Xơi chuột sống và đặc sản chuột ‘trinh nữ’
Thực khách cầm nĩa xiên vào lưng con chuột đang ngoai ngoải. Dòng máu đỏ tươi phun ra. Thực khách đưa món ấy lên miệng nhai chậm rãi như tận hưởng cái tinh túy của đất trời lắng đọng trong mình con chuột được nuôi mấy đời chỉ bằng thứ sâm thượng hạng.
Bắt chuột kiểu miền Bắc khá kỳ công.
Thực khách cầm nĩa xiên thẳng vào lưng con chuột đang ngoai ngoải. Một dòng máu đỏ tươi phun ra. Thực khách đưa món tinh hoa ấy lên miệng nhai chậm rãi như thể đang tận hưởng cái tinh túy của đất trời lắng đọng trong mình con chuột được nuôi mấy đời chỉ bằng thứ sâm thượng hạng.
Ở miền Tây và Campuchia vào mùa khô có rất nhiều ngọn đồi, gò đất nhấp nhô, cỏ gianh lút gối, khô héo khô hắt, với đầy rẫy hang hốc mà họ hàng nhà “tý” sinh tụ.
Vậy nên, thợ săn không cần tốn công xua đuổi, không cần khua chiêng gõ trống cho đàn chuột sợ hãi bò ra khỏi hang. Họ chỉ cần mồi lửa.
Cỏ gianh bén lửa thì cháy bùng bùng, nổ lép bép. Lửa cháy đến đâu, chuột bò ra khỏi hang đến đó, cứ chỗ chưa cháy mà chạy.
Đường cùng của đàn chuột là trong lọp, trong đăng. Thợ săn chỉ việc chờ gò cỏ cháy hết thì lôi từng tên chuột trong lọp bỏ vào lồng. Ruộng lúa gặt hết rồi, lũ chuột kéo hết vào gò cỏ gianh, nên có những vụ, thợ săn tóm một lúc cả tạ chuột.
Phương pháp dậm cù cổ xưa của người U Minh vẫn được các thợ săn chuột sử dụng rất hiệu quả. Thiên nhiên, địa hình, đồng ruộng, khí hậu ở Campuchia khá giống với vùng sông nước Cửu Long nên phương pháp dậm cù bắt chuột vẫn áp dụng được ở đất nước này.
Chừng năm mười người chạy vòng quanh một đám lúa hay cỏ, đạp nhẹp xuống, càng lúc càng nhỏ vòng lại. Sau cùng, cù chỉ còn bằng cái nia, chuột quay đầu vào giữa, lòi cả trăm cái đuôi ra ngoài.
Người ta nắm đuôi từng chú bỏ vào giỏ rất đơn giản.
Chuột từ khắp đất nước Campuchia đổ về Chạy Thum.
Bọn chuột nổi tiếng thông minh, lanh lợi, nhưng khi thợ săn dùng phương pháp dậm cù, chúng trở nên vô cùng tội nghiệp, sợ rúm ró, cứ cắm đầu một chỗ và chổng đuôi ra chờ chết.
Những phương pháp trên chỉ áp dụng được vào mùa khô. Đến mùa nước nổi, thợ săn chuột lại dùng phương pháp khác, đơn giản hơn.
Mùa nước nổi, họ hàng nhà chuột kéo cả đàn lên ngọn chàm “hùng cứ” và… chờ chết. Các cô gái ở ấp Chạy Thum dắt chó, cưỡi xuồng và dùng chỉa đâm rất siêu.
Video đang HOT
Cảnh làm chuột ở Chạy Thum.
Đàn chuột nháo nhác trên ngọn chàm cứ rụng như sung. Con nào cố thủ trên cây thì trúng chỉa, “mở đường máu” bằng cách lao xuống nước thì rơi vào mõm chó. Đàn chó săn được huấn luyện thành những “vận động viên bơi lội” siêu hạng. Đố tên chuột nào nhảy xuống nước mà thoát được.
Mùa nước nổi, các thiếu nữ miệt vườn cưỡi thuyền đi một ngày đã chở về có khi cả tạ chuột.
Và cứ thế, những đoàn thợ săn chuột miệt mài tỏa đi khắp xứ Nam Vang. Ở đâu chuột sống thành đàn, thành bầy, gây hại khủng khiếp nhất thì họ có mặt.
Những chiếc xe tải chở thợ săn đến tận Phnôm Pênh, cách ấp Chạy Thum (Kandal, Campuchia, biên giới An Giang) những 200km để săn chuột. Họ đi từ tờ mờ sớm hôm trước, tối hôm sau đã về với lặc lè một xe chuột.
Từ khi có cái ấp kỳ lạ này, hàng ngàn nông dân Campuchia có thêm một nghề mới, đó là nghề săn chuột. Nghề săn chuột quanh năm suốt tháng, không lúc nào sợ tắc đầu ra.
Các cư dân Việt sắm bẫy cho nông dân Campuchia, hướng dẫn họ cách săn chuột để bán cho mình.
Chuột được thịt hoàn toàn bằng cách thủ công. Hàng trăm người, như thợ chuyên nghiệp, dùng dao loại bỏ đầu và tứ chi, rạch bụng, lột da, bóc ruột. Mọi công đoạn từ đập chết đến thành phẩm chỉ mất nửa phút đã xong một con.
Trông các cô gái vùng sông nước này làm thịt chuột mà đôi tay mềm dẻo, thoăn thoắt cứ như đang múa. Mọi sản phẩm từ chuột đều không bỏ đi thứ gì và được nhập hết về Việt Nam. Thịt cho người ăn. Người ăn không hết thì nuôi rắn, cá sấu. Da, nội tạng, đầu dùng làm nguyên liệu nuôi cá tra và cá ba sa.
Chuột cống nhum là món đặc sản của miền Tây.
Bình quân mỗi ngày có khoảng 3 đến 5 tấn thịt chuột được đưa từ khắp đất nước Campuchia về ấp Chạy Thum.
Chuột được ướp đá, đóng thành từng thùng chuyển xuống thuyền vượt sông Bình Di sang Việt Nam mà chẳng qua trạm kiểm soát, kiểm dịch nào.
Sản phẩm từ chuột tiếp tục được đám lái buôn đưa đi khắp các ngả đường đất nước. Trong đó, khoảng 50% lượng sản phẩm (cả chuột ướp đá và chuột sống) được chở lên TP. Hồ Chí Minh rồi tỏa đi các tỉnh thành lân cận như Bình Dương, Bình Phước, Đồng Nai, Vũng Tàu… đáp ứng cho những quán nhậu và các cơ sở nuôi rắn, cá sấu và những loài thú ăn thịt khác.
Lang thang ở ấp thịt chuột của người Việt ở ngoài biên ải này, tôi còn được người dân hướng dẫn cho cách chế biến chuột thành cả trăm món đặc sản. Trong số đó, có một món có tên khá hài ước là “trinh nữ kén chồng”.
Để làm món này, người ta phải chọn những con chuột cái còn… trinh (không biết họ xem kiểu gì). Sau khi lột da, bỏ ruột, tứ chi, đầu và thân chuột được ướp gia vị rồi cho nấm mèo, thịt ba chỉ, gan, đậu xanh để nguyên vỏ… nhồi vào bụng chuột và khâu lại.
Con chuột được chiên vàng, tiếp tục cho vào nồi đất, đổ nước dừa tươi lấp xấp nấu cho đến khi sền sệt thì ăn được.
Món chuột “trinh nữ kén chồng” thơm và béo ngậy. Để thưởng thức trọn vẹn mùi vị quyến rũ của nó nên cắt ngang con, nhai thư thả kèm với rau răm.
Người dân trong ấp Chạy Thum còn có một bài thuốc chữa lang ben, lác rất đơn giản với món thịt chuột cống lang, chế biến tùy thích và chỉ cần… ăn là khỏi.
Các nhà hàng ở TP Hồ Chí Minh, Vũng Tàu thường cho người vượt mấy trăm cây số đến tận Chạy Thum đặt mua chuột cống nhum với giá từ 2 đến 3 trăm ngàn một ký.
Món chuột cống nhum ngon không kém gì đặc sản chuột rừng ở Hòa Bình, ngon hơn cả thịt dúi (con dúi rất giống con chuột, sống trong rừng), vì tôi đã được thưởng thức một lần ở bến Ninh Kiều, Cần Thơ.
Thịt chuột cống nhum thơm như thịt gà, nhưng ngọt và đằm hơn. Người dân ở đây kể rằng, họ còn đánh cả tiết canh chuột cống nhum và… ngon phải biết. Tuy nhiên, ở đồng ruộng Việt Nam giống chuột này rất hiếm, nó chỉ có nhiều ở Campuchia.
Lang thang ở ấp chuột Chạy Thum của người Việt bên đất Campuchia, tôi được nghe mấy cô gái hoàn lương, bỏ nhà thổ đi làm nghề mổ chuột kể về món ăn sâm thử trong các nhà hàng ở Phnôm Pênh mà các cô có dịp được thưởng thức cùng với các đại gia.
Truy tìm hang hốc để tát nước bắt chuột ở Thái Bình.
Người ta bắt những con chuột bao tử mới sinh cho vào lồng kính đặc biệt và nuôi nó bằng sâm hảo hạng. Khi con chuột này lớn lên đẻ con, người ta lại bắt ngay những con mới sinh ấy và nuôi bằng chế độ như vậy.
Con chuột bao tử đời thứ ba chính là món sâm thử. Món này được coi là tinh hoa ẩm thực phương Đông, bởi nó kết hợp giữa “thập toàn đại bổ” của sâm và cái tinh ranh, khôn ngoan của giống chuột.
Đấy là các ông chủ nhà hàng giới thiệu với thực khách như vậy, chứ các cô phục vụ biết thừa rằng, họ toàn tóm chuột bao tử ở ngoài đồng về làm món sâm thử.
Cũng theo mấy cô gái miệt vườn, khách hàng thưởng thức món sâm thử trong các nhà hàng ở Phnôm Pênh chủ yếu là người Việt Nam, Trung Quốc và Hàn Quốc.
Người phục vụ bắt con chuột bao tử còn đỏ hon hỏn đặt lên chiếc đĩa sứ trắng. Thực khách cầm nĩa xiên thẳng vào lưng con chuột đang ngoai ngoải. Một dòng máu đỏ tươi phun ra. Thực khách đưa món tinh hoa ấy lên miệng nhai chậm rãi như thể đang tận hưởng cái tinh túy của đất trời lắng đọng trong mình con chuột được nuôi mấy đời chỉ bằng thứ sâm thượng hạng.
Trông các thực khách nhai con chuột đỏ hỏn, các em phục vụ phải rú lên kinh khiếp. Tất nhiên, các em rú lên không phải vì sợ, bởi các em đã nhìn cảnh đó đến cả ngàn lần rồi. Các em hét càng to, càng tỏ ra sợ hãi, thì thực khách càng khoái trá và bo nhiều hơn…
Theo PLXH
Khi "quỷ dữ" đội lốt người mẹ, Kỳ3: Sát hại con để được "thoải mái" với người tình
Vụ án Dương Thị Lưu, SN 1976, trú tại xã Quỳnh Sơn, huyện Bắc Sơn, tỉnh Lạng Sơn đã qua hơn bẩy năm nhưng đến giờ cả hàng nghìn người chứng kiến phiên tòa xét xử hôm ấy vẫn còn nhớ nguyên vẹn.
Hình ảnh người mẹ đội lốt quỷ dữ hầu tòa cùng người tình, vì đã đang tâm sát hại chính đứa con ruột của mình để được thoải mái bên nhau...
Cô giáo vùng cao mê muội vì tình
Tốt nghiệp Trường Cao đẳng Sư phạm tỉnh Lạng Sơn, Dương Thị Lưu được phân công về dạy tại một trường THCS trong huyện Bắc Sơn. Cô giáo 21 tuổi này đã trở thành niềm khao khát của nhiều thanh niên trong làng, ngoài bản. Nhưng có lẽ duyên phận đã đưa đẩy cho Lưu đến với anh Dương Doãn Khanh, một thanh niên thật thà chất phác nơi vùng cao. Họ đã có những tháng ngày hạnh phúc khi ngày ngày Lưu mang cái chữ vào thôn bản, còn anh Khanh bắt đầu chăm lo cho cuộc sống bằng nghề buôn thực phẩm từ chợ huyện về bán cho những bà con trong bản, tối về họ đoàn tụ bên nhau. Năm 1998, đứa con trai đầu lòng của cả hai người ra đời. Họ đặt tên con là Dương Công Lân. Từ khi có con, đồng lương giáo viên vùng cao còm cõi cùng với số tiền ít ỏi Khanh đưa về không thể đảm bảo cho những nhu cầu tối thiểu của cuộc sống thường nhật. Thế rồi cũng vì kinh tế mà cô giáo xứ lạng này đã không ít lần "gây chiến" với chồng khiến cho tình cảm của hai người bị rạn nứt. Chán nản, Lưu vướng vào những mối tình vụng trộm trong bản. Biết chuyện, dù rất yêu con nhưng anh Khanh đã phải đưa đơn ra tòa ly hôn với người vợ lẳng lơ. Ngày chia tay, cháu Lân mới được hai tuổi. Phần vì cháu bé vẫn dưới 36 tháng tuổi, phần vì Lưu có công ăn việc làm ổn định hơn chồng nên Lưu được quyền nuôi con.
Chia tay chồng, Lưu như con chim được sổ lồng công khai đến với những mối tình mới. Năm 2002, chẳng bao lâu sau ngày ly hôn, Lưu gặp Dương Doãn Thanh, người đàn ông hơn cô đến chục tuổi, là người cùng thôn. Nhìn dáng dấp của "gái một con" mang mác cô giáo bản khiến cho Thanh mê mẩn. Và, nhiều đêm, dưới ánh trăng đẹp đến say lòng người, sau những cuộc "mây mưa", đôi tình nhân này đã hẹn thề chung sống với nhau trọn đời.
Tháng 4-2002, bỏ ngoài tai những lời ong, tiếng ve, Lưu và Thanh dọn về chung sống với nhau như vợ chồng. Sau thời gian đầu ấp, tay gối, Lưu bày tỏ với người tình muốn có một đám cưới hạnh phúc. Nhưng gã "trai tân" này luôn tìm cách lảng tránh. Thậm chí có hôm anh ta còn nói toẹt rằng: "Không thể sống hạnh phúc khi có sự tồn tại của đứa con riêng của Lưu là cháu Dương Công Lân". Bởi không ít lần khi gã gạ gẫm cùng Lưu đòi quan hệ thì bị trở ngại vì cháu Lân nằm cạnh, khiến cho gã đa tình thêm bức xúc. Để xóa "vật cản", Lưu và Thanh đã bàn tính chuyện sát hại cháu bé. Và rồi, chỉ vì "say tình" đến mù quáng, người mẹ trẻ ích kỷ này đã gật đầu đồng ý.
Phạm nhân Dương Thị Lưu đang phải viết bản tường trình vì có thái độ "thiếu" lễ phép
Hành động điên rồ
Để tạo chứng cứ ngoại phạm, tháng 8-2003, Lưu viết một bức thư, giả danh ông chú họ gửi cho Lưu, có nội dung xúi giục Lưu giết cháu Lân. Sau đó, Lưu đưa lá thư này cho Thanh xem để nhằm mục đích lôi kéo thực hiện việc giết con trai mình. Sau nhiều đêm ân ái mặn nồng bên nhau, hai kẻ mất nhân tính đã toan tính kỹ phương án ra tay sát hại con mình để thỏa mãn nhục dục. Tối 18-10-2004, sau những ngày đi vắng xa nhà, Thanh lại mò đến gặp Lưu và lại gặp "vật cản" là cháu Lân. Hai kẻ mất nhân tính tìm cách dìm cháu bé xuống mương nước ở gần nhà, đồng thời tạo hiện trường giả là cháu bé bị chết đuối khi đi tắm. Nhưng thời điểm đó đang là mùa khô ở vùng cao, nước mương rất cạn, cháu Lân không thể chết đuối. Do vậy, đôi tình nhân này đã lập kế hoạch cho cháu uống thuốc ngủ rồi mới hành sự. Theo đó, khoảng 8g ngày 19-10-2004, Thanh đến hiệu thuốc gần bến xe Bắc Sơn mua một vỉ thuốc ngủ cất đi. Đến 15g ngày 22-10-2001, Thanh đến nhà Lưu lấy vỉ thuốc ngủ, bóc lấy hai viên đưa cho Lưu nghiền thuốc rồi hòa vào nước. Khi cháu Lân đang chơi ngoài sân, Lưu gọi con vào cho uống "thuốc bổ". Nghe mẹ gọi, cháu Lân hồn nhiên tự cầm chén uống hết số thuốc mà không hề hay biết gì. Ít phút sau, cháu Lân thấy cồn cào, đòi mẹ cho ăn cơm. Nhưng khi ăn đến bát thứ 2, cháu bé đã ngấm thuốc nên tự lên giường ngủ. Hai kẻ sát nhân lập tức bế đứa bé đi tắt qua bờ ruộng đến chỗ mương nước mà cháu Lân hay tắm, cách nhà 150m, thả cháu Lân xuống giả như cháu bị chết đuối. Khi vừa chạm nước lạnh, cháu Lân bừng tỉnh vùng vẫy, la hét, nhưng Thanh đã dùng cả hai tay tóm vào gáy và dìm mặt cháu Lân xuống nước cho đến chết. Xong việc, Thanh và Lưu giả vờ kêu khóc, nhờ người đi tìm con. Sau khi tìm khắp làng mà không thấy, Lưu nói: Thằng Lân rất hay tắm mương, hay là nó bị chết đuối? Dân bản chạy đến mương nước và vô cùng bàng hoàng khi thấy xác cháu Lân ở đó.
Lo tang lễ cho con xong, hai kẻ sát nhân tưởng đã thoát được lưới của pháp luật. Nhưng không ngờ rằng, những vết bầm tím bất thường trên cổ cháu bé đã khiến CQCA nghi vấn cháu Lân bị sát hại. Bên cạnh đó, CA tỉnh Lạng Sơn đã theo dõi sát những bất thường trong sinh hoạt của cặp tình nhân. Họ đã phát hiện, sau cái chết cháu Lân, Thanh có những biểu hiện hoang mang. Khi các trinh sát tiếp cận với người nhà của người cha dượng mang tâm hồn thú dữ này, các chiến sĩ CA đã phát hiện ra màn kịch của họ. Đôi tình nhân nhanh chóng bị bắt và vài tháng sau TAND tỉnh Lạng Sơn đưa ra xét xử lưu động tại nhà văn hóa huyện Bắc Sơn. Phiên tòa đã thu hút hàng nghìn người đến tham dự. "Gieo nhân nào ắt gặp quả ấy!", Dương Doãn Thanh đã phải lĩnh án tử hình về tội "giết người", còn Dương Thị Lưu, cô giáo nơi thôn bản đã phải nhận mức án chung thân về hành vi sát hại con đẻ của mình.
Bản án đã tha tội chết cho người mẹ tội lỗi. Theo dân bản thì người đàn bà ấy đáng phải xử bắn. Nhưng ở vụ án này có lẽ bản án chung thân mới xứng đáng với tội lỗi của Lưu. Bởi chết là hết, còn khi cô ta có cơ hội sống đồng nghĩa với việc Lưu sẽ bị bản án lương tâm giày vò, cắn xé đến hết cuộc đời. Hôm tôi gặp phạm nhân Dương Thị Lưu tại Trại giam Xuân Nguyên, Bộ Công an giữa những ngày đông giá buốt. Thị ta ngúng nguẩy, tỏ ý bất mãn nên tuôn ra những lời khó nghe và đòi quay về phòng giam với lý do là mọi chuyện đã qua, không muốn nhắc lại. Điều ấy, đã lý giải phần nào bản chất của người phụ nữ, một người mẹ, một cô giáo vùng cao như Lưu đã ngấm linh hồn "quỷ dữ" đến mức nào khi đang tâm cùng kẻ tình nhân để giết hại con trẻ do chính mình sinh ra...
Theo PLXH
"Quỷ dữ" đội lốt người mẹ ,Kỳ2: Dùng thuốc diệt cỏ sát hại hai con đẻ vì chồng "dám" bỏ đi Hôm tôi gặp Quý tại trại giam, ban đầu thị ta ngúng nguẩy, ném toẹt những lời nói khó nghe trước mặt các cán bộ. Nhưng, khi động viên, chia sẻ, người đàn bà này bắt đầu cởi lòng. Với tính khí "bất thường", Quách Thị Quý, SN 1973, trú tại thôn Đích Sơn, xã Hiệp Hòa, huyện Kinh Môn, tỉnh Hải Dương...