Xót lòng khi con gái “học yêu”
Xin trích đăng 2 lá thư xót lòng đang gây sốt cộng đồng mạng của người làm cha mẹ gửi con gái mới “học yêu”.
Họ là những bậc cha mẹ hết lòng yêu thương con gái. Tới tuổi “học yêu” thì mỗi khi con gái lỡ bước đau đớn tuyệt vọng một, thì cha mẹ đau xót, bất lực hai vì thương con quá non trẻ, ngây thơ trước những cám dỗ cuộc đời. Xin trích đăng 2 lá thư xót lòng đang gây sốt cộng đồng mạng của người làm cha mẹ gửi con gái mới “học yêu”.
Gửi người đàn bà tội nghiệp 15 tuổi
Trong mắt mẹ con lúc nào cũng là cô con gái xinh xắn, học giỏi ngoan ngoãn, hát hay, múa đẹp và mẹ đã rất tự hào về con. Con rất biết nghe lời và không bao giờ để mẹ buồn. Cha mất sớm, mẹ đã tần tảo làm tất cả để con không cảm thấy bị thiệt thòi so với các bạn. Con được học ở trường quốc tế với học phí cao, có xe xịn, quần áo đắt tiền, và khoản tiền tiêu vặt đáng kể.
Không ít cha mẹ bất lực vì thương con quá non trẻ, ngây thơ trước những cám dỗ cuộc đời (Ảnh minh họa)
Mẹ rất hạnh phúc vì có con và đã hoàn thành tốt vai trò của cả một người bố. Nhưng hôm nay, mẹ như chết đứng khi tận mắt chứng kiến con gái ngoan ngoãn của mẹ ôm eo cậu bạn trai vào nhà nghỉ. Mẹ không thể ngờ con cô gái mới 15 tuổi, vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh lại có thể đi cùng cậu bạn trai, cũng đồng phục học sinh vào nhà nghỉ kia lại là con gái mẹ!
Mẹ đã tự hỏi hằng trăm lần rằng mẹ đã làm gì sai trong cách giáo dục con để con trở thành đàn bà khi mới 15 tuổi? Mẹ bận nhiều việc, nhưng mẹ lúc nào cũng quan tâm hỏi han, dõi theo từng bước đi của con. Mẹ làm tất cả chỉ để mẹ con mình có nhiều cơ hội gần gũi nhau hơn.
Video đang HOT
Mẹ đã kể cho con nghe về chuyện tình yêu của mẹ và bố. Khi ấy, con đã bảo với mẹ rằng sau này con sẽ tìm một người đàn ông tuyệt vời như bố. Con bảo rằng lớp con cũng có mấy đôi yêu nhau nhưng con chưa nghĩ đến chuyện đó. Rồi con kể về ước mơ được đi du học, ước mơ làm ca sĩ nổi tiếng để hai mẹ con có cơ hội đi du lịch khắp thế giới… Khi ấy mẹ đã rất hạnh phúc nghĩ rằng con thực sự đã lớn, và rất biết suy nghĩ.
Hôm ấy mẹ đã theo chân con vào nhà nghỉ. Cô lễ tân nhất định không chịu đưa mẹ lên phòng hai cô cậu học sinh vừa thuê. Mẹ chết lặng khi biết con và bạn trai là khách quen của nhà nghỉ, hôm nào cũng 17h30 là con đến đây, đến 20h thì về. Và hôm nào con cũng có mặt ở nhà lúc 21 giờ tối.
Mẹ về nhà, lôi chai rượu ra uống một mình. Khóc trước bàn thờ bố vì đã không thể dạy con, vì lần đầu tiên trong đời mẹ tuyệt vọng và bất lực. Mẹ rất muốn gào to lên, muốn mắng và đánh con một trận cho hả giận.
Tất cả đã quá muộn để làm lại từ đầu. Trời ơi, con gái mẹ đã trở thành đàn bà, một người đàn bà tội nghiệp khi mới 15 tuổi.
Thư bố gửi con gái
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí “hàng độc” của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ là cô gái được nhiều người để ý, đẹp và học giỏi. Nhưng mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố mẹ có thể biểu diễn điệu cười “khủng khiếp” của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.
Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ. Đó chính là sự tin cậy, tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.
Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Những mưu mẹo nho nhỏ có thể gây ấn tượng được với người ta yêu buổi đầu hò hẹn, còn tình thân mật gắn bó lại cầm những người yêu nhau hiểu biết về nhau. Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con, khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo hy vọng có ở nơi con.
Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với tiểu thư Jones rằng “Anh thích em, như em vẫn vậy”. Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục bởi câu “tỏ tình không hề lãng mạn”? Bởi vì Mark nói rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy, yêu những cái anh ta nhìn thấy. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường. Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Chúc con được nghe lời tỏ tình không lãng mạn: “Anh yêu em như em vẫn vậy!”
Theo VNE
Cánh thư bằng hữu
Tôi sẽ nâng niu, trân trọng nó như một kỉ vật quý báu của cái thời cắp sách đến trường.
Cảm ơn cánh thư bằng hữu mà lớp phó đã gửi cho tôi (Ảnh minh họa)
Nhận lá thư từ bác giao thư, tôi rất đỗi ngạc nhiên khi thấy đó là một lá thư được viết tay. Thời đại công nghệ thông tin, người ta chẳng buồn gởi thư cho nhau huống gì đây lại là thư tay. Nếu có cần liên lạc với nhau thì chỉ một cú điện thoại hay một tin nhắn là xong. Tôi thầm nghĩ như vậy nhưng rồi cũng mở thư ra xem và bất ngờ hơn khi thấy đó là thư của cô lớp phó dễ thương, xinh xắn năm nào - cô bạn thân mà đã sáu năm nay, tôi hoàn toàn biệt vô âm tín.
Vẫn là dòng chữ nắn nót, ngay ngắn của ngày xưa. Sau một vài lời chào hỏi, cô ấy bảo với tôi rằng rất nhớ cái bọn "nhất quỷ nhì ma" của lớp 12C3 năm nào. Cô còn cho biết mình bây giờ đã trở thành một cô giáo trẻ, hiện đang công tác ở một vùng quê nghèo khó nhưng đầy tình nghĩa. Nhớ ngày ấy, khi ở buổi Lễ trưởng thành, chúng tôi đã nghẹn ngào chia tay và hẹn sẽ gặp nhau ở giảng đường đại học sư phạm. Thế nhưng, vì nhiều lý do tôi đành lỗi hẹn với bụi phấn. Bây giờ, khi nghe cô ấy bảo đã biến ước mơ của mình thành hiện thực, tôi mừng cho cô và thầm nhắn nhủ: "Hãy giúp mình thực hiện luôn ước mơ ngày nào cậu nhé!".
Ngừng một lúc vì xúc động, tôi lại đọc tiếp lá thư còn dang dở. Lớp phó thông báo với tôi về tình hình của nhóm "siêu quậy", mà tôi và cô ấy cùng là thành viên. Cô cho hay thằng Hùng, con Hạnh đã lập gia đình; cái "Lan gầy" còn nhanh hơn khi đã có một bé trai kháu khỉnh, dễ thương,... Hồi còn đi học, chúng tôi hay trêu Lan là "Thị Nở", nhưng bây giờ cô đã thành gia lập thất và sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Thế là mừng cho cô ấy và mừng cho nhóm rồi còn gì. Nghĩ vậy, tôi bật cười.
Rồi sau đó là tin tức về những người bạn cùng ngồi chung bàn, chung tổ năm nào. Từ khi gấp lại trang sách, mỗi đứa đi theo một đường. Nhiều người may mắn có công việc ổn định, có địa vị nhất định trong xã hội; có đứa buồn cho số phận vì phải sống khó khăn, vất vả; có người bỏ bút bán buôn nhưng cũng có người theo đuổi nghiệp văn chương, "gõ đầu trẻ" hoặc đi bộ đội,... Tôi ngậm ngùi và xót xa biết bao cho những người bạn có số phận kém may mắn. Không biết với cuộc sống xô bồ như thế này thì bao giờ tôi mới gặp lại được họ, vì tất cả thời gian quý báu mà người ta dành cho bạn bè và trường lớp đều đã bị chiếm hết bởi gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền.
Nói đến đây, chắc có lẽ cánh thư tôi cầm, trên những dòng chữ nắn nót, xinh xắn đã đọng lại nhiều giọt nước mắt của cô lớp phó thân thương năm nào. Cô ấy là người bạn tốt nhất, giàu tình cảm nhất mà tôi đã từng biết. Mặc dù học rất giỏi, lại xinh đẹp nhưng bạn ấy chưa bao giờ tự cao, chưa bao giờ xem thường những thằng bị cho là "cá biệt" trong lớp như chúng tôi. Và nhờ được ngồi chung bàn, được lớp phó kèm cặp mà tôi bây giờ đã trưởng thành, đã chịu khó học hành hơn. Bởi vậy, khi nhận được lá thư - và cũng là lá thư duy nhất trong sáu năm qua tôi nhận được từ bạn bè, tôi đã xúc động, vui sướng và hạnh phúc biết dường nào.
Cuối thư, cô ấy cho biết rằng sẽ họp lớp và đã ghi cả thời gian, địa điểm cụ thể. Tôi lật tờ lịch ra xem và bồn chồn, hồi họp vì đã gần đến tháng chín. Vậy là tháng chín này tôi sẽ được gặp lại những người bạn mà tôi yêu quý và nhớ nhung da diết. Cảm ơn cánh thư bằng hữu mà lớp phó đã gửi cho tôi. Tôi sẽ nâng niu, trân trọng nó như một kỉ vật quý báu của cái thời cắp sách đến trường.
Theo VNE
Đàn bà bỏ chồng sẽ không tìm được hạnh phúc? Không lẽ những người đàn bà bỏ chồng sẽ không bao giờ tìm lại được hạnh phúc? Tôi năm nay 28 tuổi, chia tay chồng khi tôi mới 20 tuổi và con gái chỉ mới chưa đầy 6 tháng tuổi. Ngày tôi lấy chồng cũng như ngày tôi ôm con về nhà bố mẹ đẻ, mẹ tôi đều khóc. Bà bảo bà biết...