Xin một ngày mai
“Này em hỡi con đường em đi đó con đường em theo đó đúng hay sai em,xa nhau rồi thiên đường thôi lỡ”. Lời bài hát làm đau nhói trái tim em. Đã nhiều đêm rồi em không còn nhớ nỗi mình em chơ vơ trong bóng đêm nhớ về anh với bao kỉ niệm.
Ngày đó mình thật hạnh phúc phải không anh? Những đêm đông lạnh buốt mình cùng nhau đi suốt đoạn đường về, có lần anh đã nói: “Anh muốn mình mãi là của nhau em nhé! Em hứa sẽ mãi mãi yêu anh, sẽ ở cạnh anh đến cuối cuộc đời”. Em đã không thực hiện được lời hứa đó với anh, em bỏ lại tất cả sau lưng em những lời nói chân thành, những lời van xin tha thiết, em vẫn còn yêu anh nhưng em còn muốn nhiều điều khác nữa.
Em thích những lời nói ngọt ngào, thích hoa hồng và những món quà mà em nghĩ nó sẽ làm cho em xinh đẹp hơn. Em đã gạt anh ra khỏi cuộc đời em mà không cảm thấy hối tiếc, có nhiều lần mình đã cùng nhau khóc em cũng thấy xót xa cho anh và cho cả em, rồi áp lục tù phía gia đình, từ người ấy em không còn giữ vững lập trường em buông xuôi tất cả và mình mất nhau từ đó.
Video đang HOT
Gần 8 năm rồi em vẫn không thể quên, vẫn chưa chấp nhận đã không còn anh trong đời. Những lúc em hạnh phúc thì em lại nhớ anh không biết giờ đây anh đang làm gì? Rồi những đau thương, mất mát mà cuộc sống cố tình mang đến cho em thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn nữa.
Anh không phải là người yêu đầu tiên nhưng có lẽ anh là người duy nhất mà em đã yêu, khi em hiểu được điều này thì đã quá muộn rồi phải không anh? Có lần không biết có phải vô tình hay đó là sự trùng hợp mà anh nói với em nghe anh hát bài này hay lắm “Bàn tay anh nhỏ bé biết làm sao che cho em hay anh chỉ là người đứng bên lề đời em.
Giờ đây em hiểu có khi cả đời người ta cũng không thể quên được một người. Còn lại đây một buổi chiều ướt cơn mưa, còn lại đây sương mù đường vắng tiễn đưa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đợi chờ hóa đau thương
Có những lúc như bây giờ vậy, thật sự em rất muốn, muốn anh bên cạnh em như lúc xưa, muốn lại có sự quan tâm, yêu thương của anh như ngày xưa.
Nhưng em không muốn sự quan tâm của anh quá nhiều, em không muốn anh bên cạnh em quá nhiều. Em sợ mình sẽ lại tưởng tượng, lại viễn vông, lại đợi chờ một điều gì đó mãi mãi không còn thuộc về mình nữa. Em sợ mình sẽ lại chờ đợi một cái gì đó, không có thực như bao năm tháng em đã cố đợi chờ.
Em sợ mình sẽ như H. trong bài "Đợi chờ hoá đau thương". Sợ đợi chờ trong niềm tin do chính mình tự tạo dưng ra, tự đánh mất tuổi thanh xuân của mình, tự vùi lấp mính vào những ảo mộng, viễn vông vì một lời hứa xa vời, tự từ bỏ những quyền, những hạnh phúc mà mình đáng được nhận, tự tạo cho mình một tương lai ngay mai khi người đó trở về, sẽ là một tương lai ngày mai có cô và người ấy, là sự ngập tràn hạnh phúc khi n gười đó trở về. Nhưng rồi cái ngày mai ấy cũng tới nhưng không phải là hạnh phúc ngập tràn mà là đau khổ đến tột cùng khi cô gái nhận ra cái tương lai mà cô chờ đợi không phải dành cho mình ma là dành cho ngươì khác... Em sợ mình sẽ lại giống như cô gái ấy vậy.
Có lẽ anh sẽ nghĩ em là một đứa con gái luôn tưởng tượng những điều không đâu vào đâu, nhưng thật sự em yêu một người mà không hề có niềm tin về người đó, tin và o tình yêu của người đó. Và bây giờ em chỉ mong sự quan tâm của anh dành cho em sẽ chỉ dành cho em ở một mức độ, một giới hạn nào đó mà thôi, đủ để sưởi ấm lòng em trong những ngày mùa đông này mà thôi.
Em muốn giữa anh và em chung ta có một giới hạn bởi vì, bao nam tháng qua em đã sống một cuộc sống mà không hề có anh bên cạnh, dù yêu anh nhưng mà em đã quen với cuộc sống đó, cuộc sống không có anh bên cạnh. Em lại sợ anh ở bên cạnh em, em lại sợ sư cố gắng thời gian vừa qua của em, cố gắng để quên anh sẽ không còn gì, sợ em lại trở về như ngày xưa.
Em bảo anh và em giờ đây hết tình nhưng còn nghĩa, nhưng thật sự có đúng như lời em nói hay không, em không biết tại sao nữa nhưng bây giờ em lại là mọtt con người sống hai mặt, một con người luôn luôn mâu thuẫn với nhau giữa lời nói và hành động, giữa tình cảm và lý trí... Đôi khi ngay cả chính bản thân mình em cũng không thể biết được mình đang nói gì và lam gì nữa.
Anh và em bây giờ là bạn nhé. Em đã nói với anh như vậy và anh đã đồng ý. Và bây giờ em cũng nghĩ đơn giản sự quan tâm mà anh dành cho mọt người bạn ma thôi, đơn giản chỉ có vậy. Em từng nghĩ có lẽ anh quan tâm đến em cũng đơn giản vì để đền đáp lại những ân tình, những sự quan tâm mà em đã dành cho anh trong thời gian vừa qua. Em nghĩ cũng đúng phải không anh?
Có những lúc quay lại nhìn lại sau lưng, nhìn lại quá khứ, nhìn lại hiện tại của mình, nh ìn lại cách sống của mình trong thời gian qua em lại cảm thấy giật mình. Giật mình khi nghĩ đến tương lai ngày mai của mình sẽ về đâu. 20 tuổi có lẽ làm lại từ đầu vẫn chưa là quá muộn phải không anh? Anh và em cả hai đều thừa hiểu một điều rằng anh và em là hai thế giới quá khác xa nhau, có đến với nhau rồi cũng sẽ phải xa nhau.
Khi anh và em chia tay, em đã nói với anh rằng em sẽ ra đi chỉ có như vậy em mới bắt đầu lại cuộc sống mọtt cách bình yên được và anh cung không phải bận tâm cho cuộc sống của em. Vậy mà bao nhiêu lần em dự định ra đi nhưng rồi em không thể ra đi được vì ra đi được vì ở đây có quá nhiều cái ràng buộc em và vì em không có đủ niềm tin để ra đi. Và bây giờ chính anh lại là người ra đi, và em đã bảo với anh rôt cuộc lời hứa của em , anh đã thực hiện giùm cho em.
Anh ra đi vì chính cuộc sống của anh và anh cũng muốn ra đi để làm lại từ đầu. Không bao lâu nữa anh sẽ rời xa mãnh đất này đến nơi xứ người. Những tháng ngày còn lại em sẽ trân trọng những gì mà em đang có, em sẽ sống thật với chính bản thân mình, với chính tình cảm của mình, em sẽ sống thật tốt đễ khi anh ra đi không phải lo lắng cho em... Và ngày trở về anh và em thật sự là những người bạn của nhau.
Cầu mong anh nơi phương xa ấy, moi thứ sẽ như anh mong muốn và hạnh phúc thật sự sẽ đến với anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy hiểu em Anh à, anh trách em dạo này không quan tâm đên anh, tin nhắn trả lời hời hợt. Em biêt trong lòng anh vân còn môt chút gợn nghi ngờ tình cảm của em. Em không trách anh. Em sẽ kiên nhân chờ đên ngày anh cảm nhân được hêt tình yêu của em dành cho anh. Em biêt đôi lúc anh vân...