Xin lỗi vợ vì cái tát không kiềm chế
Vợ ôm con chạy đi trong nước mắt. Chồng ngồi phịch xuống giường nhìn bàn tay vừa đánh vợ vẫn còn rát đỏ.
Chồng và vợ cưới nhau hơn 3 năm, có một cô con gái hơn một tuổi. Đôi lúc cãi nhau giận hờn, rồi lại rủ nhau đi chơi, tâm sự những chuyện chỉ chúng mình mới biết, cũng có khi nghịch ngợm như mấy đứa trẻ, cãi nhau vu vơ rồi thôi. Cuộc sống tưởng mãi chỉ nhẹ nhàng thế nhưng lần này vợ chồng đã cãi nhau to hơn, tiếng cãi nhau kịch liệt, không khí căng lên như quả bóng chờ nổ tung, cãi nhau vì lý do gì vợ chồng không nhớ rõ nữa, cứ câu này nối tiếp câu kia, mọi chuyện như cơn mưa rào không ngừng trút nước.
Ảnh minh họa
Tất cả như không thể dừng lại kịp khi có chuyện xảy ra. Chồng tát vợ, vợ ức uất nước mắt giàn giụa ôm con thu vén đồ. Chồng chạy ra giằng con lại, vợ chồng giằng co trong tiếng khóc thét của con vì sợ hãi nhưng vợ quyết không buông tay vì con là cuộc sống của vợ và vợ biết chồng sẽ không đành lòng nhìn con khóc như vậy. Chồng buông tay. Vợ ôm con chạy đi trong nước mắt. Chồng ngồi phịch xuống giường nhìn bàn tay vừa đánh vợ vẫn còn rát đỏ, chắc vợ đã đau lắm.
Chồng ôm đầu cúi xuống, biết mình đã sai. Đây là lần đầu tiên chồng đánh vợ và biết sẽ là lần cuối, nhìn căn nhà lộn xộn trống trải, tim chồng thắt lại. Căn nhà yêu thương của gia đình như chiến trường, dường như căn nhà cũng đang ủ rũ. Chồng với tay cầm điện thoại gọi vợ, chuông điện thoại kêu, vợ vội bế con đi mà quên không cầm máy. Chồng tức tốc chạy xuống phi xe đi tìm, đến nhà bà ngoại vợ không có ở đây. Ai cũng hỏi chồng có chuyện gì xảy ra, chồng trả lời qua loa rồi lại phóng xe đi.
Video đang HOT
Tìm vợ ở đâu giờ, chồng sợ quá cái cảm giác này. Sợ mất vợ và đứa con yêu của mình. Nếu vợ và con sẽ không về nữa thì sao ? Chồng nghĩ thế và lao đi không biết về đâu, tìm vợ khắp nơi, đến chỗ thân quen, ra bến xe và khắp các con đường vẫn không thấy. Vợ ơi, đừng bỏ chồng. Chồng đi qua công viên rồi khựng lại, tưởng tượng ra cảnh gia đình vẫn hay đưa con đi chơi ở đây. Chồng sợ những ngày tháng đó không còn nữa.
22h, chồng vẫn loay hoay tìm bóng vợ, bỗng thấy vợ đang ôm con ngồi trên chiếc ghế đá. Chồng đi khẽ để vợ không biết mà ôm con chạy tiếp. Vợ đang ôm con ngủ, con vẫn ngây thơ không biết gì, vẫn giấc ngủ quen thuộc thường ngày. Con chắc đã quên còn vợ đang chìm trong nước mắt.
Chồng biết vợ sẽ không bao giờ quên và chồng cũng vậy. Chồng chạy đến vòng tay ôm vợ từ phía sau. Chồng khóc, lần đầu tiên nước mắt rơi trên tóc vợ. Hai vợ chồng cùng khóc như trút hết những điều muốn nói với nhau. Vợ chồng mình đã hiểu ra nhiều điều từ hôm nay. Cả hai đều biết không thể sống thiếu nhau và việc làm tổn thương người còn lại chỉ khiến chính mình đau đớn.
Theo Ngôi sao
Mẹ chồng tát tôi vì tôi bắt chồng... rửa bát!
Cái tát của bà làm tôi cảm thấy vô cùng ấm ức và nhục nhã, tôi không nghĩ là mình sai, tôi đã định ôm con ra đi và từ bỏ tất cả, nhưng vì chồng tôi bảo thông cảm...
Cái tát của bà làm tôi cảm thấy vô cùng ấm ức và nhục nhã, tôi không nghĩ là mình sai, tôi đã định ôm con ra đi và từ bỏ tất cả, nhưng vì chồng tôi bảo thông cảm và hứa sẽ giải thích để bà hiểu nên tôi đã cắn răng mà ở lại với hy vọng mẹ chồng tôi sẽ hiểu ra và thay đổi.
Chào các bạn. Thật xấu hổ khi phải lên đây để tâm sự chuyện gia đình mình, nhưng quả thực tôi đang cảm thấy rất đau khổ, và không biết tâm sự với ai về nỗi khổ tâm của mình. Vì thế, phải mượn trang báo, nói lên tâm sự của mình để mong nhận được lời khuyên từ độc giả.
Tôi là Hạnh, một nhân viên kinh doanh cho một công ty tư nhân, năm nay tôi 26 tuổi và có một con trai 2 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên tại Hải Dương, nhưng sau đó ra Hà Nội học và lấy chồng. Chồng tôi không phải người Hà Nội, nhưng may mắn vì gia đình chồng cũng cố gắng để mua cho anh ấy một căn tập thể nho nhỏ trước khi cưới vợ nên chúng tôi không phải đi ở trọ.
Chúng tôi cũng có một thời gian yêu nhau và đi đến hôn nhân, nên cuộc sống vợ chồng cũng rất hòa hợp. Nhưng mâu thuẫn của chúng tôi bắt đầu nảy sinh từ khi tôi sinh đứa con trai đầu lòng, chồng tôi vì muốn đẹp mặt bố mẹ nên đã đón mẹ chồng từ quê ra trông cháu ngay khi con tôi tròn 4 tháng tuổi.
Biết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn rất phức tạp nên tôi cũng đã cố gắng thu xếp việc gia đình và cơ quan cho phù hợp. Buổi sáng, vì mẹ chồng tôi luôn có thói quen ăn cơm sáng nên tôi phải dậy từ 5h30 phút nấu cơm sáng cho cả nhà, rồi nấu ăn sáng cho con và cho cháu ăn, tiếp đến là đi chợ mua thức ăn. Đi chợ về tôi lại chuẩn bị xay giã thức ăn cho con để mẹ chồng tôi ở nhà nấu cho bé. Vì bà bảo bà không biết làm những việc này. Vì thế, hôm nào cũng vậy, xong hết bấy nhiêu việc thì cũng đã 9h sáng tôi mới được ra khỏi nhà để đi làm. Cũng may mà công ty không quản lý thời gian, nhưng lại quản lý bằng sản phẩm nên cứ đến cơ quan là tôi phải lao vào làm việc hùng hục cho đủ định mức được giao phó.
(Ảnh minh họa)
Buổi chiều, tôi thường trở về nhà lúc khoảng 5 giờ, đó cũng là giờ cơm nước nên tôi lại lao vào chuẩn bị bữa tối. Mẹ chồng tôi không bao giờ giúp tôi những việc này, vì bà bảo "Tôi lên đây để trông cháu, chứ không phải để phục vụ và làm ô sin cho anh chị" nên tôi cũng chả bao giờ dám nhờ vả bà.
Đặc biệt với ý nghĩ "đàn ông phải làm việc lớn" nên mẹ chồng tôi cũng không bao giờ đồng ý để chồng tôi động chân tay vào việc bếp núc trong gia đình. Vì thế, cứ một mình tôi phục vụ cho đến tầm 8 giờ tối mới xong việc và ru con ngủ, rồi mới làm gì thì làm.
Có hôm vì công việc nhiều nên tôi phải thức đêm thức hôm để làm việc, quá mệt mỏi nên tôi có nói với chồng rằng, từ hôm nay anh đi làm về thì phụ em nấu cơm nước. Thương vợ nên chồng tôi cũng vui vẻ đồng ý, nhưng cũng kể từ đó mẹ chồng tôi luôn tỏ thái độ không bằng lòng. Nhiều hôm thấy chồng tôi nhặt rau giúp vợ, bà đứng nói thẳng vào mặt hai vợ chồng tôi rằng: "Ở nhà có bao giờ mẹ bắt mày làm những việc này bao giờ không, đó là việc của đàn bà, đứng dậy để mẹ nó (tức tôi) làm đến bao giờ thì làm".
Không đồng ý với suy nghĩ của mẹ, chồng tôi đã nhiều lần giải thích để mẹ chồng tôi hiểu rằng tôi cũng phải đi kiếm tiền như chồng, đêm lại phải dậy cho con bú hay pha sữa cho con nên việc gia đình hai vợ chồng cũng phải san sẻ. Tuy nhiên mẹ chồng tôi vẫn nhất quyết không đồng ý. Và đỉnh điểm của mâu thuẫn là cách đây hơn 1 tháng, ăn cơm xong thấy chồng tôi bê bát đi rửa, lúc ấy tôi đang cho em bé ăn, bà đã đứng phắt dậy chạy đến và tát thẳng vào mặt tôi vì cái tội "bắt chồng rửa bát". Cái tát của bà làm tôi cảm thấy vô cùng ấm ức và nhục nhã, tôi không nghĩ là mình sai, tôi đã định ôm con ra đi và từ bỏ tất cả, nhưng vì chồng tôi bảo thông cảm và hứa sẽ giải thích để bà hiểu nên tôi đã cắn răng mà ở lại với hy vọng mẹ chồng tôi sẽ hiểu ra và thay đổi.
Nhưng chẳng những không thay đổi, bà còn mang chuyện tôi bắt chồng rửa bát đi kể lể khắp xóm và điện thoại về quê kể lể thêm bớt để hôm qua bố chồng tôi điện thoại lên hẹn hai đứa cuối tuần này hoặc tuần sau phải thu xếp về quê để giải quyết. Tôi cũng không hiểu mình đã làm sai cái gì, chẳng nhẽ đàn ông rửa bát là hèn kém haysao . Xin các anh, chị hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Nguoiduatin
Hả hê vì cái tát tai của chồng dành cho em gái Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi giận đến thế, trước đó anh là một người yêu thương và cưng chiều em gái hết mực. Kết hôn xong, vợ chồng tôi sống trên thành phố nên tôi không phải làm dâu. Tuy nhiên lại sống chung nhà với em chồng. Em chồng tôi năm nay học năm thứ 2 đại học. Là con...