Xin t.inh t.rùng từ ngân hàng: Tôi bị chồng nghi ngờ ngủ với người yêu cũ để có con
Sau khi cân nhắc rất nhiều, tôi quyết định đến một ngân hàng t.inh t.rùng đặt vấn đề xin t.inh t.rùng để có con. Tuy nhiên, tôi chỉ nhận được cái kết quá đắng chát.
Xin t.inh t.rùng ở ngân hàng tôi bị chồng nghĩ là có con với người yêu cũ – Ảnh minh họa
Tôi không phải là mẹ đơn thân nhưng cũng là người đã từng đi xin t.inh t.rùng để có được đứa con do mình sinh ra. Hiện tại, tôi đã có một cậu con trai do chính mình sinh ra và lại đang làm mẹ đơn thân.
Trước khi làm mẹ đơn thân, tôi có gia đình khá hạnh phúc cùng chồng dù hai chúng tôi là một trong hàng trăm nghìn cặp vợ chồng hiếm muộn.
Tôi và chồng tôi kết hôn từ năm 2007. Sau khi kết hôn chúng tôi chờ đợi mãi nhưng không có tin vui. Hai năm sau, tôi và anh đi khám hiếm muộn tại Bệnh viện Phụ sản trung ương thì kết quả khiến chúng tôi “đắng chát”. Anh bị chứng lãnh tinh. Anh hoàn toàn không có khả năng làm bố. Sau này dù có vài phương pháp được nghiên cứu như cấy tinh tử, làm đủ các thứ nhưng chúng tôi vẫn chỉ nhận được cái lắc đầu từ bác sĩ.
Anh sinh ra chán nản nhưng tôi luôn động viên anh chỉ cần hai vợ chồng yêu thương nhau thế là đủ. Chúng tôi đều có công việc ổn định, thu nhập của hai vợ chồng khoảng 50 triệu đồng/tháng. T.iền đó chúng tôi chỉ để tiết kiệm rất ít để phòng thân và mua mỗi người 1 gói bảo hiểm. Cuộc sống tự do, tự tại khiến chúng tôi rất thảnh thơi và không có suy nghĩ sinh con hay xin con nuôi. Chồng tôi nói nhà mình có nhiều cháu, cứ chăm các cháu tốt sau này nhờ cậy cháu. Một giọt m.áu đào hơn ao nước lã, đủ lý do chồng tôi đưa ra và tôi thấy có lý nên cũng bằng lòng hết.
Năm nào chúng tôi cũng có một chuyến du lịch nước ngoài. Có năm, vợ chồng đi Châu Âu cả tháng. Cuộc sống của tôi khiến nhiều bạn bè phát thèm. Nhưng thực tế, tôi vẫn luôn thèm tiếng khóc trẻ thơ, tiếng ầu ơ con nhỏ. Bố mẹ đẻ tôi thì vẫn muốn tôi có cơ hội vẫn phải có con. Bố mẹ tôi bảo cháu thì trước sau nó cũng về với bố mẹ nó chứ không ai ở lại với mình.
Chồng tôi gạt phắt, về già vào trại dưỡng lão không cần ai chăm sóc. Vì yêu chồng nên tôi luôn ủng hộ anh bất cứ quan điểm nào anh đưa ra.
Hai năm trước, tôi bước sang t.uổi 36 và gần chục năm đi chơi, đi du lịch, tôi thấy chán không còn muốn đi đâu nữa. Tôi bắt đầu thấy cô đơn và muốn có con. Tôi hỏi anh hay mình xin con nuôi rồi bảo anh 5 năm nay chưa đi khám lại, vợ chồng mình đi tư vấn xem biết đâu công nghệ giờ phát triển lại có con thì vui lắm.
Vì chiều ý tôi, hai vợ chồng tôi cùng tới trung tâm hiếm muộn khám và tư vấn. Bác sĩ cho biết tôi chỉ đẻ được nếu xin t.inh t.rùng từ ngân hàng. Chúng tôi về nhà suy nghĩ. Sau vài tháng trời, anh cũng đồng ý để tôi đi xin t.inh t.rùng. Tôi mừng lắm. Tôi xin nghỉ không lương 3 tháng để chờ đón ngày làm mẹ. Quá trình xin t.inh t.rùng của tôi thuận lợi. Chồng tôi lấy lý do bận nên mẹ dẫn tôi vào bệnh viện và tôi có thai sau lần đưa phôi đầu tiên.
Mừng rơi nước mắt, tuy nhiên suốt những ngày tôi mang thai chồng tôi bắt đầu thay đổi. Anh không quan tâm tới tôi thậm chí không chạm vào người tôi. Trước kia khi ngủ anh ôm tôi thì giờ đây anh ôm điện thoại.
Làm mẹ đơn thân dù có mang tiếng thế nào cũng không bằng tình mẫu tử – Ảnh minh họa
Khi mang thai được 5 tháng, bác sĩ báo tôi được con trai. Tôi vui lắm, đêm chỉ cười không ngủ được, để con an toàn tôi xin nghỉ không lương treo chân dưỡng thai. Một lần, chồng tôi để laptop ở nhà. Tôi buồn quá mở ra xem và vào thử facebook của chồng.
Tôi phát hiện ra bí mật động trời mà chồng tôi đang giấu diếm mình. Anh ta đang đi lại với một đồng nghiệp ở cơ quan mình. Tôi như phát điên nhưng chờ anh về làm cho ra nhẽ. Tôi cứ nghĩ rằng chồng sẽ xin tôi tha thứ nhưng khác hoàn toàn anh thừa nhận và đòi l.y h.ôn tôi. Anh ta cho rằng tôi không hề xin t.inh t.rùng mà đã qua lại với người yêu cũ để có con.
Tôi đưa ra bằng chứng hồ sơ ở ngân hàng t.inh t.rùng, nhưng khi đã muốn đổ tiếng xấu cho tôi anh vẫn giữ khư khư quan điểm đó. Quá cay đắng, tôi sống những ngày tháng bầu bí vô cùng mệt mỏi. Nhà chồng cũng không quan tâm vì họ cho rằng đứa con không phải m.áu mủ của mình.
Tôi xin về nhà mẹ dưỡng thai. Tôi stress và liên tục dọa đẻ non. Suốt thời gian ở nhà mẹ, anh không bao giờ tới thăm tôi. Tôi xem facebook của cô nhân tình kia thì suốt ngày khoe quà tặng, khoe cảnh nắm tay nhau. Có lẽ cô ấy ngưỡng mộ anh vì chúng tôi trước đây cũng khoe như thế.
Vì suy nghĩ quá nhiều, tôi đã đẻ non khi thai mới 34 tuần. Con tôi chỉ được 2kg, cháu phải nằm lồng ấp. Vì bị nói nhiều, anh chỉ tới thăm tôi 1 lần duy nhất khi tôi nằm ở phòng hậu phẫu. Ngày con tôi ra viện, tôi bế con về nhà mẹ đẻ. Khi con tôi cần làm giấy khai sinh, tôi gọi điện cho anh để bàn làm giấy khai sinh nhưng anh im lặng. Cuối cùng mẹ tôi mang giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi ra phường làm giấy khai sinh cho con tôi. Cháu vẫn mang họ của anh.
Chúng tôi chính thức l.y h.ôn khi con tôi được 6 tháng. Từ khi có con, tôi thấy thế giới của mình chỉ có con và những ràng buộc với anh chỉ khiến tôi mệt mỏi. Gần đây, tôi nghe nhiều người nói rằng chúng tôi l.y h.ôn do tôi n.goại t.ình với người yêu cũ để có con. Tôi im lặng và tôi hiểu rằng mẹ đơn thân có mang tiếng thế nào cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con mình.
Ngô Hoàng M. (Hà Nội)
Theo infonet.vn
Thương vụ ái tình (Phần 8)
Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất. Cô vừa dấy lên chút hi vọng mong manh rằng Nam còn sống, hoặc giả, Tú chính là Nam.Trông Tú cũng gần giống Nam một chút, bởi vậy mà cô đã chấp nhận việc mình bị bán cho anh, chẳng với một lý do nào khác.
Tú lái xe về được đến nhà thì Diệu Hoa đã ngủ ngoẹo cả cổ. Anh dừng xe trước cừa nhà nhưng không vội xuống.
Video đang HOT
Suốt quãng thời gian lái xe, cơn bực bội của anh đã giảm xuống không ít. Tú ngồi thừ ra ở ghế lái, tay đặt trên vô lăng. Khoảng không gian tĩnh lặng này đủ để anh suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, về Diệu Hoa, và về những gì cô nói.
Diệu Hoa không hẳn là một cô gái xấu xa, vì danh vọng mà có thể sẵn sàng hi sinh mọi thứ. Đó là điều mà Tú không thể phủ nhận. Anh đã mua cô, vừa mong mỏi khi được thấy cô thuộc quyền sở hữu của mình mà mất hết tự do, hay là thấy cô vì t.iền, vì để lấy lại địa vị của mình mà bám lấy anh nài nỉ. Nhưng Diệu Hoa từ trước đến giờ vẫn chưa hề mở miệng nói một câu nào về vấn đề này.
Tú không hiểu tại sao mọi thứ về cô lại khác xa những gì anh được biết đến vậy.
Anh quay sang nhìn cô, chăm chú. Gương mặt mệt mỏi và có phần hơi đỏ vì rượu, vì khóc đang ngủ say trước mặt anh, yên tĩnh như thể không thể yên tĩnh hơn. Đôi mắt, đôi môi, sống mũi và gò má của Diệu Hoa, tất cả đều khiến tim anh đ.ập thình thịch.
- Tại sao tôi không thể ghét cô? - Tú thì thào với Diệu Hoa, dù biết là cô không nghe thấy gì. Nó giống như lời anh tự truy vấn mình thì đúng hơn.
Diệu Hoa không thể trả lời.
Tú tiến sát lại gần gương mặt cô. Anh muốn biết ở cô có cái gì mà có thể khiến anh thay đổi đến thế, khiến anh quên mất rằng tại sao cô lại xuất hiện ở đây, quên đi cả mục đích của mình.
Tú không nhận ra rằng, anh đã mê mẩn cô từ lúc nào. Có lẽ là từ lần đầu nhìn thấy cô, à không, có thể là từ lúc nghe cô cầu xin mình nhưng lại chẳng rõ ràng lý do gì, hoặc là từ lúc thấy cô ngồi khóc vì Hưởng đã mất tích. Anh biết tất cả những điều ấy. Nó thành một cái gì đó len lỏi vào trong trí óc và tâm hồn của anh, xóa đi những suy nghĩ xấu xa về cô, và chiếm lĩnh một vị trí nhỏ bé trong tim anh.
Tú giật mình lùi lại khi nhận ra mình sắp sửa hôn cô đến nơi. Anh vội vàng quay trở về chỗ của mình, cố gắng dằn xuống cảm giác lạ lẫm và khó hiểu đang bủa vây lấy tâm trí anh lúc này.
Tú mở hộp xe, lấy ra quyển sổ mà anh tìm được trong túi xách của Diệu Hoa. Anh cần làm gì đó để quên đi những cảm giác vừa rồi.
Tú lật giở từng trang. Trong sổ thật sự trống trơn, chẳng hề có gì. Tú không tin, một quyển sổ trông có vẻ cũ kỹ như vậy, được để kèm cùng với một bộ quần áo và chiếc điện thoại, thì có thể thấy được nó khá là quý giá. Trong này phải có gì đó.
Anh chợt phát hiện ra một trang giấy bị dính lại. Tú ngạc nhiên, sờ lần trên mặt giấy và thấy những vết sần sùi. Tú liếc nhìn Diệu Hoa, xác nhận cô vẫn đang ngủ say, anh liền xé trang giấy đó ra.
Bên trong là một tờ giấy đăng ký kết hôn, của Diệu Hoa và Hoàng Nam. Tú sững sờ.
Tú giật mình lùi lại khi nhận ra mình sắp sửa hôn cô đến nơi. Anh vội vàng quay trở về chỗ của mình, cố gắng dằn xuống cảm giác lạ lẫm và khó hiểu đang bủa vây lấy tâm trí anh lúc này.
***
Diệu Hoa tỉnh lại thì cũng đã là nửa đêm. Trong phòng chỉ có một mình cô. Có lẽ là Tú đã đưa cô vào.
Diệu Hoa xoa đầu mình, cố xua đi cái cảm giác đầu đau như búa bổ. Cô nhăn nhó, nhớ lại xem những gì đã xảy ra.
Cũng chẳng có gì đặc biệt. Dù sao anh ta cũng không liên quan đến chuyện này.
Diệu Hoa nhún vai, đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Cô bất chợt phát hiện ra chiếc áo khoác mà Tú mặc, cái hôm hai người đã ngủ với nhau. Hôm đó, Tú đã bỏ sợi dây chuyền vào trong túi áo.
Diệu Hoa hơi bất ngờ. Cô cứ nghĩ là chiếc áo đã được giặt rồi. Cô vội vàng chạy đến, lục túi áo của Tú. Cái vòng cổ vẫn còn.
Diệu Hoa đem nó so sánh với cái vòng của mình. Hình hai người đang nhảy múa khớp với nhau, chẳng hở ra một kẽ nào. Cô bàng hoàng cả người. Đây là vòng cổ của Nam.
- Cô đang làm gì vậy?
Tú hỏi. Anh đã đứng ở cửa lúc nào không hay. Diệu Hoa ngẩn người nhìn anh, cô giơ cái vòng cổ lên trước mặt Tú.
- Sao anh lại có cái này?
- Không phải chuyện của cô.
Tú giật lấy cái vòng, nhưng Diệu Hoa đã rút tay về. Hai mắt cô đỏ lên, không kìm nén được cảm xúc. Nước mắt đã đong đầy dưới trong mắt.
- Anh nói đi đã! Sao anh lại có cái này. Đây là vòng cổ của Nam. Anh là gì của Nam? Anh ấy đâu rồi! - Diệu Hoa gào lên.
- Nó c.hết rồi!
Tú không nhịn được nữa. Anh hét lên. Mọi thứ anh giấu kỹ bấy lâu nay, lúc này đem ra mà nói được rồi.
- Nó đã c.hết, cả người chẳng còn nguyên dạng. Vì cô đấy! Vì cái vinh quang c.hết tiệt mà cô muốn.
Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất. Cô vừa dấy lên chút hi vọng mong manh rằng Nam còn sống, hoặc giả, Tú chính là Nam. Trông Tú cũng gần giống Nam một chút, bởi vậy mà cô đã chấp nhận việc mình bị bán cho anh, chẳng với một lý do nào khác.
- Anh là gì của anh ấy? - Diệu Hoa thì thào.
- Anh trai nó. Sao nào? Vì nó không nói cho cô biết về dòng dõi nhà tài phiệt cho nên cô mới bỏ nó đúng không? Cho nên cô mới đòi bán thân cho người khác, thậm chí là g.iết nó để khỏi phải suy nghĩ nhiều? - Tú châm chọc, m.ỉa m.ai cô. Lúc này anh cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.
Diệu Hoa không lắc đầu, cũng không gật đầu. Cô không biết. Có khi những lời Tú nói lại đúng. Cô là kẻ g.iết n.gười.
- Vậy sao anh không g.iết tôi đi?
- Tôi không g.iết cô. Tôi muốn để cô nếm trải cái cảm giác mất đi người thân duy nhất đấy. Cô phải biết nó đ.au đ.ớn thế nào.
Tú nhàn nhạt nói. Anh xoay người, đi ra khỏi nhà tắm.
Diệu Hoa đang ngồi bệt xuống sàn, cô bất chợt vùng dậy, túm lấy tay anh.
- Anh đã làm gì Hưởng rồi? Trả lại anh ấy, tha cho anh ấy đi, rồi anh muốn gì cũng được. - Diệu Hoa hoảng lên, nước mắt sợ hãi chảy đầy mặt, hai vành mắt cô đỏ gằn.
Tú quay lại, trừng mắt với cô.
- Cô đoán xem?
Nói rồi, Tú hất tay Diệu Hoa ra. Anh bỏ đi. Tiếng cửa gỗ đóng sập lại khiến Diệu Hoa giật nảy mình. Dường như với cô, mọi thứ đã kết thúc.
Hóa ra là như vậy. Những chuyện khó hiểu bỗng nhiên trở nên logic đến kỳ lạ. Tất cả những người đi ngang qua cuộc đời này, đều có lý do cả.
Diệu Hoa gục đầu xuống. Cô khóc nấc lên.
Hóa ra là như vậy. Những chuyện khó hiểu bỗng nhiên trở nên logic đến kỳ lạ. Tất cả những người đi ngang qua cuộc đời này, đều có lý do cả.
***
Nam và Hưởng vẫn ngồi trên bàn ăn. Đã nửa đêm, mỗi người đều đã uống hết vài chai bia, và đĩa lạc rang muối trên bàn vơi đi một nửa. Hưởng kể hết cho Nam nghe về Diệu Hoa.
Về chuyện vụ cháy năm đó, cậu tính sao? Cậu nói rằng có người nhúng tay vào. Ai mà rảnh hơi đến thế?
Hưởng tò mò hỏi lại. Mặc dù Nam tỏ ý không muốn nói, nhưng anh vẫn muốn biết.
Nam im lặng một lúc lâu, uống nốt ngụm bia cuối cùng.
Tôi chỉ muốn biết thôi. - Hưởng giải thích. - Giờ có biết tôi cũng chẳng làm gì được. Cậu xem.
Hưởng giang hai tay của mình ra, cho Nam thấy rằng cả cơ thể anh đang quấn băng trắng toát, trông không khác gì cái x.ác ư.ớp.
- Tôi tàn phế rồi. - Hưởng nheo mắt cười.
- Tôi còn từng bị cháy đen thui, nhưng đâu có sao. Vẫn còn sống, và lội về đây được.
Nam nói, khiến cho Hưởng cứng họng. Đúng là không lừa được những kẻ đã suýt c.hết một lần.
- Đỗ Quyên. - Nam bỏ một hạt lạc vào miệng, khẽ khàng nói.
Hưởng sửng sốt.
- Đỗ Quyên thì liên quan gì đến việc này? Lúc đó Diệu Hoa cũng chưa có nổi tiếng mà.
Nam lắc đầu. Có khá nhiều chuyện rắc rối mà chỉ có anh mới biết, chứ không phải chỉ mỗi vấn đề tiếng tăm. Nam đang định nói gì đó, thì cánh cửa đột nhiên bật mở.
Một toán người bịt mặt xông vào trong nhà, tên nào cũng lăm le cái gậy rõ to. Hưởng hốt hoảng, nhưng không đứng lên được.
Nam phản xạ nhanh như chớp. Anh đứng bật dậy, đạp cho tên đứng đầu một nhát. Căn phòng loạn lên như cái chợ vỡ, đồ đạc vung vãi khắp nơi. Hưởng ngồi im như thóc, ngoài bàng hoàng ra thì không làm được gì khác.
Anh cúi đầu xuống, cố né tránh khỏi cú vung gậy của một tên. Một kẻ nào đó túm lấy vai anh, kéo đi. Hưởng không thể kêu lên được, vì toàn thân rã rời và đ.au đ.ớn. Anh chỉ hướng tay về phía Nam.
Nam quần thảo với mấy tên du côn, đến lúc quay sang thì nhận ra Hưởng đã bị kéo ra đến cửa. Anh lao về phía Hưởng.
- Kìa! Cẩn thận! - Hưởng hét lên. Nhưng không kịp.
Nam bị trúng một gậy từ phía sau, lăn ra bất tỉnh. Hưởng cũng không thể phản kháng. Kẻ đang lôi anh bịt miệng anh lại bằng một cái khăn. Vài phút sau, Hưởng cũng lim đi.
Cả đám bịt mặt lôi hai người ra khỏi nhà.
Theo eva.vn
Mới cưới, báo tin có thai cứ ngỡ chồng vui lắm nhưng không ngờ anh hờ hững rồi tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt Em không thể tưởng tượng được chồng lại có phản ứng quái lạ như thế. Chị Hướng Dương ơi, Vợ chồng em mới cưới được gần 2 tháng nay. Tuy trong giai đoạn trăng mật nhưng tụi em lại hờ hững với nhau như người dưng nước lã. Chồng em kiệm lời, suốt ngày chỉ biết dán mắt vào điện thoại chơi game,...