Yên nhau 6 năm mà người yêu mình vẫn bỏ
Tôi đã dâng hiến, chờ đợi anh trong 6 năm tuổi xuân để rồi chơi chán chê rồi anh “đã” tôi phũ phàng vậy ư?
Tôi và anh yêu nhau từ năm thứ hai đại học, hai đứa đều là sinh viên tình lẻ lên thành phố trọ học. Vì muốn tiết kiệm chi phí sinh hoạt nên anh đã đề nghị tôi dọn về “góp gạo thổi cơm chung”.
Ban đầu tôi cũng phân vân, đắn đo, nghĩ rằng về sống thử với nhau tiết kiệm được phần nào nhưng sau này có xảy ra cãi vã, chia tay thì mình sẽ là người thiệt thòi nhất.
Thấy tôi băn khoăn nên anh đã động viên lên kế hoạch sau khi ra trường sẽ làm đám cưới. Anh khẳng định như đinh đóng cột, hứa lên hứa xuống điều đó. Tin tưởng anh, tin vào tình yêu giữa hai chúng tôi nên cuối cùng tôi đã đồng ý.
Dọn về sống chung, cuộc sống cũng có nhiều trắc trở. Nhiều lần hai đứa xảy ra bất đồng quan điểm, tranh luận, cãi vã lẫn nhau. Lúc ấy anh nói muốn chia tay, tôi cũng nghĩ không có anh tôi sẽ rảnh nợ. Có điều tôi đã sống với anh như vợ chồng, giờ đường ai nấy đi. Sau này liệu có người chồng nào còn chấp nhận một người con gái đã từng sống thử như tôi?
Suy nghĩ như vậy nên dù rất tức giận, biết mình chịu nhiều thiệt thòi tôi vẫn phải nín nhịn, luỵ tình để theo anh. Hàng ngày tôi vẫn chu toàn mọi việc từ cơm nước đến giặt giũ quần áo của cả hai người. Thế nhưng nhiều khi anh thấy vậy được đà lấn tới, quát mắng, chỉ trích tôi đủ kiểu.
Video đang HOT
Thời gian thấm thoát đưa thoi, ngày chúng tôi ra trường rồi cũng đến. Một vài lần tôi giục anh tính đến chuyện cưới xin vậy mà anh không đồng ý. Anh nói rằng còn trẻ con, chưa sẵn sàng cho một đám cưới, công việc cũng chưa tốt nên dành thời gian phấn đấu cho sự nghiệp. Hai đứa cố gắng đợi tích cóp thêm ít tiền sẽ làm đám cưới, có tiền sinh con đẻ cái, nuôi dưỡng nó cũng đỡ vất vả…
Mặc cho tôi phân bua rằng con gái có thì, đàn ông có thể đợi 28, 30 thậm chí trên 30 tuổi lập gia đình vân coi là chưa muộn. Nhưng con gái thì khác cưới xong còn tính đến chuyện sinh đẻ nữa sao có thể đợi lâu được. Nói hết nhẽ mà anh vân cương quyết không chịu, còn nói đã yêu thì phải tin tưởng nhau.
Không muốn trở thành người gạ cưới suốt ngày nên tôi đành chấp nhận đợi 1, 2 rồi đến 4 năm trời. Đến khi không thể chịu đựng tôi giục cưới thay vì đồng ý, anh lại nói lời “chia tay”. Tôi hỏi lý do anh chỉ nói chưa muốn vường bận chuyện gia đình. Khuyên tôi hãy đi lấy chồng đừng chờ đợi anh thêm nữa.
Tôi như con thú lồng lộn khi bị nhốt cũi, anh nói vậy mà nghe được sao? Tôi đã dâng hiến, chờ đợi anh trong 6 năm tuổi xuân để rồi chơi chán chê rồi anh “đá” tôi phũ phàng vậy ư?
Quá đau khổ, tôi đã khóc ngất đi nhưng khi tỉnh đậy vẫn không thể nào làm thay đổi được quyết định của chồng hờ. Nằm gục trên giường nghĩ về ngày tháng tương lai khi tôi đã bước sang tuổi 26. Để bắt đầu cho một mối quan hệ mới với người khác giới sẽ phải mất bao lâu?
Quan trọng hơn khi tôi đã không còn trong trắng, có lấy chồng thì mỗi khi ân ái chồng có tha thứ cho quá khứ lỗi lầm của tôi? Hay chính tôi sau này nằm bên chồng có thể quên được lúc mặn nồng với người cũ. Chính tôi có thể bỏ qua mặc cảm để tha thứ cho sai lầm của mình không? Nghĩ đến đấy mà nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi!
Theo Đất Việt
Bạn gái tự nguyện dâng hiến
Bạn gái thấy em dừng lại thì cảm thấy hụt hẫng, tỏ vẻ không vui nói "anh đừng ngại, mình yêu nhau mà, em tự nguyện dâng hiến..."
Ảnh minh họa
Em và bạn gái cùng tuổi 20, hiện đang là sinh viên. Chúng em học và chơi chung với nhau từ hồi cấp 2, nhà cũng ở khá gần nhau nên thân thiết với nhau từ đó.
Nhưng chỉ khi hai đứa bước chân vào giảng đường đại học thì bạn gái mới chính thức nhận lời yêu. Tình yêu của hai đứa rất đẹp và hạnh phúc, ít khi xảy ra cãi cọ, giận dỗi nhau. Ngược lại cả hai luôn quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống, học tập, động viên nhau cùng tiến lên.
Tình yêu cũng làm em cảm thấy hưng phấn, tự nhủ mình cần cố gắng hơn mọi việc, cố gắng học hành để sau này ra trường có thể kiếm được một công việc tốt, với thu nhập cao để nuôi sống bản thân và lo cho gia đình, vợ con.
Em cũng đã công khai tình yêu của em với tất cả bạn bè, gia đình. Em cũng đã đưa cô ấy về nhà ra mắt, và bạn gái cũng vậy. Cả hai gia đình biết chuyện rất ủng hộ, nói sau khi ra trường sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa.
Vì yêu đã được 2 năm nên chúng em có nhiều thời gian gần gũi nhau. Những lúc như thế trong em rất muốn "vượt rào" với bạn gái. Trong đầu vẫn suy nghĩ sau này sẽ cưới cô ấy làm vợ nên lại muốn giữ gìn cho bạn gái đến tận đêm tân hôn.
Bởi vì gia đình hai bên ở gần nhau, tương lai phía trước chẳng ai có thể đoán được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà hai đứa phải chia tay thì cô ấy sẽ đau khổ. Trong khi cả hai vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, công việc, thu nhập đều chưa có. Chính vì vậy em muốn chúng em có một tình yêu đẹp.
Có một lần cả hai đi chơi với nhau rất vui, vào công viên tâm sự, rồi lại đi uống cà phê, ăn kem... Em cảm thấy thực sự hạnh phúc khi ở bên cô ấy, hôm đó cả hai đã cười nói rất nhiều.
Sau đó hai đứa về phòng trọ của bạn gái nấu cơm ăn, cô ấy thay bộ váy mặc rất gợi cảm. Em và cô ấy đã ôm nhau, hôn nhau say đắm. Nhưng sau đó em kịp trấn tĩnh lại, làm chủ bản thân và dừng lại nên chưa "quan hệ". Bạn gái thấy em dừng lại thì cảm thấy hụt hẫng, tỏ vẻ không vui nói "anh đừng ngại, mình yêu nhau mà, em tự nguyện dâng hiến"
Em nói đời phía trước còn dài, chông gai, trắc trở không ít nên muốn giữ gìn cho cô ấy đến đêm tân hôn. Nói là như vậy nhưng thực tế trong đầu lại rất muốn khám phá, háo hức làm "chuyện ấy"
Thế nên bây giờ trong đầu rất phân vân, nửa muốn thỏa mãn, nửa muốn giữ gìn cho bạn gái cho đến khi cưới. Lỡ vượt rào rồi sau này tình yêu của chúng em có đứt gánh giữa đường thì cô ấy có oán trách em không?
Theo Đất Việt
Nhật ký 'độc nhất vô nhị' của một gã Sở Khanh Nay, một em 'teen' mới quen nhắn rủ mình đi chơi. Mình hỏi đi đâu, em bảo đi hội chợ, mình nhắn lại, giọng buồn buồn: 'Nhà anh vừa có một thành viên qua đời...'. Ngày... tháng... năm... Nay chở một em mới quen đi uống nước. Lúc về, mình lái xe loằng ngoằng, mấy lần suýt tông vào đít xe buýt. Em...