Xót thương cha và con ôm nhau khóc trên giường vì cùng bị hoại tử xương đùi
“Bao giờ chân con lành hả bố? Con muốn được đến trường, con nhớ thầy cô và bạn bè nhiều lắm. Con muốn học thật giỏi để sau này làm chú công an đi bắt kẻ trộm”.
Buổi sáng ở lớp học hạnh phúc của trẻ khuyết tậtHàng nghìn bạn trẻ hưởng ứng ngày hội hiến máu tình nguyệnĐớn đau người mẹ trẻ ôm con bệnh tim quỳ lạy trước di ảnh của chồng
Đó là những câu nói vô tư, hồn nhiên đầy hi vọng của cháu Trần Thái Phú (SN 2011), con trai anh Trần Quốc Long (SN 1977, thôn Đồng Vịnh, xã Đức Long, huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh) khi nhiều tháng nay cháu đã phải làm bạn với chiếc giường vì căn bệnh hoại tử chỏm xương đùi.
Sau nhiều lần nhận được điện thoại với lời kêu cứu khẩn thiết của anh Trần Quốc Long, chúng tôi tìm về thôn Đồng Vịnh. Đến trước căn nhà cấp 4 lụp xụp, trống huếch, cất tiếng gọi, từ trong nhà anh Long cố lết hết sức mình trên chiếc gậy gỗ đẽo qua loa ra cửa đón khách.
Mới ngoài 40 tuổi nhưng anh Long phải nhờ đến cây gậy để di chuyển vì không thể tự đứng lên được.
Bước vào nhà đập vào mắt chúng tôi lại là một cậu bé trắng trẻo, rất khôi ngô nằm trên giường nhỏ nhoẻn miệng chào khách, thoạt nhìn cứ tưởng cậu bé đang chơi đùa chứ không ai nghĩ rằng cháu mang trong mình căn bệnh quái ác mỗi ngày trôi qua chỉ biết làm bạn với chiếc giường.
Vừa xoa bóp cho con, anh Long vừa kể về hoàn cảnh bi đát của gia đình. Trước đây, cuộc sống của gia đình anh vốn đầm ấm hạnh phúc, dù không mấy khá giả nhưng nhìn vào 3 đứa con là cháu Ngọc Ánh (SN 2004), cháu Thế Ngọc (SN 2009), cháu Thái Phú (SN 2011) khỏe mạnh, ngoan ngoãn là động lực giúp vợ chồng họ lam lũ không biết mệt nhọc nơi vùng quê bùn đen, gió Lào nắng rát.
Anh Long đau đớn kể về những tai ương ập đến với gia đình.
Thế nhưng, trong lúc đang tu chí làm ăn thì năm 2013, khi đang đi phụ hồ cho người ta, anh Long thấy đau ê ẩm trong người. Đi khám nhiều nơi, các bác sỹ kết luận anh bị viêm đa khớp, hoại tử xương chỏm đùi, phải tiến hành phẫu thuật may ra có chút tiến triển.
Do hoàn cảnh khó khăn, nên mỗi lần đi khám anh Long chỉ mua thuốc rồi về chứ không có tiền để phẫu thuật. Từ một người đàn ông khỏe mạnh, là trụ cột của gia đình, dần dần anh trở thành người tàn phế với 2 bắp chân hoại tử không thể đứng dậy được. Cũng từ khi anh Long đổ bệnh, tất cả mọi thứ đều gánh nặng lên đôi vai người vợ trẻ.
Thái Phú rất khôi ngô nhưng phải làm bạn với chiếc giường vì căn bệnh quái ác.
Tưởng rằng tình cảnh như vậy đã quá nghiệt ngã đối với gia đình nghèo, thế nhưng một lần nữa ông trời đã không rủ lòng thương cho những số phận cùng cực. Đó là cách đây khoảng 3 tháng, sau buổi tan trường, cháu Phú trở về nhà với đôi chân khập khiễng.
Video đang HOT
“Lúc đó vợ chồng tôi cứ nghĩ cháu bị ngã nhưng sau nhiều ngày không khỏi, vợ tôi đưa đi khám nhiều nơi thì phát hiện cháu mang căn bệnh giống bố. Lúc đó vợ chồng tôi suy sụp, tôi thì bất lực hoàn toàn, còn vợ không lúc nào có thể cầm được nước mắt” – anh Long kể.
Dù rất hiếu động nhưng Phú không thể rời khỏi chiếc giường vì từ bụng tới chân cháu đều phải băng bó.
Từ ngày phát hiện cháu Phú mang căn bệnh quái ác, chị Oanh – người mẹ vốn tần tảo một mình lo cho chồng bệnh tật và con thơ ăn học đã quá sức thì nay dường như không còn gắng nổi. Nhiều lần đưa con đi Bệnh viện Trung ương Huế hết cả tiền ăn, 2 mẹ con phải nhờ vào những bữa từ thiện.
Cả 2 bố con anh Long đều được các bác sĩ kết luận mắc bệnh hoại tử chỏm xương đùi.
“Các bác sĩ bảo bây giờ phải tiếp tục theo dõi và có khả năng phải phẫu thuật cho cháu, nhưng giờ cái ăn còn chưa đủ thì lấy tiền đâu mà chạy chữa cho con đây hả các chú” – chị Oanh nghẹn ngào bất lực.
Nhìn Thái Phú khuôn mặt khôi ngô, ánh mắt nhanh nhẹn phải bó bột từ hông trở xuống, bị từng cơn đau hành trên chiếc giường ai cũng xót thương. Tuy vậy, thỉnh thoảng cậu bé vẫn cố gắng lấy sách ra đọc, niềm đam mê học tập trong em không thể nào dập tắt được.
Chị Oanh òa khóc nức nở khi nghĩ về tương lai của con.
Nghĩ về tương lai của con, chị Oanh òa khóc nức nở: “Giờ cả gia đình đều trông vào mình chị, những ngày không có ai thuê mướn gì hay mò cua bắt ốc không kiếm được đồng nào là cả nhà không đủ cái ăn. Bây giờ để thuốc thang chạy chữa cho bố con nữa chị biết kiếm đâu ra, cháu thì suốt ngày đòi tới trường nhưng mỗi lần như thế chị chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng thương con đứt ruột”.
Bà Nguyễn Thị Hiền (hàng xóm của gia đình anh Long) ứa nước mắt cho biết: “Tôi chưa thấy hoàn cảnh nhà nào khổ như nhà này, hai vợ chồng nghèo nhưng chăm chỉ, lo lắng làm ăn thế mà giờ bỗng chốc hai bố con nó phát bệnh, một mình chị Oanh lo cái ăn còn chưa đủ thì sắp tới phải làm sao đây?”
Thỉnh thoảng Thái Phú lại lấy sách ra đọc.
Dù phải bó bột nằm trên giường nhưng Thái Phú vẫn cố gắng cử động, em rất muốn đứng lên bằng đôi chân để chạy nhảy, được tới trường như bao đứa trẻ khác. Khi được hỏi ước muốn của mình thì cậu bé nhanh nhảu đáp “Con muốn chân mình nhanh khỏi để đến lớp học, con rất nhớ thầy cô và các bạn. Con sẽ cố gắng học thật giỏi sau này trở thành công an để đi bắt trộm”.
Ánh mắt tràn đầy hi vọng của cậu bé.
Câu nói của Phú khiến mọi người ở đó đều ngân ngấn nước mắt. Đối với một cậu bé 7 tuổi, hoài bão về một tương lai tốt đẹp là rất lớn nhưng thực tế nếu rồi đây, em không còn có thể đứng lên bằng đôi chân của mình nữa thì mọi thứ chỉ là giấc mơ xa vời… Mong rằng qua Nhịp cầu nhân ái của báo Dân trí, những tấm lòng hảo tâm cùng chung tay giúp đỡ Thái Phú để cháu có thể đứng dậy trên đôi chân của mình và bước về một tương lai tươi sáng.
Theo VTV
Hai vợ chồng rơi xuống biển, bỏ lại 3 đứa con bơ vơ
Chỉ mới đây thôi, dù cuộc sống nghèo đói, nhưng còn bố mẹ làm chỗ dựa, giờ đây những đứa con trở nên bơ vơ không nơi nương tựa...
Đã gần một tháng trôi qua, ba anh em Trương Đình Minh (SN 1998), Trương Thị Hương (SN 2000) và em Trương Đình Công (SN 2010) chỉ có thể nhìn thấy bố mẹ qua những bức di ảnh trên chiếc bàn thờ đặt ở góc nhà.
Anh em họ hàng và bà con chòm xóm xót xa, đau đớn trước sự ra đi đột ngột của hai vợ chồng anh Hải.
"Xót xa lắm, đau đớn lắm các chú ơi. Người ta vẫn hay nói gạo chợ nước sông, chết cha thì còn mẹ, mẹ chết thì còn cha. Nhưng đằng này cả bố và mẹ đều chết. Các cháu còn ngây thơ lắm. Thằng anh lớn hơn tý thì lại bị tai nạn chẳng làm được việc gì nặng để kiếm cho các em bò gạo. Từ nay đến Tết Nguyên đán, anh em chòm xóm thay nhau đến để các cháu có chút hơi ấm tình thân" - bà Phạm Thị Xe, hàng xóm, nghẹn ngào trước nỗi đau của gia đình.
Không chỉ người thân mà cả những người hàng xóm nơi đây cũng chưa hết đau đớn, xót xa trước sự ra đi đột ngột của vợ chồng anh Trương Đình Hải (SN 1976) và chị Lê Thị Lệ (SN 1978).
Gần một tháng trước, 3h sáng ngày 27/11, vợ chồng anh Trương Đình Hải, ở thôn 9 Liên Minh, xã Hoằng Trường đi bè ra khu vực biển cách bờ khoảng 8 hải lý để đánh bắt cá. Đó là chuyến đi bình thường như hàng ngàn chuyến đi biển trước đó, nhưng không ngờ đó lại là chuyến ra khơi... định mệnh.
Ba anh em mất cả bố lẫn mẹ chỉ sau một đêm.
"Ngày nào cũng vậy, trừ những khi biển động, thời tiết xấu, cứ 3h sáng, bố mẹ em lại dậy chuẩn bị ra khơi. Mùa này đang nhiều cá khoai, lại bán được giá nên bố mẹ luôn tranh thủ đi sớm. Thông thường những lúc ấy em thường dậy cùng giúp bố mẹ chuẩn bị đồ đạc, kéo bè xuống nước. Nhưng gần đây em bị tai nạn nên không giúp được gì cho bố mẹ" - nói đến đây, Minh không kìm được nước mắt vì quá thương bố mẹ.
Ngước nhìn lên di ảnh của bố mẹ, Minh nấc lên những tiếng nghẹn ngào, kể: "Thông thường thì khoảng 12 - 13h thuyền bè sẽ về bến. Hôm đó, đợi mãi không thấy bố mẹ vào bờ. Gọi điện có chuông reo mà không thấy trả lời. Em lo lắm nên liền chạy đi gọi các chú. Mọi người liên lạc bằng bộ đàm cũng không được. Khoảng 15h, các chú, các bác huy động thuyền bè đi tìm bố mẹ. Ra đến nơi thì... chỉ thấy thi thể mẹ đang bị quấn vào lưới".
Minh là anh trai cả nhưng lại bị thoái hóa xương sống và gãy xương đòn hai vai, không làm được việc nặng.
Ngày học xong lớp 12, vì nhà quá nghèo, Minh không có điều kiện theo học đại học. Nghĩ nghề biển vất vả và quá nguy hiểm, vì muốn thay đổi cuộc đời nên em quyết định đi học nghề sửa chữa xe máy. Mới học được một thời gian ngắn thì tháng 10 vừa qua, em không may bị tan nạn giao thông gãy xương đòn, đang trong giai đoạn điều trị phục hồi. Đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, tai họa này chưa qua, tai họa khác lại ập đến với em.
Học hành dở dang, bố mẹ mất đột ngột, sức khỏe yếu, các em còn thơ dại, Minh cũng chưa biết tương lai mình sẽ đi về đâu. 4 ngày sau khi đưa tang mẹ mới phát hiện được thi thể của bố. Do mới mổ xương đòn hai vai, vết thương chưa lành nên ngày đưa tang bố, mọi người cách ly không để Minh lại gần nên em không được nhìn thấy mặt bố lần cuối. Đó là điều mà đến giờ em vẫn cảm thấy rất ân hận.
Gia đình đang yên ấm, nhưng chỉ trong một ngày trở thành những đưa trẻ không cha không mẹ. Hương sau khi học xong cấp 2 đã nghỉ học ở nhà đi vá lưới thuê. Con gái ở làng chài Liên Minh này, ở tuổi như Hương nếu không đi học thì không có nghề gì ngoài việc đi vá lưới thuê, mỗi ngày được mấy chục ngàn.
Cả ba anh em vẫn chưa thể tin nổi khi bố mẹ bất ngờ mất đi.
"Mấy hôm trước mẹ còn nói với em, dù nghèo nhưng sau này lấy chồng, nhất định mẹ sẽ lo cho em chu đáo. Thế mà bây giờ... Bố mẹ em vừa sắm cái bè mới hết hơn 30 triệu. Không biết bố mẹ vay mượn của những ai. Giờ bố mẹ em mất rồi, chắc bà con thấy gia đình em khổ quá nên không tiện hỏi nợ" - vừa nói Hương vừa đưa tay lau những dọt nước mắt nghẹn ngào.
Ông Lê Thanh Chung, thôn Liên Minh, thở dài: "Đi biển là một nghề nặng nhọc, vất vả, nguy hiểm nên chỉ dành cho đàn ông. Biết là không an toàn, là vất vả, không hợp với phụ nữ. Nhưng biết làm sao được khi chúng tôi có mỗi nghề biển. Nhiều khi đành đánh cược với số phận vậy. Trước còn sống, cả hai vợ chồng anh Hải tuy nghèo nhưng sống rất nghĩa tình, thương con cái. Chúng tôi rất thương các cháu nhưng cũng chỉ động viên tinh thần thôi. Ở đây bà con đều nghèo, ông bà nội các cháu thì đã già yếu".
Đứng tựa cửa nghe người lớn nói chuyện, Công - con út của vợ chồng anh Hải năm nay mới 8 tuổi đang học lớp 3 như chưa cảm nhận hết nỗi đau đớn mà cháu đang phải trải qua. Mấy ngày đầu, hôm nào thuyền bè vào, Công cũng ra biển ngóng bố mẹ. Tương lai có còn được đến trường theo học hay không chưa ai đảm bảo được khi mà bố mẹ em không còn nữa.
Cậu con trai út vẫn chưa cảm nhận hết nỗi đau mà mình đang phải gánh chịu.
"Ngày bố mẹ còn sống lăn lộn với nghề biển kiếm tiền nuôi ba anh em ăn học. Bố mẹ mất rồi, chẳng còn gì, ba anh em chỉ biết nương tựa vào nhau mà sống. Giờ đây làm sao lo cho em miếng cơm. Em út còn nhỏ nhưng đã phải gánh hai cái tang" - nhìn đứa em út ngây thơ, Minh nghẹn ngào lau những giọt nước mắt khiến ai chứng kiến cũng thắt lòng.
Chia tay làng chài Liên Minh trong buổi chiều chạng vạng đúng vào lúc thuyền bè cập bến, lòng chúng tôi thắt lại. Biết bao nhiêu phận người đang đánh đu với số phận trước đầu sóng ngọn gió. Và, biết bao nhiêu những đứa trẻ như ba anh em Minh sẽ còn phải mòn mỏi ngóng trông những chuyến ra khơi của người thân không hẹn ngày trở lại...
Theo dân trí
Nhiễm trùng uốn ván, tính mạng cậu bé học lớp 6 nguy kịch Đang khỏe mạnh, bình thường, cậu bé Trường vô tình giẫm phải gai và bị nhiễm trùng uốn ván. Trở vào khoa Liệt vận động, Ngôn ngữ trẻ em, Bệnh viện Châm cứu TW, thăm cậu bé Trần Đăng Trường theo lời kể của bác sĩ Dương Văn Tâm - Trưởng khoa, chúng tôi thật không thể tin được những di chứng nặng...