Xót xa thân phận là kẻ thứ ba
Là người đến sau, tôi sợ sẽ bị mọi người chê trách khi nói ra tâm sự của mình. Nhưng những người như tôi cũng khao khát tình yêu và hạnh phúc chứ.
Từ trước đến nay, mọi người thường lên án những kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác. Nhưng chỉ khi ở vào hoàn cảnh đó thì mới thấm thía được hết nỗi xót xa. Xin hãy đọc và một lần nhìn vào trường hợp của tôi để hiểu hết tâm trạng của những kẻ dở khóc dở cười.
Năm nay tôi 27 tuổi, một cái tuổi không gọi là già nhưng cũng chẳng còn sớm để lập gia đình. Thế mà giờ đây tôi vẫn cứ long đong lận đận. Câu chuyện của tôi bắt đầu từ 6 năm trước. Ngày ấy tôi còn là một sinh viên ngồi trên ghế nhà trường và quen một người bạn trai hơn mình hai tuổi. Đó là mối tình đầu của tôi.
Khi tình yêu vừa nhen nhúm thì anh ấy lại phải xa tôi vì lo cho tương lai sau này. Chúng tôi hẹn chờ đợi nhau và anh sẽ trở lại tìm tôi. Tuy tình yêu chưa thắm thiết đã phải xa nhau nhưng tôi vẫn gạt bỏ tất cả buồn tủi để đợi chờ. Thời gian đó đối với tôi thật dài và nhiều nước mắt. Vậy mà tất cả cũng chẳng đủ để xóa bỏ hết những nghi ngờ, hờn ghen trong anh.
Tôi không đẹp nhưng có thể gọi là dễ nhìn. Quanh tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi vẫn chờ anh. Cuối cùng thì ngày mà tôi đợi cũng đã đến. Nhưng lời hứa cũng chỉ là lời hứa. Anh phủi sạch tất cả những cố gắng của tôi ngần ấy năm trời. Đến khi tôi nói chia tay, anh lại tiếp tục gạt tôi để giữ tôi lại. Sự chịu đựng nào cũng đến lúc có giới hạn, tôi cố gắng để tim mình ngủ yên suốt một năm trời nhưng nỗi đau vẫn còn âm ỉ.
Gần một năm trước đây, tôi tiếp xúc với một người mới. Anh ấy xa nhà một năm để học chuyên tu, hơn tôi 8 tuổi, đã có vợ và hai con. Từ những người bạn của anh, tôi biết được gia đình anh không hạnh phúc. Anh lấy vợ do sức ép gia đình nhưng vì thương con nên anh phải tiếp tục chung sống. Cuộc sống đó đã biến anh thành người ít nói và khép kín.
Qua một thời gian ngắn tiếp xúc, anh mến tôi và rất quan tâm tới tôi. Trước đây, tôi chỉ coi anh như một người anh trai nhưng sự thiếu thốn tình cảm, sự cô đơn, những cử chỉ quan tâm từ anh và cảnh sống xa nhà… tất cả đã đẩy tôi đến gần anh hơn. Dù biết làm kẻ thứ ba là một tội lỗi nhưng tình cảm và sự ân cần của anh đã đẩy lùi ý chí trong tôi.
Video đang HOT
Khi quen anh, tôi biết thêm rằng vợ anh đã có người khác từ hơn một năm trước nhưng anh im lặng và thầm sống ly thân vì con. Tuy quen tôi, lo lắng cho tôi nhưng anh xác định khi kết thúc chương trình học thì anh về với gia đình, tiếp tục cuộc sống cũ. Tôi với anh có thể sẽ như bèo với nước.
Điều đó sẽ như một định mệnh và làm tôi buồn, đau khổ rất nhiều. Tôi hiểu cái gì là gạt niềm hạnh phúc riêng mình để hy sinh cho những người mình thương. Tôi không phải là Phật nhưng tôi chưa hề có suy nghĩ ganh ghét gì với vợ anh. Tôi từng tiếp xúc với con của anh và tôi rất mến chúng. Vì thế tôi không bao giờ có suy nghĩ sẽ cướp anh khỏi gia đình ấy.
Tôi chấp nhận cảnh vui vẻ tạm bợ này nhưng vô cùng đau khổ và mâu thuẫn. Từng ngày trôi qua, tôi tự hỏi rằng liệu anh có thương tôi thật lòng không hay tôi chỉ là loài hoa dại bên đường? Tôi có dại dột lắm không khi cố gắng vượt qua nỗi đau này thì lại rước vào mình một nỗi đau khác lớn hơn? Tôi đã có nhiều ngày vui vẻ, cười đùa trước mặt anh nhưng lại có ngần ấy đêm khóc thầm rồi thức trắng.
Khi giờ này, chỉ còn hơn một tháng nữa chúng tôi sẽ thành người xa lạ, tôi rơi vào trạng thái chán chường, trầm cảm. Căn bệnh tim ngày một nặng hơn. Nỗi buồn tủi và cảm giác tội lỗi đã làm tôi không thể chia sẻ với ai kể cả anh. Mong những ai hiểu và thông cảm có thể giúp cho tôi một lời khuyên để tôi quên anh và tiếp tục sống.
Theo VNE
Anh ruồng rẫy vợ và chờ tôi bỏ chồng
Chúng tôi yêu nhau từ trước, giờ cả hai đều bất hạnh với hôn nhân. Chúng tôi có nên đến bên nhau?
Tôi biết, khi đọc những câu đầu tiên của tâm sự này, nhiều người sẽ chửi rủa chúng tôi là loại mèo mả gà đồng. Nhưng thực sự, ẩn sâu bên trong, chúng tôi cũng có nhũng nổi khổ tâm rất lớn mà không có lời nào biện minh. Chỉ biết rằng chúng tôi tìm đến với nhau để xoa dịu tâm hồn đau khổ bao năm qua. Thực sự, chỉ khi bên nhau chúng tôi mới tìm thấy hạnh phúc của đời mình.
Tôi và anh ấy yêu nhau từ trước, từ hồi chúng tôi còn học đại học. Chúng tôi yêu nhau vô cùng nhưng cuộc đời không tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi đến bên nhau. Năm cuối cùng, chúng tôi đi thực tập ở hai tỉnh xa nhau, đó là quãng thời gian mà mọi rắc rối, sai lầm đã xảy ra. Người con gái đi thực tập cùng tỉnh với anh cũng là bạn học cùng chúng tôi. Anh và cô ta được phân về một tỉnh xa. Cô ta đã đem lòng yêu anh sẵn rồi nên ngay từ đầu đã cố tình đăng kí đi cùng tỉnh với anh.
Vậy là, trong hơn 3 tháng ở tỉnh miền núi đó, cô ta vờ vịt, yếu đuối, khóc mếu rồi bày binh bố trận đưa anh vào tròng. Có ai ngờ, 3 tháng ngắn ngủi đó đã chấm dứt tình yêu đẹp của chúng tôi. Hết đợt thực tập anh trở về với cái thai hơn 1 tháng ở bụng cô ta. Lúc đó, vì quá tức giận nên tôi không tha thứ. Anh cũng không thể vô trách nhiệm với con mình nên sau khi tốt nghiệp, hai người họ đã làm đám cưới với nhau.
Tôi bị chồng đánh đập, chửi rủa vì chuyện mất trinh (Ảnh minh họa)
Sau ra khi ra trường, tôi xin việc gần nhà và lấy một người do bố mẹ sắp đặt. Với tôi, từ khi chia tay anh ấy, tôi đã không còn thiết tha gì chuyện yêu đương nữa. Tôi chỉ cốt lấy người nào hợp ý cha mẹ, bởi vì cha mẹ là người đi trước, hiểu đời hơn tôi nên sẽ chọn được cho tôi người chồng tốt. Nhưng có lẽ bố mẹ tôi đã không tính được chuyện con gái họ đã không còn trinh tiết và người đàn ông mà con gái họ sắp lấy lại là kẻ gia trưởng trong chuyện đó.
Khi mới gặp, tôi cũng cảm thấy ưng thuận, quý mến. Anh ấy có vẻ ngoài từng trải, hơi khó tính nhưng chỉn chu, có đạo đức. Nhưng đêm tân hôn, anh ta thẳng chân đạp tôi vào xó nhà khi biết tôi không còn trong trắng. Anh ta còn chửi rủa, nói rằng bố mẹ tôi cũng lừa anh ta nên mới giới thiệu loại con gái mất nết như tôi cho anh ta. Tủi phận, cay cực nhưng biết mình là người có lỗi nên tôi câm miệng không dám hé răng nửa lời với ai. Tôi thương bố mẹ mình vất vả, giờ mà biết con gái bị đối xử như vậy thì đau không gì bằng.
Gần 10 năm qua, tôi sống với chồng như một cái thây ma. Anh ta lúc bình thường không sao nhưng khi nổi điên lên là chửi tôi chuyện mất trinh. Tôi nín nhịn cho xong vì thương ba mẹ, vì lòng tôi đã khép cũng không thể yêu ai hơn nữa. Vả lại tôi sợ. Sợ rằng nếu có ly hôn, mang theo hai đứa con tôi cũng lại bị người chồng sau chửi rủa như thế mà thôi. Vậy thì chi bằng sống vì con, vì bố mẹ. Ít ra người chồng này còn làm chỗ dựa cho tôi về mặt kinh tế.
Quả thực, tôi cũng muốn ở bên anh ấy vì tôi hiểu chúng tôi chỉ hạnh phúc được khi ở bên nhau mà thôi. Nhưng tôi lại thương hai đứa con, thương bố mẹ mình. Họ sẽ phải sống thế nào khi có một người vợ bỏ chồng lấy một người bỏ vợ? (Ảnh minh họa)
Thế rồi tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ của mình. Chỉ vừa nhìn thấy nhau, chúng tôi đã bật khóc nức nở. Có lẽ không phải chỉ vì chuyện tình xưa cũ mà bởi bao năm qua chúng tôi cũng quá bất hạnh trong hôn nhân nên giờ gặp nhau mới tủi phận như vậy. Anh nói với tôi rằng, từ khi lấy nhau, anh không gần vợ và hai người cũng không có thêm con. Bao năm qua, anh chỉ yêu mình tôi và vẫn nhớ về tôi. Vợ anh ta cũng đau khổ không kém nhưng không chịu buông tha. Hai người cứ sống với nhau không khác gì ly thân trong cùng một căn nhà.
Sau 1 tháng gặp nhau, anh ấy điện thoại gặp tôi và nói rằng đã bỏ vợ. Đã nộp đơn ra tòa xong xuôi và chờ tôi ly hôn để đến bên nhau. Anh nói ngày xưa chúng tôi đã quá nông nổi nên để mất nhau, giờ không thể sống cả đời mà không có tình yêu như vậy được. Nếu một trong hai chúng tôi hạnh phúc thì không nói nhưng khi cả hai cùng khổ thế này thì bỏ đi rồi lấy nhau là cách tốt nhất.
Từ hôm anh ấy đề cập chuyện này, tôi chưa biết phải làm sao. Quả thực, tôi cũng muốn ở bên anh ấy vì tôi hiểu chúng tôi chỉ hạnh phúc được khi ở bên nhau mà thôi. Nhưng tôi lại thương hai đứa con, thương bố mẹ mình. Họ sẽ phải sống thế nào khi có một người vợ bỏ chồng lấy một người bỏ vợ? Giờ tôi phải làm gì đây, tôi rối trí quá rồi?
Theo VNE
Không có điểm gì chung ngoài... "chuyện ấy" Cả anh và tôi đều đã đến tuổi cảm thấy cần yên bề gia thất, xây dựng một gia đình có vợ chồng, bố mẹ và những đứa con để các cụ hai bên an lòng. Nhưng tôi rất phân vân, bởi ngoài "chuyện ấy" hưng phấn và ăn ý ra, chúng tôi không còn điểm chung nào cả. Tôi và anh từng...