấm áp. Tôi giúp đỡ vợ khá nhiều việc nhà: chăm sóc con cái, nấu nướng... Tuy nhiên trước đây tôi có sai lầm là để mặc chuyện đó cho vợ. Vợ tôi tính rất hướng ngoại và bốc đồng, cũng nghiện điện thoại nữa, trước gần như ngày nào cũng chia sẻ thông tin lên mạng xã hội, sau này đỡ hơn nhưng rất hay chát, kể cả trong bữa ăn.
Vợ tôi bán hàng, vì thế marketing rất quan trọng, ban đầu tôi có hỗ trợ marketing nên công việc khá thuận lợi, về sau do vợ thay đổi quá nhanh quá nhiều, mỗi lần tôi làm không đạt được như ý là cô ấy cứ hay chê bai, muốn kiếm người khác làm, rồi sau không hiệu quả lại nhờ tôi, tôi kiên quyết không hỗ trợ nữa. Mỗi lần thay đổi công việc, cô ấy mặc định tôi phải hỗ trợ, mặc dầu có nhiều việc tôi phân tích và khuyên chưa nên làm vì chưa phù hợp. Còn nếu làm thì tôi cũng đưa ra phương án tiếp cận thận trọng, nhưng vợ đều bỏ qua và tự làm theo ý mình (hoặc vài người bạn góp ý bên ngoài). Vẫn như thường lệ là sau khi làm một cái mới là gặp rất nhiều khó khăn, khi đó cô ấy lại có biểu hiện của bệnh và chúng tôi lại mâu thuẫn, vợ thì trách móc tôi không giúp đỡ, tôi thì trách vợ không chăm lo gia đình.
Vợ tôi mặc định các ngày lễ như Valentine, kỷ niệm ngày cưới... đều là trách nhiệm của tôi. Thời gian đầu quá khó khăn, chúng tôi cũng gần như không có kỷ niệm nào đáng nhớ những ngày đó, sau này lại sinh ra mâu thuẫn nên những ngày đó cũng chỉ thoáng qua. Nói chung chúng tôi cư xử với nhau khá tệ và đắng cay nhiều hơn ngọt ngào. Có những lần sinh nhật tôi mà vợ vẫn đi uống nước với mấy cậu đồng nghiệp, để tôi ở nhà một mình. Có lẽ tôi quan niệm quá cũ khi nghĩ rằng tình yêu gia đình là cần một không gian và một cảm giác ấm cúng bên nhau, khoảnh khắc cho riêng những người trong nhà. Cũng chẳng rõ hay do vợ tôi quá buông thả trong suy nghĩ khi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đạt mục đích? Cứ mỗi lần có chuyện là cô ấy đều đưa chuyện ly hôn ra làm điều kiện, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận chứ không nỉ non níu kéo, vì tôi biết rằng vợ không muốn ly hôn mà chỉ nói cho sướng miệng thôi. Mỗi lần như thế cô ấy đều đưa lên mạng xã hội tất cả những suy nghĩ của mình về cuộc sống gia đình, với một giọng thiểu não như là nạn nhân của sự vô tâm, gia trưởng của tôi, rồi nhận được khá nhiều comment đồng cảm.
Tôi muốn cải thiện tình hình nên chia sẻ với vợ nhưng vợ luôn nói không bao giờ thay đổi, sống được thì sống không thì chia tay. Tôi thấy phân vân quá, thực sự vợ chồng đã trải qua tháng năm quá gian khó về kinh tế, nên mặc dù hiện nay chưa khá lắm nhưng vẫn đầy đủ hơn. Tôi muốn bù đắp phần nào cho vợ mà dường như cô ấy đã thay đổi hoàn toàn. Liệu tôi có nên dứt khoát ly hôn để giải thoát cho nhau, hay cố gắng vá víu để sửa chữa lại mái ấm gia đình? Mỗi lần bàn chuyện ly hôn vợ đều thống nhất tôi nuôi con (tôi cũng phân tích tính cách bốc đồng và bất ổn tâm lý để vợ biết là cô ấy sẽ không chăm sóc con được tốt như tôi, cô ấy cũng đồng ý vậy).
Về tính cảm thì xa vợ tôi cũng nhớ, vợ tôi chắc cũng có phần nào như thế vì mỗi lần giận nhau lâu ngày không gần gũi thì chỉ cần tôi mở lời làm lành là đâu lại vào đấy. Tôi khẳng định mình không bồ bịch trai gái, kể cả đi karaoke với bạn tôi cũng không gọi gái. Tôi nghĩ vợ cũng không bồ bịch gì. Xin các bạn tư vấn dùm, tôi nên ly hôn hay là cố gắng lại từ đầu?
Theo Vnexpress
Bí mật được giấu kín sau chuỗi ngày chăm em dâu ở cữ Thật là chị em dâu nước sông không phạm nước giếng hay là thói ích kỷ của một ai đó khiến cho mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn? Con gái khi đi lấy chồng quả thực có biết bao nhiêu mối quan hệ cần phải bận tâm, nào là bố mẹ chồng, anh chị em chồng rồi lại đến cả chị em...