Xót lòng cho đứa con ‘khác máu’
Con không oan trach, nhưng me ân hân biêt bao vi đa tan nhân vơi con…
Tha thư cho me con nhe! (Anh minh hoa)
Con ngồi ở mép giường, ngủ gà ngủ gật với dáng điệu mệt mỏi. Chốc chốc, con lại giật mình tỉnh giấc rồi như một phản xạ, con đưa bàn tay bé xíu bóp bóp chân cho mẹ. Được một lát rồi con lại liu thiu. Nhìn con, tim mẹ bỗng đau nhói, mẹ ước ngay lúc này có đủ sức mạnh để ngồi dậy ôm con vào lòng, để vỗ về và ru con ngủ một giấc thật bình yên.
Nước mặt mẹ rơi, mặn đắng!
Tai nạn bất ngờ, chiếc xe máy xô thật mạnh vào mẹ rồi bỏ chạy. Cũng may có người giúp đưa đi bệnh viện nên mới giữ được tính mạng. Nhưng vết thương khá nặng khiến mẹ phải nằm liệt giường nhiều ngày. Vậy là từ miếng cơm, ly nước, đến cả tá việc lặt vặt khác mẹ đều phải nhờ đến con. Con bé bỏng nhưng biết lo toan và chăm sóc mẹ như người lớn vậy. Nên vết thương của mẹ dường như mau lành và chẳng còn đau nữa. Chỉ tim mẹ là cứ nhói lên mỗi lần thấy con; những ân hận trong mẹ cứ cào xé, giày vò, vì mẹ đã có lỗi thật nhiều với con – đứa con mà mẹ từng độc ác gọi là “con rơi”…
Bởi người phụ nữ đó – mẹ ruột của con – chẳng hiểu sao một ngày nọ lại bước chân khỏi nhà, để con lại cho bà nội và bố chăm sóc. Con trở thành đứa bé bị bỏ rơi như thế. Khi ấy, con mới gần 3 tuổi, gầy nhom, lếch thếch và mặt mũi lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Làng xóm xì xào bàn tán, có người nói mẹ con đi vì không chịu được vất vả, người thì bảo do bà nội ghê gớm quá, người ác ý thì nói mẹ con bỏ theo trai, … Chẳng ai biết được lí do chính xác vì sao, và mẹ cũng không quan tâm tới điều đó. Bởi quan trọng là sau đó mẹ có cơ hội để đàng hoàng đặt chân vào nhà mình – nơi mà trước đây mẹ từng bị xua đuổi dù tình yêu giữa bố và mẹ đã rất sâu sắc!
Video đang HOT
Nhưng dù sao mẹ vẫn chỉ là vợ lẽ, là dì ghẻ, là người thế chỗ,… những cái danh từ nghe thật gớm ghiếc, tầm thường làm sao! Mẹ cũng xinh đẹp, có học đàng hoàng, và có 1 tình yêu rất đẹp với bố con nữa, vậy mà phải nhận 1 danh phận thật quá “thấp hèn”. Những uất ức, hờn giận đó, mẹ trút hết vào kẻ đã cướp mất hạnh phúc của mình, là mẹ con, dù mẹ biết cuộc hôn nhân đó cũng chỉ là kết quả của sự ngăn cản và ép buộc; và mẹ con hoàn toàn vô tội.
Nhưng mẹ con thì đã đi rồi, nên vô tình con trở thành cái “bịch bông” mỗi khi mẹ cảm thấy bực bội vì 2 từ “dì ghẻ”. Bất cứ khi nào, con có thể bị quát tháo, mắng mỏ không thương tiếc. Mẹ gần như chẳng bao giờ nói với con nổi một câu nhẹ nhàng. Bố thì vốn vô tâm và rất bận việc, bà cũng già rồi nên mẹ có toàn quyền “dạy dỗ” con. Một đứa trẻ tội nghiệp lẽ ra cần được chăm lo thật nhiều nhưng lại bị mẹ ép vào “khuôn khổ” quá sớm! Con không được phép ra ngoài chơi đùa với bọn trẻ hàng xóm, không được nghịch ngợm bất cứ thứ gì. Điều duy nhất con có thể làm là ngồi im một chỗ và chờ mẹ sai vặt. Có lẽ vì thế mà con lúc nào cũng có dáng vẻ nhút nhát, sợ sệt, điều đó lại khiến mẹ càng thêm “ngứa mắt”!
Rồi mẹ có em bé, con càng trở thành thừa thãi hơn trong nhà mình. Tất cả sự quan tâm của cả nhà đều dồn hết cho “cậu quý tử”. Có lần, thấy con mon men lại gần chơi với em bé, mẹ đã phải “tống cổ” con ra ngoài vì sợ làm em khóc. Lúc ấy, thấy mắt con rơm rớm mẹ cũng mủi lòng nhưng rồi lại mặc kệ. Mẹ tự nhủ: “Lỡ con bé làm ngã cục vàng cục bạc của mẹ thì sao!”
Lần khác, con mải chơi bên hàng xóm mà quên không quét nhà, mẹ lôi xềnh xệch về và quát to tới mức, con cầm cây chổi mà tay cứ run bắn lên. Bàn tay gầy xanh lê chổi một cách khó khăn, khổ sở vô cùng. Lúc ấy, mẹ thấy tội con lắm, mẹ muốn cầm chổi quét cho con, muốn nói một câu nhẹ nhàng với con mà sao cảm thấy khó khăn quá chừng. Mẹ biết con đáng thương, con thiệt thòi, và con chẳng có tội lỗi gì, nhưng dường như mẹ quá hẹp hòi, cả những hờn ghen vô cớ đã biến mẹ thành mụ dì ghẻ độc ác hệt như trong truyện cổ tích vậy. Phải chi mẹ đủ tỉnh táo, để những nhỏ nhen, ích kỉ trong mẹ được hóa giải, để con không phải sống những ngày nơm nớp lo sợ đó.
Nhưng dường như tạo hóa sinh ra kẻ ác, thì cũng tạo ra những thiên thần vậy. Con tuy khổ sở nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn, nghe lời và chẳng hề oán trách. Con biết tự động làm việc nhà, biết phụ mẹ nấu ăn, và đôi khi, nhưng lúc thấy mẹ vui vẻ, con vẫn lại gần và hồn nhiên kể những câu chuyện trẻ con ngây ngô, không đầu không cuối. Và giờ thì con lúc nào cũng bên cạnh khi mẹ ốm đau, ân cần và chu đáo; những điều đó, dường như mẹ chưa bao giờ làm cho con.
Giá như con cứ oán trách, cứ hận mẹ, cứ bỏ mặc mẹ, có lẽ mẹ sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, để tim mẹ không bị bóp nghẹt bởi những ân hận thế này. Nhưng con à, hãy xóa bỏ tất cả nhé, cứ coi như một cơn ác mộng mà con vừa trải qua. Những gì mẹ sai thì chính mẹ sẽ bị trừng phạt. Còn con, hãy cứ để tâm hồn con thánh thiện như vẫn thế. Mẹ biết, dù muộn màng nhưng vẫn còn thời gian để mẹ bù đắp cho con những tình thương mà con vốn thiếu thốn. Cảm ơn con, vì đã cho mẹ hiểu được yêu thương thực sự là như thế nào, thiên thần của mẹ!
Theo VNE
Dâu phố về quê ăn Tết và chuyện trên "giường chiếu"
Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy xấu hổ vì phi vụ gãy chân giường bất đắc dĩ đó. Nhưng nhờ có vụ gãy giường ấy mà tôi quý mẹ chồng hơn và cũng không còn sợ hãi khi về quê chồng mỗi dịp Tết nữa.
Cưới nhau xong chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật rồi về nhà riêng dưới thành phố ở. Tết này cũng là dịp đầu tiên tôi về nhà chồng dài ngày. Mọi khi về quê thăm bố mẹ chồng rồi đi luôn trong ngày vợ chồng tôi cũng chưa ngủ lại đêm nào cả. Về lần này bố chồng tôi hăm hở khoe đã dọn cái nhà ngang để vợ chồng tôi ngủ mấy ngày Tết. Thấy bố chồng nói thế tôi nghĩ bụng chắc mọi thứ cũng đâu vào đấy rồi và cũng yên tâm phần nào.
Tôi không phải cành cao đài các gì nhưng đúng là ở quê với thành phố hoàn cảnh và cách sống khác nhau nhiều quá, tôi phát hoảng vì cái giường mà vợ chồng tôi phải ngủ mấy hôm Tết, giường gì mà nhìn vừa cũ, vừa ọp ẹp. Mới chỉ mình tôi ngồi lên thôi mà đã nghe thấy tiếng cót két rồi, huống hồ là hai vợ chồng. Đã thế giường lại không có đệm thì làm sao mà ngủ được. Nghĩ thế tôi chau mày lại, có lẽ chồng tôi biết ý nên nắm chặt tay tôi ra hiệu thông cảm.
Tôi nghĩ bụng: thôi thì nhập gia tùy tục, người ta sống được thì mình cũng cố gắng vậy, đây lại là cái Tết đầu tiên về nhà chồng, tôi không muốn bố mẹ chồng có ấn tượng không tốt về mình. Nhưng nghĩ thế thôi nhưng tôi vẫn ấm ức lắm. Lúc ấy tôi nhớ nhà mình dưới thành phố vô cùng, tôi chỉ ước được đặt lưng xuống đệm ấm ngủ một giấc thật ngon lành. Ở quê cái gì cũng cũ, cái gì cũng thiếu, tôi khó khăn lắm mới không khóc.
Tối đến sau khi được chồng dỗ dành, tôi cũng bớt tủi thân phần nào. Vợ chồng mới cưới nên chồng tôi đêm nào cũng muốn "yêu" vợ, lúc ấy tôi cũng không còn tỉnh táo để nhận ra cái giường không có đệm, cũ kỹ nữa, chúng tôi trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cảm giác rạo rực của hai đứa làm chúng tôi quên hết mọi thứ xung quanh, đang lúc cao trào thì bỗng" rắc, rắc" sau đó là tiếng "rầm" chúng tôi bàng hoàng nhận ra là một chân giường đã bị gãy.
Nhưng nhờ có vụ gãy giường ấy mà tôi quý mẹ chồng hơn và cũng không còn sợ hãi khi về quê chồng mỗi dịp Tết nữa (ảnh minh họa)
Tiếng động quá to làm bố mẹ chồng tôi ở nhà trên cũng nghe thấy, ông bà chạy xuống chỗ chúng tôi gõ cửa, chúng tôi luống cuống vơ vội đám quần áo và mặc vào. Tôi chạy ra mở cửa, mẹ chồng tôi bật điện lên và hỏi xem có chuyện gì với chúng tôi không. Chưa hết bàng hoàng vì bị gãy giường lúc đang sung thì, tôi giật mình nhìn xuống thì thấy tôi đang mặc quần của chồng và chồng tôi thì tất nhiên là đang mặc quần của tôi.
Mẹ chồng tôi nhìn khung cảnh có lẽ bà đã hiểu chuyện rồi cười khúc khích dắt tay bố chồng tôi đi lên nhà không quên dặn chồng tôi mang mấy hòn gạch ở bờ sân vào kê lại ngủ tiếp rồi mai sửa sau.
Tôi đóng cửa vào, hai vợ chồng tôi nhìn nhau mà vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, lúc ấy tôi nghĩ bụng không biết sáng hôm sau nhìn bố mẹ chồng thế nào đây, xấu hổ không để đâu cho hết.
May mà mẹ chồng tôi cũng là người tâm lý, sáng hôm sau bà coi như không có chuyện gì xảy ra nên tôi cũng đỡ thấy xấu hổ hơn. Còn chồng tôi sáng hôm sau thì hì hụi đi đóng lại chân giường. Anh nói vui với tôi: "Anh chắc chắn đóng lại cả bốn chân rồi vợ yêu ạ" rồi cười hóm hỉnh.
Tôi cảm thấy thêm yêu mến và trân trọng những con người thôn quê chân chất, giản gị và đầy đáng yêu. Tôi thấy mình thật may mắn khi được làm dâu "nhà quê".
Theo VNE
Ê mặt vì cách người yêu lì xì bố mẹ Thật sự tôi khá bất ngờ và sốc, không nghĩ người mình định lấy làm chồng lại ki bo với bố mẹ như vậy. 30 tuổi tôi mới rục rịch đưa bạn trai về ra mắt gia đình, lại đúng dịp Tết nên cả nhà tôi háo hức lắm. Bố mẹ mừng như bắt được vàng, vì sau bao năm giục giã, dọa...