Xót xa giây phút nhìn người đàn ông bội bạc đi lấy vợ
Tuổi trẻ của tôi là những tháng năm sai lầm chồng chất sai lầm. Bây giờ tuy không phải đã già, nhưng cũng chẳng còn trẻ so với tuổi của một người con gái.
Tôi yêu Minh khi học năm 3 đại học. Anh là người Hà Nội, còn tôi là dân quê. Tình yêu của chúng tôi sớm nảy nở nhưng cũng sớm vấp phải sự phản đối quyết liệt của gia đình anh. Bố mẹ anh phần thì chê tôi xa xôi, phần thì nói bản thân Minh không thể lo cho cuộc sống của mình, chứ đừng nói lo được cho người khác mà yêu đương.
Nói thêm về người yêu tôi, Minh đã từng tốt nghiệp cao đẳng, nhưng ra trường không đi xin việc gì mà đi làm thuê rồi bán hàng linh tinh. Thêm nữa, tính tình của Minh quả thực không được trung thực, anh đã nhiều lần nói dối tôi, dù không dối trá chuyện trai gái gì nhưng tôi luôn có cảm tưởng anh có gì đấy chí trá. Biết là vậy nhưng yêu rồi nên tôi cũng cứ chặc lưỡi cho qua.
Yêu nhau hơn 2 năm, tôi có bầu, chúng tôi dẫn nhau về n hà anh xin cưới nhưng bố mẹ anh nhất quyết không đồng ý, mẹ anh thậm chí còn chửi bới tôi không tiếc lời, rằng tôi ngu thì tội chịu, chứ nhà anh không chấp nhận loại con dâu chưa cưới đã chửa như tôi.
Hôm đó, tôi bị đuổi về trong ê chề và nhục nhã. Phần Minh, anh bị bố mẹ bắt ở nhà không cho đưa tôi về, vậy là tôi phải tự bắt taxi về phòng trọ.
Thời gian đấy, Minh lảng tránh tôi, mặc cho cái bụng của tôi ngày một lớn. Tôi không có cách nào liên lạc được với anh, cuối cùng vì ê chề, không có ai nương tựa, tôi buộc phải về quê nói chuyện với mẹ. Chính mẹ tôi là người dẫn tôi đi bỏ thai, bởi ở quê tôi, không chồng mà sinh con là chuyện quá khủng khiếp, không ai chấp nhận được.
Thời điểm đó với tôi vô cùng khó khăn. Mãi đến khi học xong, tôi may mắn có người xin cho công việc trên phố, tôi mới tạm nguôi ngoai.
Video đang HOT
Minh lại liên lạc với tôi sau quãng thời gian bỏ rơi tôi. Anh đến gặp tôi, gầy rạc, yếu ốm, tôi hận nhưng thương đến thắt lòng. Minh xin lỗi tôi, và muốn quay lại để được bù đắp cho tôi. Bạn bè tôi khuyên can có, mắng thẳng vào mặt có vậy mà tôi vẫn ngu muội bỏ qua và đồng ý quay lại với anh.
Lần này, thấy Minh có vẻ quyết tâm, anh vẫn chưa tìm được việc gì ổn định. Tôi bèn nhờ người xin cho anh vào cùng cơ quan tôi làm. Nộp hồ sơ hơn tháng thì anh được gọi đi làm, chúng tôi may mắn làm cùng bộ phận. Tôi hạnh phúc và vui mừng lắm, cảm thấy tương lai bắt đầu rộng mở với hai đứa rất nhiều.
Vậy mà đi làm được một thời gian, tôi thấy Minh khác lắm, anh không còn quan tâm tôi như lúc mới quay lại nữa.
Vào cơ quan mới, Minh diện dàng hơn, khỏe mạnh, phong độ hơn. Thú thật, nhìn anh lúc này hơn tôi rất nhiều, tôi đã qua một lần bỏ thai, thể trạng chẳng còn khỏe mạnh như trước nữa. 25 tuổi, tôi cảm giác được cơ thể mình bắt đầu có biểu hiện của việc già đi. Còn Minh, ở tuổi 27, mọi thứ viên mãn, đầy đặn khiến anh ngày càng trẻ trung, sáng sủa.
Thế rồi có vỏn vẹn nửa năm sau, tôi phát hiện Minh có quan hệ với một người phụ nữkhác, cô gái này là em gái của trưởng phòng, 22 tuổi, vừa đến cơ quan tôi thực tập.
Biết chuyện, tôi đau đớn vật vã vô cùng. Tôi trách Minh, thật không ngờ, anh ta không những không tỏ ra hối lỗi còn phũ phàng nói chia tay tôi, Minh nói, chúng tôi không hợp để cưới nhau.
Sau khi chia tay không lâu, Minh có quyết định chuyển sang bộ phận khác, chúng tôi đi qua nhau như những người hoàn toàn xa lạ.
Trong khi tôi còn vô cùng đau đớn vì bị bội tình, lừa gạt thì nhận được tin Minh chuẩn bị kết hôn, chính là cô em gái của trưởng phòng tôi.
Lúc đó, tôi chẳng biết cảm giác trong lòng mình là gì nữa, cả một ngày dài, tôi nhốt mình trong phòng, nước mắt cứ thể chảy dài, chảy dài… viễn cảnh về một tương lai bấy lâu đổ sụp nhưng nay còn khốn khổ hơn. Chẳng bao giờ tôi có thể tin mình lại yêu phải một người khốn nạn, dối trá, lật lọng đến như vậy. Tất cả những gì anh ta có hôm nay đều do tôi mang lại, vậy mà anh ta phủi tôi không một chút xót xa.
Cứ nhắm mắt vào là nước mắt lại ứa ra, nghĩ đến anh ta sẽ cùng người con gái khác, sẽ làm đám cưới rồi hạnh phúc trắng trợn trên sự đau khổ của tôi là tôi lại uất nghẹn…
Làm sao bây giờ đây, 25 tuổi, niềm tin, hi vọng, tình yêu… tất cả đã chết rồi, đã mất rồi…
Theo Khỏe & Đẹp
Xót xa giây phút ân ái trước ngày người yêu lên xe hoa
Ngày mai, người con gái tôi yêu sẽ mãi mãi thuộc về người khác. Tất cả cũng bởi chúng tôi có duyên mà không có phận.
Tôi yêu Vân ngay từ lần đầu gặp em trong hội diễn văn nghệ tại trường. Vân xinh xắn, nổi bật, em phụ trách vai trò làm MC cho chương trình. Còn tôi tham gia góp vui bằng một tiết mục hát đơn ca. Sau buổi diễn văn nghệ hôm đấy, chính Vân là người đã chủ động làm quen với tôi.
Quen nhau rồi tôi mới biết, Vân học cùng khoa nhưng dưới tôi một khóa. Chúng tôi nói chuyện rất hợp cạ, lại chung sở thích về âm nhạc nên 2 đứa dường như chẳng bao giờ hết chuyện. Dần dần, chúng tôi cảm mến và yêu nhau, tình yêu đến nhẹ nhàng, mộc mạc. Vân là mối tình đầu của tôi.
Tuy nhiên, có điều khiến tôi cứ suy nghĩ mãi, đó là hoàn cảnh của chúng tôi khác nhau nhiều quá. Vân đích thực là tiểu thư con nhà giàu, em là người Hà Nội, bố mẹ em đều là quan chức giàu có, có chức có quyền. Trong khi tôi chỉ là dân tỉnh lẻ, bố mẹ làm nông chân lấm tay bùn. Mặc dù vậy, kể từ khi yêu Vân, tôi luôn tự động viên mình để xứng đáng với em.
Tôi ra trường trước Vân 1 năm, tôi xin được việc trong một công ty tư, vì còn trẻ, ít kinh nghiệm nên tôi chỉ là nhân viên bình thường, lương cũng chỉ được hơn 5 triệu 1 tháng. Lần nào có dự án, nhiều việc, cộng thêm thưởng cũng được thêm đôi triệu. Dự định của tôi là sẽ làm ở đây khoảng 1 năm, có kinh nghiệm sẽ tìm một công việc khác tốt hơn.
Sau khi Vân ra trường, nhà quen biết của bố mẹ, em dễ dàng xin được việc trong một công ty nhà nước, mức lương khá, rất có tương lai. Thời điểm này, Vân đưa tôi về nhà ra mắt. Không trái với dự tính của tôi, bố mẹ Vân phản đối gay gắt. Nhất là mẹ Vân, bà chửi rủa, xúc phạm tôi không ra gì, nói tôi là thằng nghèo kiết xác, đũa mốc đòi chòi mâm son. Rồi bà đuổi tôi ra khỏi nhà, mặc cho Vân khóc lóc, cầu xin.
Sau hôm đấy, Vân bị quản chặt, chúng tôi không gặp được nhau, mẹ Vân dọa sẽ từ mặt Vân nếu em không chịu bỏ tôi. Cùng với đó, bố mẹ ép Vân đi xem mặt một người khác, nghe đâu đó là một người thành đạt, làm cùng cơ quan với bố Vân. Em không chịu, mẹ em bỏ ăn, dọa tuyệt thực. Vì không thể làm người con bất hiếu nên em nuốt nước mắt gật đầu đồng ý.
Thế rồi, sau đó không lâu, gia đình em tạo sức ép bắt Vân kết hôn với người đó. Biết tin, cả tôi và em đều vô cùng đau khổ. Vân khóc rất nhiều, cô ấy không ăn, không uống, có lần trốn được đến tìm tôi. Nhìn em tiều tụy mà tôi thương xót vô cùng. Tự trách mình chẳng làm gì được cho em, đến người con gái tôi yêu thương nhất tôi cũng không giữ được. Tôi thật sự thất mình bất tài, vô dụng.
Nhiều lúc nghĩ quẩn, tôi chỉ muốn 2 đứa cùng nhau bỏ trốn, nhưng tôi biết mình không làm thế được. Tôi có gia đình, và Vân cũng không thể bỏ bố bỏ mẹ mà đi được. Mẹ Vân bị huyết áp cao, nếu em làm gì khiến bà giận, bà có mệnh hệ gì, tôi biết em cũng không sống nổi.
Thế rồi một ngày em đến tìm tôi. 2 mắt sưng mọng, phờ phạc. Em nói với tôi, đôi mắt ầng ậc nước, em hỏi có thể ở lại với tôi 1 ngày không. Hôm đấy, Vân ở cạnh tôi, em nói muốn là của tôi trọn vẹn. Chúng tôi quấn lấy nhau, là của nhau, vừa yêu thương, vừa đau đớn, vừa hối tiếc. Chỉ ngày hôm nay nữa thôi, ngày mai người con gái tôi yêu thương sẽ thuộc về người khác. Ngày mai sẽ là ngày em lên xe hoa cho trọn chữ hiếu với cha với mẹ.
Nhìn em bé bỏng ngủ yên giấc trong vòng tay tôi. Tôi xót xa và thương em vô cùng. Chúng tôi có duyên mà không có phận, tôi biết cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ có thể quên em. Em sẽ mãi là nỗi nhớ thương, trăn trở, là tiếc nuối suốt đời suốt kiếp tôi chẳng thể nguôi ngoai.
Theo Khỏe & Đẹp
Xót xa phận làm dâu nhà giàu Từ ngày Mai đặt chân về nhà chồng giàu, sung sướng và may mắn đâu không thấy, mà mọi thứ ở đây đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. 24 tuổi Mai lên xe hoa về nhà chồng. Hùng chồng Mai là con trai duy nhất trong một gia đình có điều kiện khá giả trong khi bố mẹ Mai chỉ là...