Xốn xang khi gặp lại tình cũ sau khi 10 năm xa cách
Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau 10 năm, tôi hôn một người đàn ông khác, không phải chồng mình.
10 năm trước khi tôi và Hưng còn là sinh viên đại học, chúng tôi đã có một mối tình đẹp. Sau khi ra trường, tôi may mắn xin vào làm trong một ngân hàng theo đúng chuyên ngành. Còn Hưng sau 3 tháng chật vật không xin được việc đã quyết định rời Hà Nội vào Đà Nẵng lập nghiệp.
Những tưởng sẽ cùng nhau xây đắp tương lai, nhưng cuối cùng chúng tôi mỗi người một ngả. Hưng động viên tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn thấy buồn và hụt hẫng vô cùng. Anh bảo tôi hãy cố gắng vài năm, khi anh có sự nghiệp vững vàng trong tay, anh sẽ lo cho cuộc sống của tôi.
Nhưng yêu xa quả là một thử thách lớn khi chúng tôi bị cuốn theo những mối quan hệ mới. Chúng tôi dần trở nên xa cách, không còn để ý đến nhau nữa. Một đôi lần giận hơn vu vơ rồi chúng tôi chia tay. Ít lâu sau đó, tôi nhận lời yêu một đồng nghiệp cùng cơ quan. Và hơn 1 năm sau, tôi lên xe hoa cùng anh. Lần cuối cùng cách đây 10 năm Hưng liên lạc với tôi đó là vào ngày tôi làm cô dâu. Kể từ đó chúng tôi hoàn toàn bặt vô âm tín.
Có lẽ nào tôi đã quá bồng bột khi lấy chồng để giờ đây trong lòng chỉ là khoảng trống?
Mới đây lớp đại học của tôi tổ chức gặp mặt. Chồng tôi rất vui vẻ động viên tôi đi vì dạo này tôi hay bị stress. Cuộc họp lớp tổ chức ở một resort cách thành phố khoảng 40km. Và tại đây tôi đã gặp lại Hưng. Người đàn ông trước mặt tôi có vẻ mập hơn và phong thái đĩnh đạc.
Nhưng ánh mắt dịu dàng của anh thì 10 năm qua vẫn không thay đổi. Anh nói đi dự hội nghị khách hàng và tình cờ được biết tôi cũng ở đây. Trò chuyện một hồi lâu tôi mới biết anh vẫn chưa lập gia đình vì quá mải mê xây dựng sự nghiệp. Anh thú nhận rằng chưa tìm được ai để thay thế hình bóng tôi trong tim anh. “Vì mải phấn đấu mà anh đánh mất em”, anh thở dài tiếc nuối.
Tôi như bị ám ảnh bởi câu nói đó. Bỗng dưng tôi chợt nghĩ: có lẽ nào tôi đã quá bồng bột khi lấy chồng để giờ đây trong lòng chỉ là khoảng trống? Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau 10 năm, tôi hôn một người đàn ông khác, không phải chồng mình. Nhưng may mắn là chúng tôi chỉ dừng lại ở đó. Lý trí mách bảo tôi rằng tôi đã là phụ nữ có chồng con. Hiểu được tâm trạng của tôi, Hưng không nói gì, chỉ để lại tấm danh thiếp và mong tôi sẽ giữ liên lạc với anh.
Suốt mấy ngày nay, đầu óc tôi như thơ thẩn trên mây. Từ bữa đi họp lớp về, tôi thường xuyên nhớ lại những kỷ niệm hồi còn yêu Hưng. Chồng thấy tôi khác lạ thì nghĩ rằng do công việc căng thẳng quá nên hay cáu gắt.
Tôi vẫn giữ tấm danh thiếp của Hưng trong ví. Nhiều lần tôi cầm điện thoạibấm số, nhưng rồi lại không gọi. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cảm giác này?
Theo Người Đưa Tin
Video đang HOT
Hôm nay em chỉ muốn ôm thôi... đừng ép em 'chuyện đó'
Hưng không thể kìm nén được tình cảm của mình sau một tuần xa cách người yêu, anh đã muốn... "Đừng anh... Hôm nay em chỉ muốn ôm thôi... đừng ép em... &'chuyện đó'". Dù Thảo không đồng ý nhưng Hưng vẫn cứ lấn tới...
Chỉ tiếc là mong ước cuối cùng được ôm trọn Hưng trong vòng tay suốt đêm Thảo vẫn chưa thực hiện hiện được. (Ảnh minh họa)
Thảo ốm gần một tuần nay nhưng vẫn không thấy Hưng đâu. Cô đã gọi điện nhắn tin rất nhiều mà cũng không thấy anh hồi âm. Thái độ này khác hoàn toàn với Hưng của những ngày trước đó một tuần. Anh lúc nào cũng quan tâm và che chở cho cô, chỉ cần thấy cô sổ mũi, nhức đầu là anh đã lo lắng đứng ngồi không yên rồi. Vậy mà, đã 1 tuần rồi Hưng vẫn bặt vô âm tín. Nghĩ đến đây Thảo trào nước mắt...
3 đêm nay Thảo không ngủ được, cô hết ngồi rồi lại nằm, tâm trí thì lúc nào cũng nghĩ về khoảng thời gian hai người bên nhau. Cô lật lại từng trang ký ức, cái ngày đầu tiên hai đứa giáp mặt nhau lại hiện về... Một kỉ niệm ngọt ngào mãi mãi không bao giờ cô quên được...
Khi Thảo đang miên man trong dòng ký ức thì chợt có tiếng xe máy đi vào khu nhà trọ. Thảo bật dậy vì biết đó là Hưng, cô đã quá quen với tiếng nổ bô này rồi.
- Anh đi đâu cả tuần nay em gọi không được?
- Anh xin lỗi, anh về quê có chút việc nhà không kịp báo em. Anh lại làm rơi điện thoại nữa, hôm nay lên mới đi làm lại sim được. Em ốm thế nào, đỡ chưa?
- Em cảm sơ thôi mà.
- Ừ, anh xin lỗi.
Hưng vừa nói vừa ôm Thảo vào lòng. Cô áp mặt vào ngực anh như để hít hà cái mùi quen thuộc của người đàn ông mình yêu thương, có thể đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô được làm điều ấy.
Nhưng Hưng đã không kìm nén được tình cảm của mình sau một tuần xa cách, anh đã muốn...
- Đừng anh...
- Sao thế em? Em vẫn mệt à?
- Vâng.
- Anh hứa sẽ nhẹ nhàng thôi.
- Đừng mà. Hôm nay em chỉ muốn ôm thôi...
- Anh đã nói sẽ nhẹ nhàng mà.
- Không... đừng ép em &'chuyện đó'.
- Em sao thế, đây có phải là lần đầu tiên đâu.
Dù Thảo không đồng ý nhưng Hưng vẫn cứ lấn tới, có thể anh đã nghĩ Thảo chỉ phản ứng ban đầu thôi, sau đó sẽ thuận theo anh. Mấy lần trước cũng như thế.
- Em đã bảo đừng mà, buông em ra đi.
Khi thấy Thảo phản ứng mãnh liệt thì Hưng hậm hực rồi tức giận ra mặt:
- Cô không cho thì thôi, làm gì mà phải nổi khùng lên như thế. Tôi về.
Nói rồi Hưng phóng xe đi thẳng, Thảo cũng không chạy theo gọi anh nữa vì chính cô đã muốn Hưng bỏ đi như thế mà. Chỉ tiếc là mong ước cuối cùng được ôm trọn Hưng trong vòng tay suốt đêm Thảo vẫn chưa thực hiện hiện được.
Những ngày sau đó, cô lại rơi vào tình trạng mất ngủ. Hình ảnh Hưng và tình yêu anh dành cho cô chưa khi nào phai nhạt trong tâm trí Thảo.
Yêu nhau đã gần hai năm nhưng chưa khi nào Hưng làm gì có lỗi với Thảo cả, anh luôn trân trọng và yêu thương cô. Anh đã hứa khi nào hai đứa làm đám cưới anh sẽ đặt may cho cô chiếc váy cưới mà cô yêu thích và anh đang cố gắng làm việc ngày đêm để thực hiện lời hứa đó. Cô biết và cũng cùng anh cố gắng không ngừng.
Nhìn Hưng và Thảo hai cũng bảo họ có tướng phu thê, lấy nhau rồi chắc chắn sẽ ăn đời ở kiếp với nhau. Cũng chưa biết có sống với nhau được đến hai cái năm mươi hay không nhưng được về sống chung với người đàn ông mà mình thương yêu là Thảo đã mãn nguyện lắm rồi.
Cứ tưởng sẽ chẳng có gì có thể ngăn cản được hạnh phúc của họ vậy nhưng ông trời thật bất công... Có nằm mơ Thảo cùng không ngờ mình lại mắc căn bệnh ấy. Sau ba lần quan hệ với Hưng không dùng bao bảo vệ mà không thấy dính bầu Thảo đã thấy nghi nghi. Vốn là môt cô sinh viên dược, Thảo đã chủ động đi khám bác sĩ. Cầm tờ kết quả khám trên tay, Thảo như rụng rời tay chân, cô đã bị vô sinh.
Đất dưới chân Thảo như sụp đổ, cô không tin mình lại bị căn bệnh đó. Họ hàng nhà cô không ai bị cả, cô cũng không phải là loại gái chơi bời quan hệ hết với người này đến người khác, Hưng là người đàn ông đầu tiên trong đời cô. Vậy mà...
Hai lần khám kết quả đều như một, Thảo đã mất hết hi vọng, cô gần như suy sụp hoàn toàn. Lúc tỉnh táo hơn một chút cô đã nghĩ tới Hưng, cô quyết định tìm cách để anh rời xa mình và chuyện cô cự tuyệt Hưng vào cái đêm hôm đó chính là lý do để cô đẩy anh ra xa mình.
Những ngày hôm sau Thảo đã lánh mặt Hưng, bố Hưng ốm cô cũng không về thăm, cô cố tình để anh nghĩ mình là đứa con gái khốn nạn, đã thay lòng đổi dạ để Hưng quên cô đi mà tìm hạnh phúc mới. Dù tim đau nhói nhưng Thảo tin mình đã quyết định đúng. Cũng vì quá yêu Hưng mà cô không thể làm anh khổ được.
Hai tháng trôi qua hai người không liên lạc, không một dòng tin nhắn. Thảo nghĩ Hưng đã tìm được người con gái khác. Cô mừng cho anh...
Vậy nhưng hôm nay nhận được dòng tin nhắn trên facebook Hưng gửi, Thảo đã lặng người. "Đừng trốn anh nữa, anh đã biết cả rồi. Mai (tên cô bạn thân của Thảo) đã nói cho anh nghe tất cả. Bố anh mất rồi, em hãy đợi anh cho tới khi hết tang bố nhé. Mình sẽ về cùng một nhà, dù có bất cứ điều gì xảy ra anh cũng luôn ở bên em".
Cứ thế nước mắt Thảo tuôn rơi, cô khóc vì mình hạnh phúc quá.
Theo blogtamsu
Bạn thân "ngỏ lời" làm em bối rối Anh đi công tác xa, em thấy nhớ anh, nhớ đến sắp không chịu nổi, hình như em cũng yêu anh rồi "người bạn thân" ơi! Thời phổ thông mình là đôi bạn thân, từng là "một cặp" trong mắt lũ quỹ cùng lớp. Ra cấp ba anh nhập ngũ, em vào đại học, vẫn liên lạc nhưng ít gặp mặt. Tốt nghiệp...