Xin lỗi vì đã không thể thương cậu đến hết thanh xuân
Tình yêu chẳng phải lúc nào cũng có kết thúc có hậu là cả hai đến được với nhau, yêu nhau và sống hạnh phúc đến cuối đời như trong câu chuyện cổ tích.
Đôi khi tình đơn phương cũng là một cách yêu và còn là tình yêu đẹp nhất.
Thanh xuân là dốc hết tin yêu để đem lòng yêu thương một người, rồi dũng cảm bày tỏ, thổ lộ. Cái kết có thể rất đẹp nhưng càng có thể “rất đắng” – bị từ chối. Người được tỏ tình cũng chẳng mấy vui vẻ, thoải mái hay hạnh phúc gì. Từ chối nhận một tình cảm từ một ai đó đôi khi được xem là “một tội ác”. Nếu đồng ý thì cũng chỉ là sự thương hại thôi. Còn từ chối thì hoàn toàn không nỡ. Cả quãng đời thanh xuân của mình, chắc có lẽ sẽ rất khó tìm được một ai đó yêu thương mình nhiều đến thế. Nhưng tình cảm vốn dĩ phải xuất phát từ đôi bên, phải là sự đồng cảm, đồng lòng, nào có thể ép buộc.
Rốt cuộc, cái vòng luẩn quẩn “ Friendzone” sẽ rất khó để thoát khỏi. Buồn không? Đau không? Thất vọng không? Xấu hổ không? Hụt hẫng không? Tất cả đều có chứ, nhưng có làm sao vì bạn đã là người dũng cảm nhất rồi. Còn người được tỏ tình, bạn có khó xử không, có áy náy không, có buồn bã không? Tất cả đều có chứ, nhưng có làm sao vì bạn đã là người trung thực, thẳng thắn nhất rồi và còn cứu giúp cả hai không bước xuống một “vũng lầy tình yêu”. Yêu một người không yêu mình chẳng phải là lỗi của ai. Chỉ là thanh xuân của người ấy thật sự không phải dành cho mình. Chỉ là dù bạn có cố gắng hoàn thiện, tốt đẹp đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào chiếm lĩnh trái tim của người ấy. Số phận là vậy. Có những người có duyên, có phận mới đến được với nhau. Chúng ta được xem là vô duyên, vô phận thì cuộc đời này chỉ mong được làm bạn bè tốt của nhau, vậy là đã đủ lắm rồi. Nếu có một ngày, em mặc lên mình bộ váy cưới, trở thành cô dâu của người khác, anh sẽ không nhắc lại những cuồng si một thời. Nếu có một ngày, anh khoác lên mình bộ veston, trở thành chú rể của người khác, em vẫn là giấc mộng thuở ban đầu của anh”
Thanh xuân của chúng ta chỉ đáng nhớ khi bạn đủ dũng cảm, tự tin để thổ lộ tình cảm với một ai đó để sau này trong từ điển không có từ “hối hận” hay “người đến sau” hay “cũng đã muộn rồi”. Thanh xuân cũng rất cần được sống là chính mình, sống thật với cảm xúc của mình một cách hoàn toàn trung thực. Đừng tự dày vò bản thân khi đã mạnh dạn từ chối tình cảm của một người bạn thật sự không đem lòng yêu thương. Bởi bạn đã giúp cho cả hai không ngã vào “vũng lầy tình yêu”. Rồi cánh cửa khác sẽ mở ra, cả hai bạn sẽ tìm thấy được tình yêu đích thực của cuộc đời mình và học được cách yêu người tiếp theo đúng cách, đúng thời điểm hơn.
Video đang HOT
Suy cho cùng, mỗi chúng ta đều là một cá thể đặc biệt, có giá trị rất riêng. Người ta thường nói nhiều đến thể diện của người đi tỏ tình rồi bị từ chối mà không nghĩ nhiều đến sự khó xử của người được tỏ tình. Suy cho cùng, Tình cảm luôn cần cả sự chân thành và tôn trọng. Tỏ tình là mong chờ sự chấp nhận, sự đáp trả của đối phương với tấm chân tình của mình. Dẫu biết rằng nó là cả một sự cố gắng nỗ lực làm cho người mình yêu cảm động trong nhiều chặng thời gian nhưng tình yêu thật sự lại rất cần chung một nhịp đập, một lý tưởng, một cảm xúc xuất phát từ cả hai phía thì mới có thể gắn kết bền lâu được. Bạn có quyền cá nhân được bày tỏ tình cảm chứ, và bạn cũng là người rất dũng cảm thổ lộ về tình cảm đơn phương của bản thân. Nhưng nếu có bị từ chối thì cũng hãy dành hết tất cả những thương yêu từ xưa đến nay cho người ấy mà hãy thông cảm và hiểu cho họ rằng, họ cũng rất lúng túng, khó xử và kể cả đau khổ vì đã làm tổn thương đến một người dành hết cả tuổi thanh xuân để yêu họ.
Thanh xuân là những chuỗi ngày dở dang, bồng bột, mạnh dạn theo đuổi những gì bạn đam mê. Nhưng về vấn đề tình cảm, quả thực cái gì của mình thì mới là của mình. Thanh xuân mà không biết thất tình, ôm mộng tình đơn phương là gì thì hy vọng gì vào những điều “vi diệu” của cuộc đời về sau. Gửi một lời cám ơn và xin lỗi đến người đã từng tỏ tình với mình mà mình thật sự lại không có bất cứ một chút tình cảm nào để đồng ý. “Xin lỗi vì đã khiến cậu hy vọng rồi lại thất vọng. Xin lỗi vì tớ đã chẳng thể thích cậu hết mình và cám ơn cái cách cậu đã dành một quãng đời thanh xuân để thích tớ.”
Chúng ta không yêu nhau, không thành đôi nhưng vẫn có thể trở thành những người bạn tốt. Sự từ chối đôi khi đồng nghĩa rằng, cơ hội gặp được một nửa phù hợp hơn với bạn trên đời vẫn còn bỏ ngỏ. Ít nhất đã có một lần trong quãng đời tuổi trẻ, cả hai đã dám bước ra khỏi vùng an toàn, friendzone để mạnh dạn thổ lộ tình cảm, trung thực với bản thân, có thất bại cũng không hề nuối tiếc. Và đó mới gọi là thanh xuân với một tấm lòng rộng mở, trái tim bỏng cháy và bầu nhiệt huyết căng tràn của người trẻ.
Chẳng phải Steve Jobs vẫn khuyên chúng ta rằng: “Hãy cứ khát khao! Hãy cứ dại khờ!”. Bởi có như vậy, chúng ta mới được sống là chính mình, với cảm xúc thật của mình, nếm trải đầy đủ các cung bậc vui, buồn, sướng, khổ của cuộc sống để rồi lại tiếp tục mạnh mẽ đứng lên bước về phía trước. Những giây phút ngượng ngùng rồi cũng sẽ qua đi. Không yêu nhau, không thành đôi, chúng ta vẫn có thể trở thành những người bạn tốt. Sự từ chối đôi khi đồng nghĩa rằng, cơ hội gặp được một cô gái phù hợp hơn với bạn trên đời vẫn còn bỏ ngỏ. Trong “500 days of Summer”, Tom đã suy sụp thế nào, cho đến lúc anh gặp được Autumn… Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra.
Theo bestie.vn
Nếu hôn nhân không phải là miếng bánh ngọt thì hãy tự rắc vào những gia vị ngọt ngào thôi
Từ bé chúng ta vẫn luôn tin vào những câu chuyện cổ tích nhưng không để ý rằng trong những câu chuyện ấy, hoàng tử và công chúa cưới nhau, còn phần cuộc đời về sau thì không thấy đề cập đến.
Dạo trước có một câu nói rất được ưa chuộng trên mạng xã hội như sau: "Nếu phụ nữ gặp được người đàn ông tốt thì cả đời này sẽ chẳng phải trưởng thành". Suy cho cùng, phụ nữ luôn mơ ước tìm được một bờ vai vững chắc để mình tựa vào, một người đàn ông thực thụ xứng đáng để hy sinh cho và chắc chắn là một tình yêu đẹp, hôn nhân viên mãn. Nhưng dễ gì hai cá thể khác nhau hoàn toàn, đàn ông đến từ sao Hoả, đàn bà đến từ sao Kim có thể dễ dàng hoà hợp, sống với nhau hạnh phúc, không một lời nói nặng nhẹ, không một tiếng kêu than, phàn nàn, càm ràm?
Có nhiều người chỉ cần trải qua một vài giây phút giận hờn, trách móc đã nghĩ ngay đến việc chia tay, nghĩ mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời khi lấy phải một người không hiểu mình, không cảm thông cho mình. Hôn nhân mặc nhiên không chỉ được tô bởi đúng một màu hồng. Một bức tranh đẹp không thể chỉ được sáng tạo bởi đúng một gam màu nào đó mà là sự pha trộn giữa màu đậm, màu nhạt, khoảng sáng và cả những khoảng tối.
Hôn nhân khác với tình yêu, không còn những hẹn hò, đón đưa, quà tặng. Đàn ông mặc nhiên phải chăm sóc phụ nữ, còn phụ nữ thì luôn luôn được hưởng thụ tình cảm ấy. Đám cưới chỉ diễn ra trong một ngày, còn cả phần đời về sau chính là thời gian cả hai cá thể đối diện với nhau từng ngày, từng giờ. Để có một cuộc hôn nhân bền vững, mỗi sáng thức dậy, thay vì việc dành quá nhiều thời gian cho việc suy nghĩ mặc gì, chọn túi xách màu gì thì bạn phải để ý và chăm sóc, chia sẻ với cả đối phương. Và rõ ràng, cả hai vợ chồng phải cam kết mọi thứ ngày qua ngày phải theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Thế nhưng, có những ngày, mọi thứ bỗng trở nên tồi tệ, mây đen ở đâu ùn ùn kéo đến trên nóc nhà của bạn, cả hai xảy ra những xích mích, tranh cãi, không hoà hợp, hiểu nhầm cho đến cả ghen tuông, bực tức. Nhưng chớ vì những mảng đen ấy mà xé toạc đi cả bức tranh hôn nhân mà cả hai đã gắng công tô vẽ trong cả một khoảng thời gian rất dài.
Bạn có tin vào những tấm hình hạnh phúc của các đôi vợ chồng vẫn thường up trên Facebook hay Instagram hay không? Đã bao nhiêu lần bạn cảm thấy ganh tị vì mình chả được chồng đưa đi đây, đi đó, ăn nhà hàng sang trọng hay chụp ảnh sống ảo như đứa bạn thân chẳng hạn? Rốt cuộc hạnh phúc của một cuộc hôn nhân được đo đếm bằng những gì cả hai thể hiện với xã hội hay chính những gì cả hai sống thực với nhau?
Bạn cũng đừng bao giờ cho rằng việc cả hai cứ bình thường hóa mối quan hệ thành một sợi dây gì đó lỏng lẻo, không đứt cũng chả căng, không ai lời qua tiếng lại, cũng chẳng ai buồn nói năng gì với nhau là hay. Tranh cãi về một vấn đề nào đó đôi khi lại là hướng tích cực để giải quyết rốt ráo. Thà một lần chấp nhận sự thật, cả hai nói cho nhau nghe những vướng mắc của bản thân, còn hơn là cứ im lặng rồi đi giải toả tâm trạng với một người nào đó.
Mâu thuẫn vợ chồng là chuyện "thường tình ở huyện". Cãi nhau cũng là một cách tốt để cả hai hiểu nhau hơn, để đưa ra những quyết định đúng đắn và những ý kiến tương đồng nhưng nín nhịn, làm hài lòng nhau đó mới là điều âm thầm giết chết tình yêu.
Còn nhớ khi tôi khoảng học lớp 10, một ngày kia đi học về, tôi thấy mẹ rất buồn và thật sự hoang mang, lo lắng đến tột độ. Tôi nghe mẹ vừa khóc vừa kể với một người bạn rằng có linh cảm bố tôi có mối quan hệ nào đó với một người phụ nữ khác. Tôi cứ nghĩ rằng ngày tôi phải đứng trước toà chọn ở với bố hay ở với mẹ sắp đến rồi đây. Nhưng không, sau biến cố đó, tôi bỗng thấy tình cảm bố và mẹ bỗng nhiên trở nên tốt hơn xưa. Mẹ tôi thay đổi nhiều, đẹp hơn, biết sắm sửa, sửa soạn tóc tai, quần áo cho bản thân nhiều hơn, không còn dáng vẻ lam lũ, tất tả chỉ biết từ chợ về nhà, từ nhà lên cơ quan và ngược lại nữa.
Khi tôi lớn lên một chút, mẹ đã dạy tôi rằng, người đàn ông nào cũng yêu bằng mắt, bằng dạ dày và cả nhiều giác quan khác nữa. Nếu phát hiện người đàn ông của mình ngoại tình mà người phụ nữ cứ gào khóc, hung dữ thì chẳng khác nào hất đi bát nước, không bao giờ lấy lại được. Biết đâu lỗi lầm cũng do chính mình không biết tự làm đẹp, tự làm mới mình trở nên thu hút hơn, quyến rũ hơn, chưa chăm lo chu đáo cho gia đình.
Trước khi trách móc người khác thì cũng nên suy nghĩ lại về bản thân trước đã. Hôn nhân có những lúc tưởng chừng như bên bờ rạn vỡ nhưng cuối cùng nếu cả hai tỉnh táo một chút, điều chỉnh bản thân kịp thời thì sẽ trở lại với một màu hồng như xưa mà thôi. Chất keo gắn bó hôn nhân chính là sự tôn trọng, khoan dung, lòng tốt và sự hiểu biết.
Thật ra hôn nhân không phải là một miếng bánh ngọt. Vậy thì tại sao chúng ta không rắc vào đó những hương vị ngọt ngào? Ngày nay, tỷ lệ ly hôn ngày càng cao, lý do thì vô số kể. Nhưng đa phần là vì chúng ta đã đặt quá nhiều kỳ vọng, mơ tưởng vào hôn nhân và không chịu biết cố gắng, thay đổi để thích nghi, hoà hợp. Trước khi quyết định về chung một nhà, khép đôi mi chung một giường, cả hai phải sẵn sàng chuẩn bị cho những cuộc tranh cãi, học cách chấp nhận nhau, kể cả những tính tốt, tính xấu và chia sẻ tất cả những gánh nặng, mệt mỏi trong cuộc sống. Hôn nhân không phải là màu hồng vì màu hồng không thể nào vẽ nên một bức tranh hoàn chỉnh.
Theo bestie.vn
Cách trả thù chồng ngoại tình tàn nhẫn nhất chính là buông tay Dẫu biết vợ chồng là nghĩa trăm năm nhưng với kẻ phản bội chị em đừng dại gắn bó cả đời, dứt khoát buông tay chính là hình phạt thích đáng nhất. Là đàn bà, nếu chồng quá tệ bạc thì níu kéo làm gì cho thêm sầu đau, thương tổn. Càng dây dưa, càng kéo dài bạn càng trở nên đáng thương...