Xót xa vợ nhưng không dứt được người tình vì quá sâu nặng
Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ nữa. Tôi biết mình tham lam, ích kỷ, làm khổ vợ con, khổ cả người con gái tôi yêu thương…
Ảnh minh họa
Tôi 45 tuổi, có vợ và 2 con đều đã lớn, ngoan ngoãn, giỏi giang. Tôi là người đàn ông thành đạt, có sự nghiệp riêng và cuộc sống rất đủ đầy.
Mặc dù vậy, nhưng đã từ lâu rồi, tôi không có một ngày thanh thản, lúc nào tôi cũng day dứt vì chuyện tình cảm riêng tư.
Vợ tôi là cô gái tốt, thực sự ất tốt, đoan trang, hiền lành. Mấy chục năm chung sống, vợ chồng tôi rất ít khi cãi cọ, cô ấy nhún nhường, chăm lo cho tôi từ miếng ăn giấc ngủ. Sinh cho tôi 2 người con giỏi giang và nuôi dạy chúng thành người.
Thực sự tôi thấy nợ vợ rất nhiều, cô ấy đồng cam cộng khổ với tôi bao nhiêu năm, từ lúc tôi tay trắng đến khi tôi làm nên cơ đồ. Ân tình với vợ như thế, mà tôi đành lòng phản bội vợ.
Mai – Thư ký của tôi là một cô gái năng động, thông minh, trẻ tuổi. Cô ấy là người kề vai sát cánh cùng tôi qua nhiều thăng trầm của công ty, không thể phủ nhận, nhờ có cô ấy, công việc của tôi phát triển rất nhiều, tôi không ít lần khâm phục tài năng của cô gái trẻ này.
Thế rồi, cái ngày công ty nhận được một hợp đồng lớn, quá vui mừng nên tôi và cô ấy đã đi uống rượu ăn mừng, cũng đêm hôm ấy, tôi đã không về nhà. Mối tình tay ba ngang trái bắt đầu từ khi ấy.
Video đang HOT
Một thời gian sau, vợ tôi biết, cô ấy suy sụp thấy rõ, cả tuần cô ấy không nói năng gì, vợ vẫn nấu ăn, vẫn dọn dẹp, vẫn là quần áo cho tôi trước khi đi làm, nhưng cô ấy tránh nói chuyện, tránh cho tôi động vào. Giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình đáng sợ. Tôi vừa lo sợ, vừa giày vò, vừa ân hận. Cuối cùng, vợ nói tôi làm gì cũng được, miễn sao đừng để các con biết, đừng khiến gia đình tan vỡ.
Thế rồi tôi cứ thế trượt dài, tôi yêu vợ, nhưng thực sự cũng yêu và thương thư ký. Cô ấy kiên nhẫn ở cạnh tôi, bảo không cần danh phận, không cần gì, cứ ở bên tôi là được.
Tôi làm khổ vợ, khổ con, khổ cả Mai. Nhưng tôi không biết làm sao để dừng lại, tôi cũng không biết chọn ai, bỏ ai. Tôi không thể bỏ gia đình, nhưng nhìn lại Mai, tôi thấy thương cô ấy vô cùng, 7 năm bên cạnh tôi, cô ấy đã dành cho tôi cả tuổi thanh xuân của mình.
Có nhiều lần tôi ngỏ lời, bảo cô ấy hãy tìm một người khác, nhưng Mai không nghe. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
Xót xa mẹ chồng biến mẹ đẻ làm giúp việc suốt 6 năm
Mẹ chồng suốt ngày soi mói, trách móc mẹ tôi dọn nhà, giặt quần áo không sạch, nấu ăn không ngon.
ảnh minh họa
Tôi là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học đại học. Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại đây xin việc làm. Và 3 năm sau khi đã có công ăn việc làm ổn định, tôi lấy chồng thành phố. Bố mẹ tôi phản đối cuộc hôn nhân này vì vẫn nặng tư tưởng có con gái đừng gả chồng xa nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn được cha mẹ tác thành.
Sau khi kết hôn được hơn một năm thì tôi sinh con. Thời gian này, mẹ chồng tôi bị tai biến phải nằm viện. Chồng tôi làm công chức nhà nước nên không thể nào xin nghỉ ở nhà chăm sóc gia đình. Gia cảnh neo người, mọi việc trong nhà đảo lộn như mớ boòng boong.
Lúc này tôi gọi điện nói chuyện với mẹ và than thở với mẹ rằng, bệnh của mẹ chồng tiêu tốn rất nhiều tiền, trong khi tiền tiết kiệm tôi cũng đã tiêu gần hết. Con trai tôi mỗi ngày một lớn, tôi thật sự lo sợ cháu sẽ phải khổ nên muốn đi làm tích lũy tiền cho con. Tôi muốn nhờ mẹ lên giúp tôi trông cháu và không ngờ chưa kịp nói dứt câu, mẹ đã đồng ý. Ngay sáng sớm hôm sau, mẹ tôi tay xách nách mang gà, gạo, rau, trứng ở quê lên bồi bổ cho con cháu.
Khi mẹ chồng tôi ra viện cũng là lúc tôi đi làm trở lại. Mẹ đẻ vừa giúp tôi ở nhà trông cháu vừa chăm sóc mẹ chồng. Hàng tháng, tôi có đưa mẹ 4 triệu nhờ mẹ chợ búa cơm nước. Thế mà mẹ chồng tôi cằn nhằn vì đưa cho mẹ đẻ nhiều tiền quá!
Không ngờ mẹ tôi nghe thấy câu chuyện giữa tôi và mẹ chồng nên nói rằng: "Chị thông gia ơi, chị nói thế không đúng, nhà mình trẻ con người già đều có. Giá cả đắt đỏ, một tháng mấy triệu cháu nó đưa tôi không đủ tiêu mà tôi toàn phải bù vào".
Mẹ chồng tôi đương nhiên không bao giờ tin. Bà luôn nghĩ rằng, mẹ đẻ tôi tìm cách ăn bớt tiền chợ búa nên bà nghĩ ra một chiêu để đề phòng chuyện đó. Hôm nay bà đòi ăn sườn, ngày mai đòi ăn gà, có ngày đồi ăn hải sản với mục đích để mẹ tôi không thể ăn bớt tiền chợ.
Mẹ tôi bực mình gọi điện nói chuyện với bố. Tôi đã bị bố gọi điện mắng một trận vì để mẹ chịu nhục và ấm ức như thế. Bố còn nói cứ vài tháng mẹ lại gọi điện bảo bố gửi tiền cho mẹ. Hóa ra tiền đó mẹ mua quần áo cho con tôi và bù vào sinh hoạt phí còn thiếu.
Bố còn bắt tôi phải đưa mẹ về quê ngay nhưng nếu lúc đó mẹ tôi về quê, chắc chắn tôi sẽ phải nghỉ việc. Mẹ chồng tôi cũng không thể sớm phục hồi và con tôi không có ai chăm sóc. Vì nghĩ đến những chuyện xấu nhất nên tôi lại xuống nước năn nỉ xin mẹ ở lại.
Cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý ở lại vì lý do thương thằng cháu ngoại. Mẹ hứa với tôi chăm cháu đến khi cháu đi học lớp 1. Mẹ cũng mong muốn vợ chồng tôi tranh thủ thời gian cố gắng làm việc tích lũy tiền để mua căn nhà khác ở riêng. Tôi nghe lời mẹ và hứa với mẹ quyết tâm chăm chỉ làm việc kiếm tiền mua nhà và phụng dưỡng cha mẹ lúc về già.
Nhà chồng tôi chật chội chỉ có 2 phòng nên mẹ đẻ lên chăm con cháu suốt mấy năm liền đành phải ngủ ngoài sofa. Tôi nhìn thấy mẹ thế đau lòng lắm nên vài lần bảo chồng ra ngủ ở sofa để mẹ vào ngủ với hai mẹ con tôi nhưng mẹ không đồng ý. Sáng nào mẹ cũng dậy từ 6h đi chợ mua bán, sau đó về nhà trông con cho tôi đi làm.
Mọi việc nhà dồn hết lên vai mẹ, ngay cả khi mẹ chồng tôi bắt đầu hồi phục nhưng việc nhà bà cũng ỷ lại không thèm làm. Đã thế còn suốt ngày soi mói, trách móc mẹ tôi dọn nhà, giặt quần áo không sạch, nấu ăn không ngon. Bà còn chê mẹ tôi không biết đối nhân xử thế, sống trong nhà bà mà không biết điều. Tôi thương mẹ lắm mà đành cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng ngày con tôi đi học cũng đến. Trước khi mẹ lên tàu chỉ dặn tôi một câu: "Có mấy món đồ mẹ để trong tủ". Tôi không hiểu chuyện gì nên hỏi lại thì mẹ không nói.
Khi trở về nhà, tôi mở tủ ra thấy có một chiếc vòng vàng và một phong bì đựng số tiền 30 triệu. Thì ra, đây là chiếc vòng mẹ đã tích cóp bao năm mới mua được để phòng thân lúc tuổi già. Số tiền trong phong bì là tiền 6 năm nay mỗi lần lễ tết tôi biếu, mẹ đều tích vào dành cho tôi.
Tôi gọi điện cho mẹ và hỏi sao mẹ lại làm thế nhưng mẹ chỉ cười nói: "Mẹ già rồi không cần dùng đến tiền. Về quê có gạo tự trồng, rau trong vườn, gà trong chuồng cá dưới ao, lại có bố con chăm sóc mẹ. Thậm chí bố mẹ còn có lương hưu, vẫn tự tăng gia sản xuất kiếm thêm tiền nên không dùng đến tiền đấy. Con hãy cất đi để dồn vào mà mua nhà, lo cho con cái học hành".
Nghe những lời mẹ nói mà tim tôi như có ai đang bóp nghẹt, nước mắt tôi nhòa đi. Tôi ôm chiếc vòng và phòng bì tiền khóc trong hối hận. Tôi đúng là đứa con bất hiếu. Trên thế giới này chỉ có cha mẹ là thương yêu con vô điều kiện, vậy mà 6 năm nay tôi chưa làm được gì để báo hiếu cha mẹ mình mà còn làm tổn thương những người đã sinh thành ra tôi.
Từ khi mẹ tôi về, mẹ chồng tôi còn trách mẹ tôi vô trách nhiệm không lo cho con cháu. Đến nước này tôi không chịu đựng thêm được nữa nên đã cãi nhau lớn với mẹ chồng. Tôi nói tất cả những ấm ức bấy lâu nay phải chịu đựng. Bà im lặng không nói gì nhưng mối quan hệ giữa tôi và bà cũng rạn nứt.
Mới đây, khi sinh nhật mẹ, tôi không thể về quê nên đã gửi biếu mẹ 5 triệu mua đồ, không ngờ mẹ chồng tôi nghe thấy đã làm loạn nhà lên, bà mắng tôi là phá hoại, không biết đối nhân xử thế, dám lén lút tuồn của nhà chồng về nhà mình.
Thật sự tôi vô cùng tức giận nhưng giờ vẫn phải sống chung một nhà với bà. Nếu mâu thuẫn vẫn tiếp tục thế này, tôi cũng không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao? Nhưng thật sự tôi không thể chịu đựng được mẹ chồng tôi thêm ngày nào nữa. Vừa thương bố mẹ mình, vừa hận bản thân mình bất hiếu, vừa giận mẹ chồng quá đáng... tôi không biết phải làm gì?
Theo blogtamsu
Xót xa vì lời nói dối có 20 cây vàng của mẹ Tôi hỏi thì mẹ bảo: 'Mẹ nói dối nó là mẹ có 20 cây vàng để dành từ hồi bố con chưa mất. Lúc nào mẹ già yếu nhắm mắt xuôi tay sẽ bảo chỗ cho chúng nó lấy'. Nhà tôi có 2 anh em và chỉ còn mẹ. Bố tôi mất cách đây 14 năm vì một tai nạn. Mẹ tôi chỉ...