Xó.t x.a thân phận là kẻ thứ ba
Là người đến sau, tôi sợ sẽ bị mọi người chê trách khi nói ra tâm sự của mình. Nhưng những người như tôi cũng khao khát tình yêu và hạnh phúc chứ.
Từ trước đến nay, mọi người thường lên án những kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác. Nhưng chỉ khi ở vào hoàn cảnh đó thì mới thấm thía được hết nỗi xó.t x.a. Xin hãy đọc và một lần nhìn vào trường hợp của tôi để hiểu hết tâm trạng của những kẻ dở khóc dở cười.
Năm nay tôi 27 tuổ.i, một cái tuổ.i không gọi là già nhưng cũng chẳng còn sớm để lập gia đình. Thế mà giờ đây tôi vẫn cứ long đong lận đận. Câu chuyện của tôi bắt đầu từ 6 năm trước. Ngày ấy tôi còn là một sinh viên ngồi trên ghế nhà trường và quen một người bạn trai hơn mình hai tuổ.i. Đó là mối tình đầu của tôi.
Khi tình yêu vừa nhen nhúm thì anh ấy lại phải xa tôi vì lo cho tương lai sau này. Chúng tôi hẹn chờ đợi nhau và anh sẽ trở lại tìm tôi. Tuy tình yêu chưa thắm thiết đã phải xa nhau nhưng tôi vẫn gạt bỏ tất cả buồn tủi để đợi chờ. Thời gian đó đối với tôi thật dài và nhiều nước mắt. Vậy mà tất cả cũng chẳng đủ để xóa bỏ hết những nghi ngờ, hờn ghen trong anh.
Tôi không đẹp nhưng có thể gọi là dễ nhìn. Quanh tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi vẫn chờ anh. Cuối cùng thì ngày mà tôi đợi cũng đã đến. Nhưng lời hứa cũng chỉ là lời hứa. Anh phủi sạch tất cả những cố gắng của tôi ngần ấy năm trời. Đến khi tôi nói chia tay, anh lại tiếp tục gạt tôi để giữ tôi lại. Sự chịu đựng nào cũng đến lúc có giới hạn, tôi cố gắng để tim mình ngủ yên suốt một năm trời nhưng nỗi đau vẫn còn âm ỉ.
Video đang HOT
Gần một năm trước đây, tôi tiếp xúc với một người mới. Anh ấy xa nhà một năm để học chuyên tu, hơn tôi 8 tuổ.i, đã có vợ và hai con. Từ những người bạn của anh, tôi biết được gia đình anh không hạnh phúc. Anh lấy vợ do sức ép gia đình nhưng vì thương con nên anh phải tiếp tục chung sống. Cuộc sống đó đã biến anh thành người ít nói và khép kín.
Qua một thời gian ngắn tiếp xúc, anh mến tôi và rất quan tâm tới tôi. Trước đây, tôi chỉ coi anh như một người anh trai nhưng sự thiếu thốn tình cảm, sự cô đơn, những cử chỉ quan tâm từ anh và cảnh sống xa nhà… tất cả đã đẩy tôi đến gần anh hơn. Dù biết làm kẻ thứ ba là một tội lỗi nhưng tình cảm và sự ân cần của anh đã đẩy lùi ý chí trong tôi.
Khi quen anh, tôi biết thêm rằng vợ anh đã có người khác từ hơn một năm trước nhưng anh im lặng và thầm sống ly thân vì con. Tuy quen tôi, lo lắng cho tôi nhưng anh xác định khi kết thúc chương trình học thì anh về với gia đình, tiếp tục cuộc sống cũ. Tôi với anh có thể sẽ như bèo với nước.
Điều đó sẽ như một định mệnh và làm tôi buồn, đau khổ rất nhiều. Tôi hiểu cái gì là gạt niềm hạnh phúc riêng mình để hy sinh cho những người mình thương. Tôi không phải là Phật nhưng tôi chưa hề có suy nghĩ ganh ghét gì với vợ anh. Tôi từng tiếp xúc với con của anh và tôi rất mến chúng. Vì thế tôi không bao giờ có suy nghĩ sẽ cướp anh khỏi gia đình ấy.
Tôi chấp nhận cảnh vui vẻ tạm bợ này nhưng vô cùng đau khổ và mâu thuẫn. Từng ngày trôi qua, tôi tự hỏi rằng liệu anh có thương tôi thật lòng không hay tôi chỉ là loài hoa dại bên đường? Tôi có dại dột lắm không khi cố gắng vượt qua nỗi đau này thì lại rước vào mình một nỗi đau khác lớn hơn? Tôi đã có nhiều ngày vui vẻ, cười đùa trước mặt anh nhưng lại có ngần ấy đêm khóc thầm rồi thức trắng.
Khi giờ này, chỉ còn hơn một tháng nữa chúng tôi sẽ thành người xa lạ, tôi rơi vào trạng thái chán chường, trầm cảm. Căn bệnh tim ngày một nặng hơn. Nỗi buồn tủi và cảm giác tội lỗi đã làm tôi không thể chia sẻ với ai kể cả anh. Mong những ai hiểu và thông cảm có thể giúp cho tôi một lời khuyên để tôi quên anh và tiếp tục sống.
Theo VNE
Không có điể.m gì chung ngoài... "chuyện ấy"
Cả anh và tôi đều đã đến tuổ.i cảm thấy cần yên bề gia thất, xây dựng một gia đình có vợ chồng, bố mẹ và những đứa con để các cụ hai bên an lòng. Nhưng tôi rất phân vân, bởi ngoài "chuyện ấy" hưng phấn và ăn ý ra, chúng tôi không còn điểm chung nào cả.
Tôi và anh từng là bạn học phổ thông. Thời ấy, tôi hiền lành, ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, thứ hạng chưa bao giờ tụt xuống nửa cuối của lớp trong khi anh hiếu động, ngổ ngáo, lười học, thiếu tập trung, thành tích luôn gần như đội sổ. Tôi ít chơi với anh vì chúng tôi không giống nhau.
Chia tay thời học sinh, mỗi đứa một hướng phát triển. Tôi tiếp tục học lên đại học rồi đi học thạc sỹ ở nước ngoài, về nước tôi làm việc trong một ngân hàng quốc tế. Công việc tốt, tôi kiếm được nhiều tiề.n, đi du lịch đó đây và tận hưởng cuộc sống, nhưng lòng luôn thấy buồn rầu vì đến tận tầm này vẫn chưa thực sự tìm được cho riêng mình một người đàn ông để bầu bạn. Rồi tôi gặp lại anh trong một lần họp lớp. So với cậu học sinh ngổ ngáo ngày xưa, anh chín chắn hơn, phong trần hơn. Anh chỉ học đến cao đẳng rồi đi làm, nhưng công việc làm thuê không hợp với tính cách của anh nên anh rút về tự kinh doanh. Đến giờ anh vẫn đang xoay xở rất cực. Nhưng tính anh xốc vác, tôi nhìn thấy ở anh một người đàn ông có bản lĩnh, có khả năng tự bươn chải trong xã hội. Bờ vai anh sẽ rất vững chắc cho những cô gái yếu đuối muốn dựa vào.
Sau buổi họp lớp, anh nhắn tin cho tôi. Những ngày sau đó, chúng tôi ra ngoài uống nước với nhau 1 lần, đi ăn trưa 1 lần, sau đó thì... cùng nhau vào khách sạn. Xin đừng đán.h giá nhân phẩm tôi, tôi không cần ai làm giúp tôi điều đó. Cả hai chúng tôi đều đã ở tuổ.i trưởng thành, trai chưa vợ gái chưa chồng, có ham muốn và tìm thấy tín hiệu về đối tác tương lai ở người kia thì tôi nghĩ chẳng tội gì không thử. Quả thực, trong "chuyện ấy", anh rất nồng nàn. Cả anh và tôi đều có những giây phút hết mình và thực sự thỏa mãn. Đã có lúc tôi nghĩ anh chính là người chồng tương lai tôi kiếm tìm. Chẳng phải hòa hợp tìn.h dụ.c có vai trò rất quan trọng đối với sự thành công của các cuộc hôn nhân hay sao? Nhưng rời khỏi chiếc giường ngủ thì luôn có điều làm tôi phải nghĩ ngợi. Chúng tôi mới gặp lại nhau chưa lâu, chủ đề chung chưa thực sự có nhiều để nói. Tôi với anh lại quá khác, về địa vị xã hội, về học vấn, về trình độ nhận thức (cảm nhận chủ quan của tôi là vậy). Có những điều tôi nói anh không hiểu, có những điều anh nói khiến tôi nhăn mặt vì sự tục tĩu của nó... Đại loại như vậy, rất nhỏ thôi nhưng khiến tôi lăn tăn. Hôm vừa rồi tôi đi chơi với anh đúng ngày "đèn đỏ". Không ngoài dự đoán của tôi, hai người thật gượng gạo và chẳng có mấy chuyện để nói. Anh giữ vẻ mặt bí xị suốt dọc đường, lý do là gì thì tôi nghĩ rằng tôi hiểu...
Tôi và anh có nên kết hôn không? Chúng tôi đã tìm được một nửa của mình chưa hay thực sự vẫn chưa đúng người?
Theo VNE
Gay muốn cưới vợ do chữ hiếu 28 tuổ.i tôi nhận ra mình là gay, lúc đó tôi hoang mang lo sợ. Chưa được bao lâu thì ba mẹ nói tôi phải kết hôn với người con gái là bạn học hồi xưa. Tôi sinh ra và lớn lên trong một môi trường không cho phép mình thể hiện điều gì gọi là khác người. Vì vậy ngay từ nhỏ...