Xin về quê ngoại ăn Tết, mẹ chồng: “Có đứa con dâu năm nào cũng xin về quê như cô không?”
Tôi không ngờ tình yêu cháy bỏng của tuổi trẻ lại dẫn đến nhiều đau thương như thế. Đặc biệt là dịp Tết nào tôi cũng rơi nước khi nghĩ về ba mẹ già ở quê xa.
Sắp đến Tết ta rồi, liệu rằng tôi có nên tiếp tục mở miệng xin họ cho tôi về quê vài ngày không? (Ảnh minh họa)
Thời còn đi học, mẹ tôi luôn dặn dò: “Nhà chỉ có hai đứa con gái, con có quen ai thì lựa người ở gần nhà để sau này tiện đường về thăm ba mẹ”. Tôi còn cười nói rằng bây giờ có máy bay rồi thì còn sợ xa gần gì nữa, chỉ sợ gia đình không hạnh phúc thôi. Tôi luôn ngang bướng cho rằng dù có lấy chồng xa thì hàng năm mình vẫn được về dịp Tết với gia đình. Nếu gia đình chồng không cho thì bỏ, cha mẹ mình vẫn hơn.
Thế là tôi yêu và cưới chồng xa thật. Tôi ở ngoại ô Sài Gòn, anh ở tận Hà Nội. chúng tôi yêu nhau qua mạng xã hội. Nói ra thì chẳng ai tin nhưng chúng tôi yêu nhau thật lòng. Hàng tháng anh đều đáp máy bay vào Sài Gòn với tôi vài ngày. Ngày cưới, mẹ tôi cứ chấm nước mắt mãi. Tôi cũng chuyển việc ra Bắc để ở với gia đình chồng.
Từ khi cưới đến giờ đã gần 6 tháng mà tôi chưa từng về thăm nhà được một lần. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi lớn tuổi, hà khác, luôn ràng buộc tôi bằng những lễ giáo ngày xưa. Đêm tân hôn, tôi một mình ngồi rửa chén của bốn bàn họ. Chẳng ai phụ giúp, chẳng ai hỏi thăm, ngó ngàng giống như đó là việc hiển nhiên. Chồng tôi thì ngồi bàn trên uống nước trà cùng các cụ trong họ. Tôi vừa làm vừa khóc cũng chẳng ai hay.
Tết năm đầu tiên ở nhà chồng, tôi đã gợi ý cho chồng về việc về ngoại từ Noel. Chồng tôi hờ hững bảo để xem thử đi được không? Rồi cứ thế dùng dằng mãi đến tận Tết Tây. Cuối cùng mẹ chồng gọi tôi xuống: “Con theo chồng là phải ở nhà chồng. Tết nhất lo cho bên nội hoàn tất rồi muốn đi đâu thì đi. Không phải mẹ muốn làm khó nhưng trước giờ mọi người đều thế cả. Xuất gái tùy tục, con liệu mà làm”.
Video đang HOT
Tôi trở về phòng, khóc nức nở khi biết rằng mình chắc chắn không được về ăn Tết với bố mẹ đẻ. Từ khi cưới đến giờ đã gần 6 tháng mà tôi chưa từng về thăm nhà được một lần. Tôi cũng không đủ can đảm để bỏ chồng như suy nghĩ ngày trẻ vì tôi còn đứa trẻ hơn 4 tháng trong bụng nữa.
Tết năm tiếp theo thì bố mẹ tôi ra vì quá nhớ con cháu. Ở được 2 ngày thì ông bà tất tả về lại. Ngày tiễn ông bà ra bến xe, nhìn mẹ ôm cháu khóc, bố âm thầm lau nước mắt mà tim tôi thắt lại. Tôi gượng cười cho ba mẹ yên tâm. Nhưng những ngày sau thì mắt tôi lúc nào cũng sưng vì khóc nhiều. Lấy chồng xa quê thiệt thòi nhiều thứ quá.
Tết năm nay, tôi một hai đòi chồng phải đưa về quê ăn Tết Tây. Tôi chỉ cần ở với ba mẹ tôi vài ngày rồi sẽ hết lòng chăm lo tết ta ở nhà chồng. Tôi lên lịch và tư đặt vé máy bay từ đầu tháng 12 nhưng chồng tôi vẫn không muốn đi.
Noel xong, tôi cầm 2 vé máy bay ra rồi mở lời xin mẹ chồng cho tôi về quê 3 ngày tết Tây. Vừa nói xong, mẹ chồng tôi đã cau mày mắng mỏ: “Năm nào cũng đòi về về. Cô nhìn xem có đứa con dâu nào suốt năm suốt tháng ngóng ngày về mẹ như cô không? Lấy chồng rồi chứ có phải con gái đâu mà bảo thích đi đâu thì đi. Tết Tây này cả nhà chồng hội họp, cô có đi thì đi một mình, để cháu lại cho tôi”.
Tôi điếng người đi. Chồng tôi đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Con nói rồi mà nó không nghe. Đợi vài năm nữa thằng bé cứng cáp hãy đi, giờ nó mới 3 tuổi mà ham đi cho lắm vào rồi nó đổ bệnh thì ai lo”.
Đêm đó, tôi bấm gọi cho mẹ rồi lại tắt máy. Tôi khóc sướt mướt ngoài vườn vì mẹ chồng không cho tôi vào nhà khóc nữa. Tôi đau khổ quá. Yêu cầu của tôi có quá đáng gì đâu mà phải chịu mắng mỏ như vậy? Cuối cùng tôi vẫn phải gọi điện hủy vé. Sắp đến Tết ta rồi, liệu rằng tôi có nên tiếp tục mở miệng xin họ cho tôi về quê vài ngày không?
Theo blogtamsu
Vợ vô sinh sau 3 ngày về quê ngoại nghỉ Tết dương lịch đã sinh liền cho chồng 2 đứa con
Bình ở nhà với bố mẹ chẳng đi đâu, lúc nào cũng cầm cái điện thoại trên tay, bối rối, nóng vội. Rồi cuộc điện thoại đêm giao thừa của ai đó đã làm Bình đóng cửa phòng khóc nguyên cả đêm.
Hương phần vi sinh đôi quá mệt, lại phải nhận quá nhiều ánh mắt dèm pha, hoài nghi từ mọi người nên gần như không nói được lời nào. (Ảnh minh họa)
Năm nay đã là cái Tết thứ 5 mà Hương và Bình ăn Tết chung dưới một mái nhà. Căn nhà đầy đủ tiện nghi hiện đại, đồ ăn thức uống toàn sơn hào hải vị duy chỉ thiếu có một thứ: Tiếng cười của con trẻ. Phải, vợ chồng Hương kết hôn đã 5 năm rồi mà vẫn chưa có với nhau lấy một đứa con. Và nguyên nhân như Hương thừa nhận, là do Hương. Hương nói Hương vô sinh. Một người phụ nữ khi biết mình mang nỗi đau không thể làm mẹ đã đau đớn tột cùng đến mức nào rồi, vậy mà vẫn có thể đứng trước mặt mọi người tự nói ra nỗi đau ấy, chứng tỏ chị rất mạnh mẽ và nỗi đau ấy, nó đã lặn sâu vào trong tim, trở thành nỗi ám ảnh, đau đáu cả một đời. Còn Bình...
Bị bố mẹ dồn ép, Bình cũng nhất quyết không chịu bỏ Hương. Ngay cả giải pháp cuối cùng, nhờ người mang thai hộ, Bình cũng nhất định không chịu đồng ý. Bình nói, đời này kiếp này Bình sẽ chỉ yêu Hương, chỉ cần những đứa con do chính Hương sinh ra mà thôi. Thậm chí, nếu mọi người bức Bình quá, Bình sẽ tự tử ngay lập tức. Bố mẹ Bình, họ hàng nhà Bình sợ nên đành chấp nhận để Bình làm theo ý của mình. Còn người ngoài nhìn vào, họ lại cảm phục tình yêu của Bình dành cho Hương, lại ngưỡng mộ Hương có được người chồng vừa tài giỏi, vừa hết lòng yêu thương vợ, chung thủy với một mình vợ ngay cả khi người vợ ấy không thể sinh được con cho mình đi chăng nữa.
Hương nghe ngươi ta nói mà mỉm cười rơi nước mắt. Giọt nước mắt kia, ai cũng nghĩ là sự hạnh phúc mà Hương đang thể hiện, chẳng ai có thể ngờ được rằng, đằng sau nó lại là nỗi đau sâu kín không thể cất thành lời dằn vặt Hương mỗi đêm.
- Này, con Hương nó vô sinh mà bụng nó to lạ nhỉ, cứ như chửa ấy!
- Có mà giàu có ăn cho lắm để nó tích mỡ trong bụng chứ có gì đâu.
Một người phụ nữ khi biết mình mang nỗi đau không thể làm mẹ đã đau đớn tột cùng đến mức nào rồi. (Ảnh minh họa)
Hàng xóm láng giềng bắt đầu xôn xao, bàn tán về cái bụng to bất thường của Hương. Béo bụng gì mà to cứ như chửa 7 tháng ấy, nhiều lúc tưởng như sắp rơi cả mỡ ra ngoài vậy. Nếu không phải là mùa đông, mặc nhiều quần áo thì chắc người ta đã kéo ngay áo Hương lên để xem lớp mỡ ấy dày như thế nào rồi. Hương nghe được hết những lời đó chứ, nước mắt cũng rơi không biết bao nhiêu rồi. Còn Bình, Bình chỉ âm thầm đứng bên cạnh vỗ vai Hương, để Hương gục đầu vào ngực mình mà khóc.
Hương xin phép bố mẹ chồng cho về quê ngoại ăn Tết dương lịch. Mẹ chồng Hương tỏ luôn ý không bằng lòng, nói bóng nói gió Hương đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người phụ nữ bình thường lại còn sinh cái tật lười biếng, trốn việc. Hương nghe chỉ cúi gằm mặt. Bình định nói gì đó nhưng lại bị Hương ngăn cản.
Bình ở nhà với bố mẹ chẳng đi đâu, lúc nào cũng cầm cái điện thoại trên tay, bối rối, nóng vội. Rồi cuộc điện thoại đêm giao thừa của ai đó đã làm Bình đóng cửa phòng khóc nguyên cả đêm.
- Trời ơi, con Hương nó vô sinh mà lại đẻ được tận hai thằng con trai các bà ơi!
Hàng xóm nhà Hương nháo nhác khi Hương rời xuống taxi, trên tay bồng hai đứa trẻ sơ sinh. Chuyện lạ này bỗng thành tin trấn động lớn. Một cuộc họp gia đình mau chóng được triệu tập, ai cũng ngơ ngác như người trên trời rơi xuống. Hương phần vi sinh đôi quá mệt, lại phải nhận quá nhiều ánh mắt dèm pha, hoài nghi từ mọi người nên gần như không nói được lời nào. Thấy mọi người sự sấn sổ vào Hương, Bình không thể nhịn được nữa mới lên tiếng:
- Mọi người đừng coi cô ấy như quái vật nữa. Con quái vật thực sự chính là con đây?
Tất cả mọi người dồn hết sự chú ý của mình về phía Bình, ngóng đợi. Bình cười đau đớn, cất giọng điềm tĩnh:
- Người vô sinh là con. Con biết mình vô sinh nhưng lại cầu xin cô ấy nhận nỗi đau đó về phía mình để giữ sĩ diện cho bản thân. Để rồi chứng kiến cô ấy tự dày vò bản thân mình vì không được làm mẹ, con đã để cô ấy đi làm thụ tinh nhân tạo. Lẽ nào chúng tôi mong muốn được ở bên nhau và làm ra chuyện này là sai hay sao mà mọi người mang nó ra đàm tiếu, chế nhại, chúng tôi thực sự mệt mỏi quá rồi! Hãy để cho chúng tôi được yên. - Bình chợt đổi giọng, hét lên trong ấm ức
Không chỉ có mẹ Bình mà rất nhiều người khác cũng phải rơi nước mắt khi nghe những lời Bình nói. Ai cũng phải tự nhìn lại bản thân mình khi đã quá ích kỉ, hẹp hòi chỉ biết đi moi móc những cái xấu xa, những cái kì lạ của người khác ra để đàm tiếu. Còn Bình, nói ra được tất cả, Bình nhẹ lòng lắm. Thời gian qua, đã quá bất công với Hương rồi. Bình cũng đã nói, con của Hương cũng là con của Bình, Bình sẽ cùng Hương nuôi dạy hai đứa con này, dù cho có như thế nào, Bình cũng nhất định phải trân trọng người phụ nữ như Hương.
Theo blogtamsu
Ồn ào tranh cãi khi cô vợ trẻ đòi về quê ngoại ăn Tết bị chửi 'ngu, không biết điều' Chỉ vì suy nghĩ "thuyền theo lái, gái theo chồng" mà chị em phụ nữ "nhảy ngược" lên mắng chửi cô vợ trẻ đòi chồng cho về quê ngoại ăn Tết. Chị em nhói lòng với câu chuyện một anh chồng đi hỏi mọi người về chuyện ăn Tết ở nhà nội hay nhà ngoại? Và anh cho biết, vợ anh năm nào...