Xót thương bữa cơm “ve sầu thay thịt cá” của 3 anh em mồ côi cha mẹ
Mẹ c.hết vì bệnh tật, bố quá đau lòng nên đã t.ự v.ẫn đi theo mẹ, để lại 3 anh em Thê phải sống trong cảnh mồ côi thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu tình thương của đấng sinh thành…
Đó là hoàn cảnh đáng thương của 3 anh em: Đinh Thê (8 t.uổi), Đinh Thiêng (6 t.uổi) và Đinh Thị Thư (3 t.uổi) trú làng Siêu, xã An Trung, huyện Kông Chro, Gia Lai.
Khi PV Dân trí tới thăm những mảnh đời trên, trong căn nhà sàn cũ kĩ, bà Brăh (bà cố ngoại của 3 đ.ứa t.rẻ) đang ngồi thu mình ở góc nhà. Mắt cụ đã mù, lại không biết tiếng phổ thông nên cụ cũng chẳng buồn quan tâm tới ai đang có mặt trong nhà mình. Nhận được tin có người lạ tới nhà, bà ngoại Đinh Thị Phenh liền chạy về gặp khách. Với vốn tiếng phổ thông bì bõm của mình, bà Phenh kể lại câu chuyện đau lòng của gia đình đứa con gái mình:
Câu chuyện đáng buồn trên xảy ra cách đây 3 năm, khi mẹ các em là chị Đinh Thị Búc bị bệnh nặng rồi qua đời. Vợ c.hết, ngỡ rằng người cha sẽ cố gắng vượt qua nỗi đau tinh thần để chăm sóc các con thơ, nhưng vì quá đau khổ nên sau khi lo xong ma chay cho vợ thì 20 ngày sau anh cũng t.ự t.ử để chấm dứt nỗi đau đó. Để lại 3 con thơ lớn nhất 5 t.uổi và nhỏ nhất 7 tháng t.uổi, phải sống trong cảnh bơ vơ thiếu hơi ấm tình thương của cha mẹ.
Mồ côi cha mẹ, 3 anh em Thê sống với bà cố ngoại già yếu, lại bị mù cùng bà ngoại (54 t.uổi) và một người dì bị bệnh thần kinh (18 t.uổi) do bị t.ai n.ạn giao thông cách đây ít năm. Cuộc sống của 6 con người này vốn đã bất hạnh, nay lại bấu víu vào nhau khiến họ càng trở nên túng bần và cám cảnh.
Bà Phenh cho biết, Thê hiện đang học lớp 1, Thiêng học mẫu giáo. Cuộc sống của cả gia đình do một tay bà lo liệu bằng nghề làm rẫy, nên bữa đói, bữa no. Năm nay, Kông Chro lại rơi vào cảnh hạn hán khốc liệt, khiến việc trồng trọt của bà con bị ảnh hưởng nặng nề, nhiều cây trồng mất trắng do thiếu nước. Chính vì vậy, 6 miệng ăn trong gia đình bà Phenh lâm vào cảnh thiếu ăn: “Năm nay bà cháu mình không trồng được lúa, phải thiếu gạo ăn, nên phải ăn khoai, ăn mì để sống qua ngày. Mấy ngày nay, trong làng có 1 người c.hết, họ có cơm thừa nên đã chia cho bà cháu mình mang về nhà ăn 2 ngày nay”, bà Phenh buồn kể.
Những mảnh đời bất hạnh bấu víu vào nhau
Ngồi được 1 lúc thì anh em Thê lững thững đi về, trên tay là vài chú ve sầu. Thê cho biết, 3 anh em đi theo nhóm bạn trong làng đi “săn” ve về làm thức ăn. Ai cũng có keo dính nên được rất nhiều ve, còn anh em Thê không có keo nên chỉ đi theo và xin được vài con về làm thức ăn. “Keo dính ve là lấy từ tấm keo dính chuột, lấy một ít keo quấn lên đầu chiếc que rồi đi tới các cây lớn để dính vào người con ve mang về nướng ăn, hoặc chiên dầu để ăn. Một tấm keo phải mua 25 nghìn đồng, cháu không có t.iền nên không có keo để dính”, Thê cho biết.
Mẹ mất từ khi em mới 7 tháng t.uổi nên khuôn mặt em Thê đã sớm đượm buồn…
Đói ăn, thiếu chất lại thiếu tình thương, sự chăm sóc của cha mẹ nên nhìn 3 anh em Thê đều nhỏ thó hơn so với t.uổi của mình, trên khuôn mặt các em đều in đậm những nét buồn vì thiếu vắng hơi ấm của cha mẹ. Không chỉ vậy, sống với bà ngoại nghèo khổ nên cả 3 anh em đều phải mặc những bộ đồ cũ, rách rất đáng thương. Đang ngồi nghe chuyện, thì cậu bé Thiêng đói bụng nên lấy 1 con ve mang lại bếp nướng rồi bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành. Nhìn đứa cháu ăn con ve, bà Phenh x.ót x.a: “Đã nhiều ngày nay bà cháu không có thịt, cá ăn nên nó thèm ăn như vậy”.
Sống trong cảnh thiếu thốn, đói nghèo nhưng mơ ước lớn nhất của bà Phenh chỉ là những bữa cơm no cho cả gia đình. Còn với anh em Thê là có một miếng keo dính chuột giá 25 nghìn đồng để về làm keo dính ve sầu, cải thiện bữa ăn có “thịt” cho bà cháu.
Video đang HOT
Ông Grơng, cán bộ Mặt trận thôn cho biết, gia đình bà Phenh thuộc hộ nghèo, một mình bà làm rẫy nuôi 6 người nên hay bị thiếu ăn.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 972: Bà Đinh Thị Phenh, làng Siêu, xã An Trung, huyện Kông Chro, tỉnh Gia Lai
2. Quỹ Nhân ái – Báo Khuyến học & Dân trí – Báo điện tử Dân trí.
Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
Email: quynhanai@dantri.com.vn
Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau:
* Tài khoản VNĐ tại VietComBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 045 100 194 4487
Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam – Chi nhánh Thành Công – Hà Nội.
* Tài khoản USD tại VietComBank:
Account Name: Bao Khuyen hoc & Dan tri
Account Number: 045 137 195 6482
Swift Code: BFTVVNVX
Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank)
* Tài khoản VNĐ tại VietinBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 10 201 0000 220 639
Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam – Chi nhánh Hoàn Kiếm
* Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB)
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 0721100356359
Tại Ngân hàng TMCP Quân đội – Chi nhánh Thái Thịnh – Hà Nội
* Tài khoản USD tại Ngân hàng Quân đội (MB)
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 0721100357002
Swift Code: MSCBVNVX
Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK – MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam)
3. Văn phòng đại diện của báo:
VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122
VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725
VP HCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885
VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733.269
Theo xahoi
Chuyện về cô bé chưa bao giờ biết cười
Có lẽ, Lý Gió Xó chẳng cười bao giờ. Và cái gương, có lẽ là thứ đồ vật mà cô bé không bao giờ muốn có.
Lá trên rừng và giời ở trên trời
Một tháng trước, trường học ở Tá Bạ là mấy cây cọc tre, ba tấm liếp tre, che tạm bằng những tấm bạt nằm tơ hơ trên một bãi đất. Khi những hình ảnh này được những tình nguyện viên của chương trình "Cơm có thịt" đưa lên mạng, những nhà tài trợ đã vượt suối băng rừng thồ gùi vật liệu lên tận nơi, dựng 9 gian phòng học. Dẫu còn tạm bợ, nhưng cũng phần nào giúp những đứa trò nhỏ chống lại mùa đông khắc nghiệt mà có khi nhiệt độ xuống chỉ còn 3-4 độ C. Mù suốt ngày đêm, ít khi thấy ánh sáng mặt trời.
Xin kể lại câu chuyện giản dị nhất trên đời. Câu chuyện về nụ cười của cô trò lớp 8 Lý Gió Xó, người La Hủ, ở bản Nhóm Mó. Bữa đó, Quỹ Tấm lòng vàng Lao Động kết hợp cùng với chương trình "Cơm có thịt" của nhà báo Trần Đăng Tuấn lên thăm và tặng quà thầy trò Tá Bạ. Đó chỉ là những chiếc áo, tấm chăn, cuốn vở; là đường sữa, bánh kẹo. Những vật dụng thông dụng đến mức có khi chúng ta không bao giờ nghĩ đó cũng là thiếu thốn. Bấy giờ, Xó, ngồi giấu mặt sau lưng bạn, thậm chí còn không dám bước ra nhận cuốn vở, cây bút. Cô trò nhỏ không bao giờ biết cười. Đơn giản, bởi cô bé bị hở hàm ếch bẩm sinh từ bé. Người La Hủ không có thói quen tới trạm y tế. Ông giời cho đứa con thế nào thì nuôi thế. Cha mẹ Xó, những người không biết t.uổi, cũng vậy.
Lý Gió Xó (người đang viết) trước khi phẫu thuật nụ cười
Thậm chí, chưa bao giờ biết rằng có thể vá, có thể sửa để trả lại cho con mình một nụ cười. Tập quán chữa bệnh trông hoàn toàn vào "lá trên rừng" và "nhìn giời". Người La Hủ "thạo" lá rừng. Ngay cả việc đi hái lá cũng mang màu sắc bí hiểm khi mỗi lần định đi hái lá, họ giữ kín cả buổi không nói chuyện với ai, bất chợt lẻn vào rừng không cho người khác biết. Thậm chí, đó là thứ lá gì, chữa thế nào người La Hủ cũng không cho người khác biết để thuốc được "linh nghiệm". Còn chuyện "nhìn giời" là từ quan niệm sự sống và cái c.hết là do giời định. Đối với người La Hủ, trên trời có hai căn nhà. Một là "Nà Đề", tức là nhà ốm. Một là "Xơ Đề", tức là nhà c.hết. Nếu hồn vào Nà Đề, tức là cây thuốc của rừng có thể chữa khỏi. Còn nếu lạc vào Xơ Đề thì có nghĩa ngay cả cúng "di chá" cũng không cứu được.
Thầy lang, trong tập quán của người La Hủ, vẫn là người chữa bệnh linh nghiệm. Trạm y tế, mới được lập hồi đầu năm, đang "ở nhờ" trong trường học, nom như một tiệm tạp hóa, với chỉ ít thuốc đau đầu, đau bụng, ít bông băng, dăm ống tiêm. Ngay cả những tấm panô vận động đưa trẻ đi tiêm cũng đã bị gió xé rách một phần. Sự "hoang vắng" một phần cũng do tập quán chữa bệnh của người La Hủ, chiếm đại bộ phận ở Tá Bạ. Và 279 hộ/1.696 khẩu ở Tá Bạ mà không có nổi một bác sĩ. Nhớ có lần, một cán bộ điều tra dân số đã mô tả cảnh - người - tập quán của người La Hủ bằng mấy chữ "ngoằn ngoèo"; "họa hoằn"; "thi thoảng". Đó là địa hình toàn đồi núi ngoằn ngoèo. Họa hoằn mới gặp người. Trạm y tế thi thoảng có người đến khám. Nói gãy lưỡi họ mới chịu tiêm. Nhà có bệnh nhân, y sĩ leo núi trật khớp chân mới tới nơi. Bữa xuống "bản không tên", mục sở thị gian chòi vách liếp tuếch toác, tạm bợ, tối tăm và hôi thối, nơi Phả Gió Nu - người phụ nữ 35 t.uổi - như hầu hết những phụ nữ La Hủ khác đã 5 lần tự tay cắt cuống rốn cho con bằng những thanh nứa rút từ vách, mới thấy những gì gọi là y tế vùng cao nơi này thực phần nhiều vẫn nằm trên giấy mà thôi.
Phải nói, sức sống của người La Hủ là cực kỳ mãnh liệt và khả năng thích ứng tuyệt hảo với thời tiết. Những đ.ứa t.rẻ c.ởi t.ruồng hoặc sang hơn, thì mong manh trong một chiếc áo lót vẫn đọ sức với thời tiết khắc nghiệt. "Đêm nằm lấy áo mẹ đùm cho con, chưa c.hết vì rét bao giờ cả". Từ cả ngàn năm nay, người La Hủ sinh đẻ "tự nhiên". Và ông giời cũng giúp họ chọn để lại những người ưu tú nhất với cái đói và sự khắc nghiệt. Các thầy - cô giáo ở Tá Bạ, từ nhiều năm nay kiêm luôn vai trò "đốc tờ" cho học trò của mình. Tự phân công nhau mua thuốc mang từ xuôi lên mỗi độ về phép. Tự chẩn đoán, và tất nhiên, tự chữa trị. Chỉ có 1 trường hợp duy nhất phải chở học sinh ra thị trấn Pác Ma, khi cánh tay của một cậu trò nhỏ bị trật khớp không tự chữa được.
Lý Gió Xó sau khi phẫu thuật nụ cười
Nụ cười Lý Gió Xó
Ba năm trước, cô giáo Nguyễn Thị Ánh khóc như mưa trong buổi chiều đầu tiên bước chân lên Tá Bạ. Từ đất Cẩm Giàng (Hải Dương), Ánh lên mảnh đất địa đầu và thứ đầu tiên đ.ập vào mắt cô là những con đường choe choét, sụt lở trong dãi dầu mưa gió, và trong lãng quên. Còn những đứa trò nhỏ, mở to cặp mắt ngơ ngác nhìn đôi dép cô giáo đi dưới chân. Những cô giáo như Ánh bắt đầu công việc bằng việc đặt tên cho những đ.ứa b.é. Rồi, học tiếng Hà Nhì để dạy tiếng Việt cho người La Hủ. Ánh bảo thầy cô không thể dạy chữ nếu như không biết học trò của mình đang nói gì. Chúng tôi đi từ Yên Bái lên Lào Cai. Ngược từ Mường Lay lên Tá Bạ. Chỉ có thể lặng lẽ mà cảm phục đối với những thầy cô vùng cao.
Trở lại chuyện Xó. Nhà có 6 anh chị em Lu, Xó, Tư, Pứ, Xè Tư, Minh Phương. Chị cả đã đi lấy chồng Trung Quốc. Em bé nhất mới chưa đầy t.uổi. Được các cô giáo miền xuôi đặt cho cái tên là Minh Phương. Xó được đi học, dường như là vì cô bé xấu quá "không ai lấy"- như lời Xó nói. Gia cảnh, như tất cả những học sinh La Hủ khác. Cha mẹ - không rõ tên - làm nương, trồng thảo quả, đi rừng kiếm phong lan, bắt con thú. Nhà Xó thậm chí còn được coi là "khá giả" vì mỗi năm đói "chỉ 4 tháng thôi".
Khi cô giáo xuống bản vận động, cha mẹ Xó tặc lưỡi. Thôi, xấu không ai lấy thì cho đi học. Có lẽ vì thiếu học, cái việc cho con cái đi học đôi khi chỉ là một phép trừ thô thiển: Trừ đi một miệng ăn. Dù cũng là mất một đứa đi rừng kiếm ăn. Cô giáo Nguyễn Thị Ánh thật thà: Đồng bào giao cả con cái cho thầy cô giáo. Chẳng bao giờ đến trường. Trừ lúc Nhà nước phát t.iền làm rừng, t.iền cứu đói.
Gia cảnh Lý Gió Nu
Có lẽ, Lý Gió Xó chẳng cười bao giờ. Và cái gương, có lẽ là thứ đồ vật mà cô bé không bao giờ muốn có. Rất nhanh chóng, các thành viên của đoàn quyết định sẽ liên hệ với Tổ chức phẫu thuật nụ cười và đưa Lý Gió Xó về Hà Nội. Chỉ một tuần sau đó, 2 thành viên của Câu lạc bộ PSC mang xe lên Điện Biên đón Xó về. Nhưng câu chuyện trả lại nụ cười cho Xó hóa ra không đơn giản. Các bác sĩ Bệnh viện Việt Nam - Cuba phát hiện Xó đang có một cái hạch ở cổ do bị viêm nhiễm, cần phải điều trị kháng sinh một tuần. Nguyên do Xó bị cái hạch này đã nửa năm nay. Cha mẹ em đã "điều trị" cho em bằng cách đắp lá. Sức nóng của lá rừng khiến cái hạch ngày càng sưng to, lồi ra to như ngón tay cái. Nhưng thật kỳ lạ chỉ 3 ngày sau khi dùng kháng sinh, cái hạch của Xó hoàn toàn tan biến. Không có sự thần kỳ nào hết. Chính cái nghèo của cơ thể chưa bao giờ dùng kháng sinh khiến ngay cả một viên thuốc cảm cũng trở thành thần dược. Xó được phẫu thật ngay sau đó, và hôm tôi đến thăm ở BV Việt Nam - Cuba, lần đầu tiên, cô bé mỉm cười.
Xó về Hà Nội được các anh chị ở Câu lạc bộ PSC và chương trình "Cơm có thịt" đưa đi thăm Văn Miếu, Bờ Hồ, lăng Bác. Và cuối buổi chiều, trước khi về lại Tá Bạ, Xó, lần đầu tiên vượt qua sự nhút nhát cố hữu, bảo rằng em sẽ cố học để trở thành một cô giáo. Để kể cho học trò của mình nghe về một thế giới khác chưa từng được biết ngoài núi rừng Tá Bạ.
Theo 24h
Xót thương b.é t.rai 3 t.uổi chỉ còn da bọc xương Khi sinh ra, bé Hứa Văn Dũng nặng 2,7kg và đến 6 tháng, bé nặng được 8kg. Nhưng cũng từ thời điểm đó, bé ngày càng lười ăn, teo tóp dần và đến giờ, gần 3 t.uổi bé chỉ nặng chưa đầy 6kg. Thân hình cháu chỉ còn da bọc xương... Bé chưa từng biết mùi miếng thịt! Sáng 19/3, chúng tôi vào...