Xin yêu em lần sau cuối
Chúng ta sẽ mãi là quá khứ, sẽ ngủ yên, sẽ không bao giờ anh nhớ đến em nữa.
Mình xa nhau đã bao lâu rồi em nhỉ? Mỗi ngày trôi qua anh phải vật lộn với biết bao nỗi buồn, nỗi buồn vì không có em trong đời, nỗi buồn vì sự cô đơn, nỗi buồn vì những kỷ niệm xưa cứ ùa về mỗi khi anh lê bước qua những nơi từng ghi dấu những yêu thương xưa.
Em yêu! Đây sẽ lần cuối cùng anh viết cho em, cho tình yêu của chúng mình. Anh nhắc đến em để anh hồi tưởng lại những gì đã qua, tất cả đã là ngày hôm qua mất rồi em à. Anh không biết đến bao giờ anh mới quên được em, để em là dấu chấm trong anh… Lần cuối cùng anh để yêu thương quay lại, chỉ lần này thôi em nhé. Chúng ta sẽ mãi là quá khứ, sẽ ngủ yên, sẽ không bao giờ anh nhớ đến em nữa.
Chiều nay gió heo may ùa về khiến góc nhỏ tâm hồn trong anh ngổn ngang bao buồn vui của ngày xưa cũ. Em cùng mùa thu ấy đã qua thôi không còn nữa. Anh và em đã bước qua nhau, bước qua một cuộc tình giờ ngoái đầu nhìn lại mùa thu anh quen em, lối nhỏ tìm về rêu phong đã khoác màu năm tháng. Trong trí nhớ của mùa ấy có còn lại hình anh không em? Hay là anh đã trôi vào khoảng trời mang tên quên lãng trong em?
Anh còn nhớ, nhớ những ngày trời nắng, những đêm trời đầy sao… vẫn trên con đường ấy anh từng dìu em qua, anh và em tay trong tay hương đất trời như nghiêng ngả. Con đường đó, khu phố đó em còn nhớ không em? Không biết anh và em, chúng ta đã bước qua nơi ấy bao nhiêu lần trong những tháng ngày hạnh phúc ấy rồi em nhỉ? Vẫn một khung cảnh, vẫn một hàng cây, vẫn một quán nước, vẫn quện vào nhau… những bước chân đi về cùng một hướng. Vậy mà chưa bao giờ anh muốn mình sẽ chọn con đường khác mang nhiều màu sắc kỷ niệm hơn, phải chăng là anh chỉ cần có em và tình yêu ấy là sắc màu đã đủ với anh.
Anh còn nhớ những đêm trời mưa gió, vẫn con đường đó mình tay trong tay đi dưới mưa, mong manh liêu xiêu bóng ngả. Vậy mà cũng đã gần hết mùa mưa rồi em nhỉ? Em có còn nhớ không em? Những phố khuya ngào ngạt hương thơm, những quán café mình từng ngôi bên nhau mà muốn thời gian như ngừng trôi để mình giữ mãi phút yêu thương tràn ngập ấy.
Giờ đây, vẫn chốn cũ ấy nơi quán vắng chỉ một mình anh. Quán vẫn vậy mà không còn em như ngày mình chung lối. Anh gọi ly café đắng, đối diện anh là trống vắng, như tâm hồn anh hoang hoải nhìn từng giọt café rơi rớt lạnh ngắt. Anh không cho mình cái quyền được nhớ em nữa, chỉ được ngồi trầm ngâm chờ hình ảnh của em phai nhạt dần trong miền nhớ cùng kí ức ngày nào…
Video đang HOT
Nơi ghi dấu những kỉ niệm ngày xưa ấy, giờ chỉ còn mình anh lê bước trong cô đơn mà lòng nặng trĩu. Nơi đây những chiếc lá vàng bắt đầu rơi như muốn che phủ những bước chân anh qua, che phủ cả những kỉ niệm ngày xưa ấy. Rồi mai đây, nơi này sẽ cho em nhiều kỉ niệm mới, rồi em sẽ cùng người yêu mới đi trên những nơi mình từng qua, đi trên những kỉ niệm mình từng thêu dệt. Nghĩ đến điều đó lòng anh đau thắt lắm em biết không? Nhưng anh vẫn thầm nhủ lòng mình phải mừng cho em khi ấy. Anh sẽ không quên cầu chúc cho em được hạnh phúc, cầu chúc cho em có nhiều hơn những yêu thương trên con đường kỉ niệm quen lối này.
Tạm biệt em, tạm biệt những tin nhắn yêu thương (Ảnh minh họa)
Em ơi, anh sẽ mong có một ngày anh quay lại chốn xưa, nơi có hàng ghế đá chúng mình từng ngồi bên dòng sông con nước lững lờ trôi, nơi có cái nắng ấm áp. Nơi ấy em thường bảo là bến Bạch Đằng đong đầy những yêu thương…Quay lại, quay lại không phải để anh tìm kiếm chút yêu thương xưa vụn vỡ còn rơi rớt đâu đó, mà quay lại để anh nhìn thấy em hạnh phúc. Để anh thấy sự ra đi của ngày ấy là việc làm nhỏ nhoi mà anh có thể làm để em có lối đi riêng, để em tìm kiếm một tình yêu trọn vẹn mà em thường mơ ước. Dẫu biết rằng hạnh phúc ấy không có lối cho anh.
Hơn bao giờ hết, anh ước có một chiếc ngăn kéo nhỏ để anh gom lại hết những kỉ niệm đó vào ngăn kép ấy. Lâu lâu anh sẽ mở ra và đóng lại để không quên, nhưng anh không làm được em à. Ngăn kéo ấy quá nhỏ so với kỉ niệm của tình yêu anh và em nên anh không thế cất nó được. Anh không thể? Em ở đâu đó có biết không?
Biết thế, biết có nhiều yêu thương, biết có nhiều kỉ niệm nhưng đây sẽ là lần cuối cùng anh viết cho em, lần cuối được nhớ về em và cũng là lần cuối anh yêu em.
Anh cũng từng nghe nói và cũng hiểu về sự chia ly, chia ly đôi khi không cần nước mắt nhưng nó có thể để lại trong tim mỗi người trải qua một khoảng trống không thể lấp đầy, và nỗi nhớ về người mà ta thương yêu chỉ có thể ngủ yên chứ không bao giờ chết.
Lần cuối xin cho anh gọi em là em yêu nhé!
Tạm biệt em yêu, tạm biệt những kí ức không trọn vẹn cho anh, hãy cho anh nhớ em thêm chút nữa để rồi sau đó anh sẽ dành trọn tình yêu của mình cho một người không phải là em mà cho người sẽ yêu anh thực sự. Yêu em thêm chút nữa để rồi sau đó chúng ta rẽ 2 ngả đường và đi tìm những mùa nắng, mùa mưa khác không có bóng dáng nhau. Cho anh thêm chút nữa, chỉ một chút giây phút trong quỹ thời gian chật hẹp của em thôi, một lần nhớ em, nhớ em da diết để rồi em – người không thuộc về anh ở lại mùa cũ nhé, anh sẽ đi…
Tạm biệt em, tạm biệt những tin nhắn yêu thương, tạm biệt những câu nói ngọt ngào mình từng dành cho nhau, tạm biệt những nụ cười hạnh phúc, tạm biệt những giọt nước mắt buồn tạm biệt kí ức xa nhau mà anh tưởng như mình mới xa nhau hôm qua. Tạm biệt tình yêu của anh. Chúc em sớm tìm được tình yêu mới, hạnh phúc mới, và cầu mong người đó biết quan tâm và biết sẻ chia cùng em hơn những gì anh từng làm cho em.
Rồi đây anh sẽ một mình nghêu ngao vần thơ nào giờ xa lắm, vần thơ đơn côi vì đã mất em rồi…
Một con đường giờ mãi mãi chia đôi
Yêu thương lắm rồi cũng thành dâu bể
Anh sẽ viết thành câu chuyện kể
Bởi kí ức một thời đâu dể xóa trong nhau
Theo 24h
Anh xin lỗi
Anh sẽ không dám nhận điều tha thứ từ em nhưng anh chỉ muốn nói anh yêu em. Ngồi trên chuyến xe đang dần dần lăn bánh, những kỉ niệm và hình bóng em lại hiện lên trong tâm trí anh. Cảm ơn em, anh xin lỗi, anh sai rồi.
Ngay lúc này đây anh nhớ những ngày có em bên cạnh, quãng thời gian đó mọi thứ ngừng trôi. Em là người con gái luôn lo lắng, quan tâm chăm sóc cho anh mỗi ngày. Đã có rất nhiều kỷ niệm mà cho dù có đi đến phương trời nào anh cũng không bao giờ quên. Anh còn nhớ ngày có người luôn lo lắng cho anh từng bữa cơm chan chứa bao nhiêu tình cảm, từng bộ đồ không một vết nhăn để anh có thêm tự tin đi làm và không những lời nói đầy sự quan tâm khi luôn gọi điện mỗi khi anh không thấy anh về.
Anh vẫn mãi nhớ mãi về hình bóng của em, nụ cười hạnh phúc, ánh mắt hiền hậu và những giọt nước mắt lăn dài trên má khi em chạy ra chiếc xe dần dần ngừng lăn bánh, ôm mãi không buông, khóc như một đứa trẻ khi mỗi lần anh đi công tác xa về. Nhưng đó có lẽ là những giây phút sẽ không bao giờ được lặp lại. Anh chỉ tiếc mình đã không làm cho em được hạnh phúc như những gì em đã hy sinh cho anh. Anh thật sự rất hối hận khi để mất em.
Cảm ơn em rất nhiều, người con gái mà anh sẽ không bao giờ quên! (Ảnh minh họa)
Những ngày em nằm trong bệnh viện cần đến bờ vai an ủi và sự chăm sóc thì anh vô tâm, ích kỉ chỉ lo công việc, sự nghiệp của bản thân. Anh chỉ dùng những tin nhắn ngắn ngủi, những cuộc gọi lúc nửa đêm để hỏi han. Lúc anh bừng tỉnh nhận ra thì đã quá muộn.
Khi nghe tin em rất yếu, đứng trước ngưỡng cửa sinh tử lúc đó đối với anh mọi thứ như ngừng trôi, con tim anh như ngừng đập khi phải nhìn em trong cảnh bất lực vào phòng mổ. Anh chỉ biết quay đi mà khóc, khóc trong vô vọng. Và rồi em đã không qua khỏi, ca mổ không thành công. Em đã ra đimãi mãi để lại anh một mình. Anh đang thật sự dằn vặt, bế tắc khi tự trách chính bản thân, hối hận vì mình đã không quan tâm nhiều tới em, không ở bên em khi em cần anh nhất. Giờ ngồi cạnh nơi em yên nghỉ anh chỉ biết kể cho em về những câu chuyện đôi ta ngày xưa và thầm cầu mong ở nơi xa đó nơi rất xa đó em sẽ luôn mỉm cười và dõi theo từng bước chân anh đi.
Anh đã rời xa quê hương, mảnh đất mà có nhiều kỷ niệm, nơi có em đã mang cho anh tất cả. Anh sẽ luôn nhớ những kỷ niệm, sẽ hứa như những gì em đã dặn phải tự lo lắng cho bản thân, không nên lao vào những vật chất phù du mà để mất đi những điều hạnh phúc, thiêng liêng nhất. Anh sẽ không dám nhận điều tha thứ từ em nhưng anh chỉ muốn nói anh yêu em, cảm ơn em rất nhiều, người con gái mà anh sẽ không bao giờ quên!
Theo 24h
Yêu nhau trong mơ thế thôi Anh ước được ôm em trong vòng tay, ôm thật chặt như sợ em vùng dậy chạy đi mất. Ký ức của một thời "yêu đương, vụng dại, rụt rè, nhút nhát" bỗng ập về, hồi sinh như những con khủng long hoá thạch sống dậy trong bộ phim "Công viên kỷ Jura"... dữ dằn, tàn phá cuộc sống hiện tại... và rồi...