Ỷ lại bà ngoại, chồng không chịu chu cấp nuôi 3 mẹ con
Vợ chồng tôi kết hôn được 12 năm và có vơi nhau hai con gái (năm nay 10 và 8 t.uổi). Vợ chồng tôi đã sống ly thân 4 năm nay.
ảnh minh họa
Tôi ốm yếu phải sống nhờ ông bà ngoại và được ông bà ngoại chăm sóc cho cả 3 mẹ con ngay từ khi chúng tôi kết hôn.
Chồng tôi là bộ đội và suốt từ khi kết hôn không hề chia sẻ trách nhiệm nuôi con với tôi.
Thời gian đầu từ khi kết hôn, tôi còn có thu nhập từ nghề cắt tóc sự hỗ trợ từ bên ngoại để nuôi các con nên không đòi hỏi tài chính từ phía chồng. Nay tôi không có khả năng lao động, ông bà ngoại cũng đã già yếu. Tôi đã trao đổi với chồng về chuyện chu cấp t.iền nuôi con nhưng anh ta không chịu.
Video đang HOT
Có lẽ tôi phải đưa vụ việc ra tòa? Nhờ các cơ quan có thẩm quyền can thiệp? Xin hãy tư vấn cho tôi về các thủ tục, giấy tờ cần thiết để có thể nhờ các cơ quan có thẩm quyền can thiệp.
Trương hơp cua ban, Luât Giai Phong tư vân như sau:
Theo thư bạn trình bày, thì thực tế hôn nhân của các bạn đã không còn tồn tại, tuy nhiên hôn nhân về mặt pháp lý vẫn còn. Vì các bạn chưa làm thủ tục l.y h.ôn tại tòa án nhân dân có thẩm quyền. Đồng thời với thủ tục l.y h.ôn, tại tòa án bạn có quyền đưa ra các yêu cầu về việc phân chia quyền nuôi con và nghĩa vụ cấp dưỡng.
Theo đó, bạn cần chuẩn bị hồ sơ l.y h.ôn, bao gồm: Đơn xin l.y h.ôn, Bản sao Giấy CMND, Hộ khẩu, Giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, Giấy khai sinh con cái, Giấy tờ sở hữu tài sản chung, nếu có. Trong đơn, bạn cần ghi rõ yêu cầu về việc phân chia quyền nuôi con, nghĩa vụ cấp dưỡng và yêu cầu về phân chia tài sản chung. Tòa án nhân dân cấp huyện, nơi chồng bạn cư trú thực tế sẽ có thẩm quyền giải quyết.
Theo VNE
Chịu “nhục” để tiến thân
Khi chúng tôi mới biết nhau, chồng tôi là anh sinh viên trường y sắp tốt nghiệp, nghèo kiết xác, không có ai thân thích ở thành phố này.
Tôi cảm phục ý chí và sự cần cù của anh, cộng với thái độ chân thành, không màu mè hình thức của một chàng trai tỉnh lẻ, nên gật đầu làm vợ anh, chẳng màng tới sự theo đuổi của nhiều người đàn ông "môn đăng hộ đối" khác.
Cưới nhau rồi, tôi càng tin mình không chọn lầm. Anh chăm chỉ làm việc, không ngại khó khăn vất vả, lại rất có ý thức học thêm, nâng cao chuyên môn. Ba tôi khi đó là phó giám đốc một bệnh viện lớn, đương nhiên nhận anh về làm việc, hết lòng nâng đỡ. Khỏi phải nói, sức phấn đấu của anh làm ba tôi thật sự hài lòng.
Bảy năm, chúng tôi có với nhau hai đứa con. Nhà anh ở quê được sửa sang lại, em út tiếp tục học hành cũng nhờ có anh chu cấp. Khi anh đủ sức mở phòng mạch tư kiếm sống thì ba tôi đến t.uổi về hưu, mừng là con rể có thể vững vàng kế tục sự nghiệp của mình...
Đó cũng là lúc cuộc hôn nhân của tôi rẽ sang một khúc quanh mà có nằm mơ gặp ác mộng, tôi cũng không nghĩ ra: anh bỗng dưng đề nghị ly hôn! Chồng tôi thoắt cái trở mặt, nhanh đến không sao dám tin, mới hôm qua còn qua lại, lễ nghĩa, chu đáo, yêu thương...
Khi chỉ có hai vợ chồng với nhau, anh chẳng ngại ngần gì mà không lật bài bằng những câu cạn tình cạn nghĩa, trơ tráo, vô sỉ. Nào là chấp nhận lấy tôi, nín nhịn chịu đựng tôi chừng ấy thời gian là đủ lắm rồi. Tôi tưởng mình là ai kia chứ, lá ngọc cành vàng à? Chẳng qua lúc trẻ cần một chỗ dựa, một nơi yên ổn đê tiến thân nên anh mới phải chịu "nhục" bấy lâu. Nay anh phải có một người vợ tương xứng với vị trí và tài năng của anh, có đâu "đốt đời" với một bà vợ vừa già, vừa xấu, vừa vô dụng thế này...
Con người ta, dường như khi đã bạc thì không bút mực nào tả xiết. Cả nhà tôi bất ngờ khi biết thêm góc khuất nhân cách của một người bấy lâu mình cứ tưởng là hiểu rõ lắm, thân thiết lắm và đối đãi hết lòng. Sự thất vọng ê chề, nỗi đ.ớn đ.au vì lầm tưởng và bị lợi dụng làm cha tôi suy sụp. Cảm giác ghê sợ, k.hinh b.ỉ làm tôi không sao chịu đựng nổi, chỉ mong mau chóng thoát khỏi con người vô ơn, tệ bạc, phản trắc.
Khi nỗi bất ngờ choáng váng qua đi, khi ba tôi đã bình tâm hơn sau cú sốc lật lọng của gã con rể vốn được ông yêu quý chẳng khác con ruột, chúng tôi quyết định sẽ cắt bỏ cái khối u nhọt đó khỏi phần đời còn lại của mình. Chỉ thương hai đứa con nhỏ dại. Thế nhưng, cuộc l.y h.ôn chẳng phải dễ dàng gì, bởi sự trơ trẽn đến tận cùng của người đàn ông vốn có học, từng chịu ơn cha tôi, từng thản nhiên đón nhận sự cưu mang chăm sóc của gia đình vợ nhiều năm dài để yên tâm học hành... Chồng tôi gây khó dễ trong việc đòi chia đôi mớ tài sản có được trong thời kỳ hôn nhân, cố tình không nhìn nhận căn nhà, cái xe đều do ba tôi sắm sửa cho... Bần tiện đến mức, anh ta đòi mang cả chút nữ trang ít ỏi vốn là quà cưới cho cô dâu ngày xưa ra chia chac...
Thế nhưng, anh ta lại chẳng màng đến hai đ.ứa t.rẻ luôn níu áo bố. Trong cuộc chiến tranh hơn thua từng chút quyền lợi đó, anh ta hoàn toàn chẳng đa động gì đến hai sinh linh tội nghiệp kia, tựa như chúng chẳng hề tồn tại. Anh ta "trả giá" từng trăm ngàn khi ra tòa thỏa thuận về tài sản. Trước mặt thiên hạ, người từng đầu ấp tay gối với tôi không ngần ngại than nghèo kể khổ, bao nhiêu t.iền làm ra lâu nay bị bên vợ "siết" để đầu tư này nọ hết, giờ phải chia đều ra để anh ta bớt bị thiệt thòi!
Con chim ngỡ mình đủ lông đủ cánh đã bạc bẽo bay đi. Cuộc đời nhân quả nhãn t.iền, tôi thực tâm không nuôi lòng oán hận, chỉ thương hai đứa con mất cha bởi những tham vọng và toan tính của chính người đã sinh ra chúng. Tôi càng tiếc nuối tình yêu và niềm tin đã đặt sai chỗ, uổng phí t.uổi xuân cho một người không xứng đáng...
Theo VNE
Sếp đòi quan hệ để… trừ nợ Tôi không có khả năng trả món nợ ấy cho sếp, mà cũng không thể "chạy làng" được. Liệu tôi có nên nhắm mắt đưa chân "trừ nợ" theo cách sếp yêu cầu? Tôi 23 t.uổi, được gọi là có chút nhan sắc. Vừa ra trường, tôi may mắn đi làm ở một công ty lớn, môi trường làm việc rất chuyên nghiệp,...