Xót tình cũ
Tôi tròn mắt ngạc nhiên khi đứng trước mặt tôi đây lại là anh, người đàn ông tôi đã từng yêu chết đi sống lại suốt 2 năm trời. Và cũng đã 7 năm rồi, tôi chưa gặp lại anh.
Tôi gặp anh đúng vào ngày hè oi ả, cái nắng 38 độ làm anh mướt mát mồ hôi. Tôi tròn mắt ngạc nhiên khi đứng trước mặt tôi đây lại là anh, người đàn ông tôi đã từng yêu chết đi sống lại suốt 2 năm trời. Và cũng đã 7 năm rồi, tôi chưa gặp lại anh.
Tôi cứ trách là tôi với anh vô duyên, vô duyên tới mức, tôi đã từng học ở trường nơi anh dạy, thế mà chúng tôi lại chẳng gặp được nhau. Đúng là lạ thật. Người ta chẳng phải cùng đi chung một cổng, cùng ngồi uống nước ở một khu sao, vậy mà chưa từng một lần tôi nhìn thấy anh sau cái ngày chúng tôi chia tay ấy. Hay là anh trốn tránh tôi, anh sợ đối mặt với người con gái anh đã từng phụ bạc? Tôi cứ nghĩ như vậy và lại tự nhủ, thôi, đã là chuyện quá khứ thì cho qua đi.
Thế mà 7 năm đã trôi qua, anh có vợ, có con, tôi cũng đã có gia đình con cái. Chuyện của tôi và anh giống như một cuốn sách nhàu nát, không ai muốn cầm tới nữa. Nhưng có một ngày, kí ức bỗng ùa về và tôi lại cảm thấy dường như, anh là hình bóng tôi đã nhớ thương nhiều nhất. Tới nỗi mà, vừa nhìn thấy anh là tôi lại thấy tim mình đập thật mạnh, như ngày nào chúng tôi còn yêu nhau vậy.
Nhưng, anh giờ đã khác xưa nhiều lắm, anh không còn là chàng hoàng tử thư sinh ngày xưa nữa. Phải rồi, 7 năm đã trôi qua, anh già, anh gầy hơn và cũng xấu hơn trước. Làm sao mà anh giống như xưa được. Anh nhìn tôi khuôn mặt ái ngại, trán anh mướt mồ hôi. Chẳng kịp chào nhau một tiếng nhưng sao trong lòng tôi lại thấy xót xa như thế.
Phải rồi, 7 năm đã trôi qua, anh già, anh gầy hơn và cũng xấu hơn trước. Làm sao mà anh giống như xưa được. (ảnh minh họa)
Anh tiều tụy, gầy gò. Và chẳng biết tại sao, tôi muốn tìm hiểu về cuộc sống của anh, người đàn ông đã từng phụ bạc tôi. Thì ra, người ấy đã bỏ rơi anh. Bây giờ anh cảnh gà trống nuôi con, anh thân một mình đi làm, kiếm tiền lo cho con cái. Anh vất vả với công việc để lo cho con có cuộc sống ấm no.
Video đang HOT
Tôi chưa từng nghĩ, người đàn ông ngày ấy bỏ tôi bây giờ lại bị người ta phụ tình. Ngày trước, anh chạy theo người con gái đó và không đoái hoài tới tôi. Bao năm, tôi hận anh, hận kẻ đã không giữ lời hứa. Người con gái ấy hơn tôi, hơn hẳn. Tôi từng hận anh lắm, hận tới mức muốn chết đi được. Hận tới mức không còn tâm trí để làm việc gì, thậm chí, tôi còn nghĩ, sẽ trả thù anh.
Nhưng thời gian cũng trôi đi và lúc nào đó tôi quên anh, tôi cũng không hay biết. Tôi lấy chồng, đó là một bước tiến lớn vì tôi từng vì anh mà nghĩ, cả đời này sẽ ở vậy. Bây giờ, tôi có gia đình hạnh phúc còn anh thì lại thế này, tôi thật thấy đau lòng.
Tưởng chừng ngày đó anh bỏ tôi theo người ta, người phụ nữ giàu có thì anh phải sống hạnh phúc, phải được thảnh thơi. Ai ngờ, anh lại bị chính người anh yêu phản bội. Và bây giờ, anh trở thành &’gà trống nuôi con’. Bao nhiêu thù hận ngày nào bây giờ tôi quên sạch, chỉ là lòng thương hại với người đàn ông tôi đã từng yêu say đắm. Anh chỉ có vậy thôi sao, sẵn sàng quên lời thề hẹn với người anh yêu để rồi nhận trái đắng, nhận lấy cuộc sống như bây giờ? Có phải, đây chính là cái giá cho những kẻ phản bội phải không anh?
Tôi không còn hận anh, không còn giận vì ngày đó anh bỏ tôi đi nữa. (ảnh minh họa)
Tôi không còn hận anh, không còn giận vì ngày đó anh bỏ tôi đi nữa. Tôi thừa nhận, mình từng cầu mong anh sống không hạnh phúc, cầu mong anh bị người ta bỏ rơi nhưng thời gian qua, tôi đã quên hết mọi việc. Thế mà bây giờ, lời cầu nguyện của tôi dường như đã hiệu nghiệm. Anh đã bị trả giá cho sự chọn lựa của mình. Thật xót xa cho một mối tình, xót xa cho người đàn ông tôi yêu. Nhưng tôi chẳng thể làm được gì cho anh cả, vì trước mắt tôi bây giờ, anh chỉ là một người đáng thương đã từng phản bội tôi. Thật không may là anh sống không vui vẻ gì. Cầu sao, anh có đủ quyết tâm đi đến con đường cuối cùng và vượt qua mọi sóng gió cuộc đời, tình cũ của tôi!
Theo Phương Bùi /Eva
Ở rể, hèn hay không là do mình
Câu này không phải do tôi nói mà là do chính người vợ của tôi nói ra. Bởi mỗi lần về nhà là mặt tôi cau có, khó chịu, bực bội.
Vợ chẳng làm gì tôi, cả nhà vợ cũng không ai làm gì tôi. Chỉ là hồi chiều, tôi nghe mấy người bạn nói ra nói vào chuyện tôi nương nhờ nhà vợ, ăn bám nhà vợ, nên tôi tức. Nhưng những kẻ đó họ đâu có biết gì, họ có chăng là ghen tị với cuộc sống khá sung túc đầy đủ của tôi nên có ý chọc tức. Còn một người đàn ông như tôi lại không thể để ngoài tai những lời gièm pha như vậy. Và cứ thế, tôi về nhà, gieo cơn giận dữ lên đầu vợ mình.
Vợ biết, nói tôi rằng &'anh không nên vô cớ giận người này, tức người kia. Có phải họ lại nói gì anh không? Đừng có nghe người ta nói linh tinh rồi về nhà vô cớ giận vợ, giận cá chém thớt. Ở rể hèn hay không là do mình'.
Rất nhiều lần tôi càu nhàu nhưng chưa bao giờ vợ tôi phản ứng. Vợ hiểu tâm trạng của một người ở rể như tôi. Nhưng có vẻ, nhiều lần như vậy khiến vợ khó chịu. Và lần đầu tiên, vợ lên tiếng về chuyện này. Giọng nói nhẹ nhàng, không một lời trách móc khiến tôi cảm thấy có chút nể vợ. Bấy lâu nay, toàn tôi là người gây sự, đâu như vợ...
Ngẫm cũng đúng. Bản thân một người đàn ông đi ở rể, họ phải biết trách nhiệm của mình là gì. Dù là ở nhờ nhà vợ cũng không hẳn đã là hèn. Ví như, anh chưa có nhà, anh còn đi làm kiếm tiền nuôi vợ con, anh muốn nương nhờ nhà vợ một thời gian, đợi đủ vốn rồi tính chuyện nhà cửa. Thế đâu coi là hèn? Nếu như anh không thể có điều kiện mua nhà, sống ở nhà vợ vì nhà vợ thuận lợi cho công việc của hai người, cũng chẳng là gì. Quan trọng, người chồng, người con rể ấy có biết điều khi sống trong nhà vợ hay không.
Ở rể hèn hay không là do mình thôi (ảnh minh họa)
Một anh con rể chỉ biết ăn bám bố mẹ vợ, dựa vào vai vế nhà vợ để tiến thân, rồi vỗ ngực tự kiêu thì phải dùng từ &'hèn' thật. Nhưng một người đàn ông ở rể biết chừng mực, biết gia đình vợ cũng là gia đình mình, đối đãi với bố mẹ vợ như bố mẹ mình, lại đáng kính. Anh dù không có điều kiện mua nhà thì nên tu chí làm ăn, kiếm tiền lo lắng cho vợ con. Tương lai không ai nói trước được điều gì. Nếu có điều kiện ra riêng là chuyện tốt, không thì cứ sống với bố mẹ vợ. Có người còn nói, &'tôi ở rể thích lắm'. Đó là câu nói thật lòng. Bởi, nhiều anh con rể được mẹ vợ chiều như chiều vong, chăm sóc như con trai của mình. Người ta nói &'dâu con rể khách' không sai chút nào. Nếu làm dâu, bạn sẽ chẳng được bố mẹ chồng cưng chiều, cung phụng. Nhưng làm rể, ở nhà vợ, chắc chắn bạn sẽ được bố mẹ vợ quan tâm, đối đãi tử tế mà không một lời than vãn. Chỉ cần bạn tỏ ra là người lịch thiệp, ý nhị và yêu thương con gái của họ, tôn trọng họ.
Đàn ông rất dễ điều phối cuộc sống của mình, bởi người ta ít trách đàn ông vô duyên, ít trách đàn ông lười biếng. Nhưng người ta lại hay dành lời khen ngợi cho một anh con rể mau mồm mau miệng, ăn nói dễ nghe, nhanh nhẹn, kính trên nhường dưới, ôn hòa với mọi người. Bạn khôn ngoan chính là bạn nên chọn cách sống như vậy.
Chỉ nhờ bố mẹ vợ chỗ ở, còn tiền ăn, tiền sinh hoạt, chi phí gia đình và mọi thứ nên tự lập. Cách đó sẽ khiến bạn chẳng bao giờ phải nghĩ ngợi chuyện mình có phụ thuộc gia đình vợ hay không. Tự lập kinh tế của chính mình chính là tự lập cuộc sống của bạn. Không biến mình thành gã ăn bám, không biến mình thành kẻ ỷ lại thì chẳng sợ người ngoài nói ra nói vào.
Con rể thường rất được bố mẹ vợ chiều (ảnh minh họa)
Câu nói của vợ dường như thức tỉnh tôi. Từ một người ỷ thế nhà vợ, tôi đã tỉnh ngộ. Tôi luôn mặc cảm bản thân vì mình ở rể nên lúc nào về nhà cũng cau có khó chịu với vợ con. Tôi còn cho rằng, vợ mình lúc nào cũng coi thường mình. Bản thân tôi tự suy ra như vậy và tiêu cực, còn vợ tôi nào nói thế, cũng không bao giờ nghĩ thế. Lúc nào cô ấy cũng hiểu tâm lý của tôi, động viên, yêu thương chồng con. Tôi không những không biết ơn vợ mà còn cố ý hiểu lầm vợ.
Khi bạn bè nói này nói nọ, tôi thường trút giận lên đầu vợ, bực tức vô cớ với em. Tôi cho rằng, gia đình vợ đang thao túng tôi. Nhưng nào có việc gì ngoài mấy việc linh tinh, bố mẹ hay sai tôi đi làm. Nhà không có con trai, tôi là con rể làm chuyện đó là thường tình, thế mà tôi lại ích kỉ, nghĩ xuyên tạc đi đâu.
Đàn ông cần có bản lĩnh, tôi yếu bản lĩnh nên hay bị bạn bè thọc mạch. Những lời của vợ khiến tôi tỉnh ngộ ra. Đi làm, kiếm tiền, tự lập lo cho cuộc sống của mình, tôi chưa từng xin tiền bố mẹ vợ, chưa từng ngửa tay xin tiền vợ, chỉ ở nhà một mái nhà, có gì là hèn chứ? Mấy gã hay nói tôi hèn là mấy gã ghen tuông, ích kỉ. Thôi thì cứ kệ miệng lưỡi thiên hạ. Ở rể có phải là hèn hay không chính là do bản thân mình, tôi đã ngẫm rất nhiều về câu nói đó của vợ.
Bây giờ thì tôi thấy thật sự thoải mái và chẳng còn suy nghĩ, ở rể là hèn nữa. Cứ sống thoải mái, yêu vợ thương con và trở ơn những người đã có ơn với mình, ngay cả bố mẹ vợ. Vậy thôi...
Theo Ngocthachnghi/Eva
Đàn ông đánh vợ là... hèn Đàn ông, nhiều người thường tỏ ra mình mạnh mẽ, mình là trụ cột gia đình bằng cách dạy vợ. Và những trận đòn đôi khi lại để ngụy biện cho việc dạy vợ đó. Anh chồng giờ tay lên định tát vợ một cái thì cô vợ vênh mặt, giọng sang sảng: - Này, anh dám đánh tôi à? Anh không không...