Xót xa nhìn những giọt nước mắt của chồng rơi
Tôi ân hận tột cùng, tôi muốn quỳ xuống, muốn ôm lấy chân anh mà níu kéo, mà xin lỗi, mà mong anh cho tôi cơ hội. Nhưng tôi không có tư cách ấy nữa rồi.
Tôi đã từng có một mối tình sâu đậm từ thuở sinh viên trước khi yêu và cưới chồng tôi bây giờ. Người tôi thầm thương trộm nhớ chính là giáo viên trợ giảng ở lớp đại học tôi ngày đó. Sơn – mối tình đầu của tôi là một người đẹptrai, ăn nói khéo léo và rất thông minh. Tôi bị anh cuốn hút ngay từ buổi lên lớp đầu tiên.
Khi đó, tôi là lớp trưởng, tôi cũng khá ưa nhìn, năng nổ, lại thường xuyên trao đổi công việc học tập với thầy nên giữa tôi và Sơn nhanh chóng quen biết, thân mật. Tiếng là thầy giáo nhưng thực chất Sơn cũng hơn tôi có 5 tuổi.
Một thời gian không lâu sau đó, tôi và Sơn yêu nhau. Hằng ngày lên lớp, mỗi lần có tiết của Sơn, chúng tôi vẫn giữ thái độ và khoảng cách thầy trò bình thường, nhưng sau giờ học, tôi và Sơn lại quấn lấy nhau, như bao đôi tình nhân khác.
Video đang HOT
Nhưng tôi ngờ đâu, người đàn ông tôi nhất mực yêu thương và trao gửi đó lại là một gã sở khanh. Sau khi có được tôi, Sơn bắt đầu ngãng ra, anh lạnh nhạt với tôi. Nhận ra bộ mặt thật của người yêu, tôi vô cùng đau đớn. Tôi tìm anh ta trách móc, Sơn cười khẩy rồi nói: “Là do 2 bên tự nguyện, anh đâu có ép em. Bây giờ tình cảm không còn nữa, đừng cố ép làm gì nữa, chúng ta nên chia tay đi”. Sơn nói lạnh lùng rồi bỏ đi, mặc kệ tôi với nỗi đau vô tận vì bị phản bội và lừa dối.
Từ sau mối tình với Sơn, tôi không yêu ai được nữa trong suốt những năm tháng sinh viên cũng bởi sự tổn thương quá lớn. Cứ thế cho đến khi tôi ra trường, đi làm hơn 1 năm thì quen Lâm – chồng tôi bây giờ.
Lâm làm ở cơ quan gần cơ quan tôi, hiền lành, đĩnh đạc và ít nói. Theo đuổi tôi bao lâu, mới dám tỏ tình. Thú thật, trước sự quan tâm của Lâm, tôi cũng thấy mình rung động, hơn nữa ngẫm lại thấy mình cũng không còn trẻ nữa, dù sao cũng cần một gia đình, 1 nơi chốn ổn định để dựa vào. Thế là tôi đồng ý làm người yêu Lâm. Và nửa năm sau thì làm đám cưới.
Lâm quả thực là một người chồng tốt, anh chăm sóc tôi, yêu thương tôi. Nhưng phải nỗi Lâm hiền quá, lành quá, nhu nhược quá, tiếng là vợ nhưng tôi cứ như làm chồng. Bởi tính tôi mạnh mẽ, nên mọi thứ trong nhà đều một tay tôi lo liệu, Lâm thì cần mẫn, cả ngày chẳng chuyện trò gì mấy với vợ đâm ra tôi chán. Cuộc sống hôn nhân có phần ảm đạm. Tôi biết Lâm thương yêu tôi, chỉ là con người anh không biết cách thể hiện mà thôi Ngay cả khi tôi có bầu, sinh con, 3 năm trôi qua, cuộc hôn nhân của chung tôi vẫn cứ bình lặng và êm đềm như thế.
Cho đến một ngày, ông trời run rủi thế nào khiến tôi gặp lại Sơn. Tôi vẫn hận anh ta lắm, căm thù anh ta lắm… nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy mình nhớ anh ta cồn cào. Tôi nghĩ đến Sơn cả ngày, đến mức làm gì cũng mất tập trung, có phải chăng, tôi vẫn còn yêu anh ta. Người ta nói, còn yêu còn hận…
Ảnh minh họa
Sơn rót vào tai tôi những lời xin lỗi đường mật. Anh ta nói, năm xưa là do anh có lý do riêng nên mới buộc lòng nói với tôi như thế, chứ anh ta vẫn còn rất yêu tôi. Đến tận giờ, anh ta vẫn chưa lập gia đình cũng bởi chưa thể quên tôi.
Tôi lại một lần nữa tin anh ta, ngã vào anh ta mặc cho cảm giác tội lỗi với chồng con. Hằng ngày, cứ buổi trưa, tôi và Sơn lại hẹn hò nhau đi ăn, đi nhà nghỉ. Vì cơ quan tôi gần chồng nên tôi phải tìm mọi cách đề phòng chồng. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Một ngày, khi tôi và Sơn đang tay trong tay với nhau trước cửa nhà nghỉ thì chồng tôi bắt gặp. Hóa ra, anh đã biết mối quan hệ ngoài luồng của tôi từ lâu.
Thấy chồng, tôi sợ hãi đến rụng rời, vội giật tay khỏi tay Sơn, tôi đứng chết trân không nói được câu nào. Lâm nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn và tức giận. Rồi bất thình lình, tôi thấy anh rơi nước mắt. Lâm bỏ đi, để lại tôi với sự ân hận, chưa bao giờ tôi thấy mình dơ bẩn và ê chề đến thế.
Tôi chạy theo Lâm về nhà, anh không nói không rằng, xếp quần áo vào valy bỏ đi. Tôi muốn nói xin lỗi anh, muốn nói anh hãy đánh, hãy mắng chửi tôi đi những không hiểu sao miệng cứ cứng lại, không thốt ra được lời nào.
Lâm đi rồi. Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa. Lâm có chia tay với tôi không, tôi đã tự tay hất đổ hạnh phúc của mình rồi. Tôi ân hận tột cùng, tôi muốn quỳ xuống, muốn ôm lấy chân anh mà níu kéo, mà xin lỗi, mà mong anh cho tôi cơ hội. Nhưng tôi không có tư cách ấy nữa rồi. Mọi thứ đã quá muộn rồi phải không?
Theo Phunutoday