Xin lỗi vì đã để mất em!
2 năm qua anh đã lừa dối tôi, bây giờ chưa đủ sao mà khi tôi gần quên anh, anh lại quay về và lấy mất chút tôn trọng cuối cùng tôi dành cho anh?
Tuấn ngồi ở ban công, hít thật sâu một hơi thuốc rồi nuốt nhẹ, thở ra bằng mũi. Tuấn ho sặc sụa, không giống anh trước đây, mỗi lần hút thuốc là cảm thấy thư thái, dễ chịu, hưởng thụ. Anh nhắm mắt vào để cố gắng cảm nhận khí trời mà không hay sự xuất hiện của tôi. Mắt anh nhìn lên bầu trời, mơ màng, có chút gì đó mệt mỏi.
Tôi vỗ nhẹ vào vai tuấn thì thầm:
- Anh mệt mỏi lắm à! Tại sao nhìn anh phờ phạc thế, mấy năm qua anh sống ra sao?
Những câu hỏi của tôi cứ dồn dập đổ lên đầu Tuấn. Tuấn không biết trả lời từ đâu, vì cuộc sống của anh có lẽ, từ 2 năm qua, khi không còn ở bên tôi đã hỗn độn hoàn toàn.
Tuấn ôm tôi và khóc, khóc như một đứa trẻ con tìm được mẹ:
- Anh sai rồi, anh xin lỗi, anh đã để mất em
… Các đây 2 năm, cũng vào một đêm trăng sáng, anh cũng đưa tôi vào khách sạn như đêm nay. 2 năm đã trôi qua, trải qua biết bao sóng gió, đau khổ, không thể ngờ rằng, tôi và anh lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này. Ngày đó, sau cái đêm ân ái mặn nồng, chính anh đã nói lời chia tay khi tôi chưa kịp hiểu, chuyện gì đã xảy ra. Anh bảo, đó là đêm cuối cùng anh dành tặng cho tôi, cái đêm coi như món quà chia tay của hai đứa.
Tôi hận anh, hận tới tận xương tủy vì khi không còn yêu tôi nữa, anh lại nỡ cướp đi đời con gái của tôi, người yêu anh tha thiết. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi hận anh, hận tới tận xương tủy vì khi không còn yêu tôi nữa, anh lại nỡ cướp đi đời con gái của tôi, người yêu anh tha thiết. Tôi chấp nhận hi sinh tuổi xuân của mình, sống vô hồn đợi một tình yêu mới. Nhưng trái tim đã nguội lạnh, tình yêu đã không thể nào đơm hoa kết trái ở một người đàn ông khác, tôi chấp nhận cuộc sống chỉ biết lao vào làm việc để quên đi nỗi đau.
Anh có người mới, đó là cái tin tôi nghe được từ anh sau hơn 3 tháng chia tay. Tôi khổ sở vô cùng mới vượt qua được cú sốc này. Anh phản bội tôi chạy theo người con gái khác, làm sao tôi có thể vui vẻ mà sống. Chỉ khi yêu, người ta mới cảm nhận hết nỗi đau đớn mà mình phải trải qua khi người yêu phản bội.
2 năm sau, anh đã có con, đó là tin thôi nhận được. Dù không còn yêu nhau, nhưng những gì về anh, về cuộc sống của anh, tôi luôn muốn tìm hiểu. Tình yêu đã làm cho tôi u mê như thế. Hận anh nhưng lòng lại còn rất yêu anh. Có lẽ, tình yêu đã biến tôi thành kẻ như thế. Tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm quên trong một mối tình khác, nhưng tôi không thể nào làm được. Tôi cứ vẫn nhớ về anh và khóc như một đứa trẻ khi nghĩ về kỉ niệm cũ.
Anh có người mới, đó là cái tin tôi nghe được từ anh sau hơn 3 tháng chia tay. Tôi khổ sở vô cùng mới vượt qua được cú sốc này. (ảnh minh họa)
Tôi cũng không hiểu vì sao cái đêm ấy, sau khi gặp lại Tuấn, tôi lại đồng ý cùng anh vào khách sạn. Có lẽ, tình cảm bao lâu nay đã trội dậy và một lần nữa, tôi lại bị đánh gục bởi những lời thủ thỉ tâm sự của anh. Anh nói, anh lấy vợ, nhưng cuộc sống vợ chồng chán nản, không có ngày hạnh phúc. Vợ anh là cô gái ghê gớm mà anh chưa bao giờ ngờ tới. Một người con gái giàu có nhưng luôn hách dịch về đồng tiền do bố mẹ cô ấy làm ra. Biết anh là chàng trai tỉnh lẻ, không có điều kiện tốt, phải bám vào nhà vợ nên cô ấy càng bắt chẹt anh, vì nghĩ anh không thể bỏ nhà vợ mà đi khi trong tay chẳng có gì.
Anh sống ở nhà vợ thời gian qua mà cảm thấy mệt mỏi, ức chế. Anh không biết thoát ra bằng cách nào, bỏ vợ thì cũng không đành nhưng không bỏ thì ngột ngạt. Anh bỏ vợ sẽ trở thành một kẻ trắng tay và con anh cũng sẽ không có bố. Những lời anh nói khiến tôi cảm nhận được, anh đang sống cuộc đời mệt nhọc của một gã đàn ông hèn hạ, phụ thuộc vào tiền của nhà vợ. Nhìn anh đáng thương mà cũng đáng trách nhưng thương hại nhiều hơn.
Cái người đàn ông tên Tuấn mạnh mẽ, quyết đoán ngày nào đâu rồi? Sao giờ trước mắt tôi chỉ là một gã hèn, một người chỉ biết đến tiền nhà vợ? Trong đầu tôi hiện lên hai chữ thương hại chứ không còn là sự ngưỡng mộ và tin yêu như trước. Tình cảm của tôi thay đổi ngay sau khi câu chuyện về người vợ của anh, về cuộc sống hèn kém của anh được anh kể. Tôi thật không ngờ, anh bỏ tôi vì chạy theo người con gái giàu có. Vậy mà giờ anh còn về đây kể lể, còn về khóc lóc với tôi và nói rằng, anh còn yêu tôi, xin lỗi vì đã để mất tôi!
Câu nói của anh đã thức tỉnh tôi. Có lẽ, anh đang định gạ gẫm tôi làm bồ của anh, để anh được sống những ngày vui vẻ bên tôi, còn vợ anh, anh chỉ sống cho có, chứ cũng không muốn bỏ, vì anh còn muốn cả tiền. Tiền và tình, anh không muốn dứt thứ nào.
Để thử lòng anh, tôi đã nói:
- Vậy anh có còn yêu em không? Anh muốn em như thế nào để anh vui?
- Chúng ta, chúng ta có thể quay lại như xưa được không em?
- Vậy anh sẽ bỏ vợ để quay về với em à?
- Bỏ vợ ư, anh chưa nghĩ đến chuyện đó. Chúng ta hãy cứ yêu nhau, cứ vui vẻ thế này giống như ngày xưa nhé, chuyện khác tính sau, chỉ cần có nhau là được.
Hối hận ư, hối hận gì chứ, một kẻ như anh mãi mãi không bao giờ có hai chữ &’hối hận’.(ảnh minh họa)
Anh định lừa tôi chắc. Tôi đâu còn là cô gái ngây dại như mấy năm về trước. Sau cái hành động anh đưa tôi vào nhà nghỉ và than vãn với tôi, rồi lại chuyện sống như ngày xưa, không quan tâm chuyện khác, tôi còn lạ gì bộ mặt của anh. Anh cần gì ở tôi nếu không phải là lợi dụng tình yêu của tôi.
2 năm qua anh đã lừa dối tôi, bây giờ chưa đủ sao mà khi tôi gần quên anh, anh lại quay về và định lợi dụng chút tôn trọng cuối cùng tôi dành cho anh? Còn lâu nhé, không có chuyện ngoại tình, cặp bồ gì hết. Anh thích, anh có thể tìm những cô gái làng chơi, những người mà sẵn sàng ngã vào anh vì những lời đường mật. Còn tôi bây giờ, tôi đã không còn chút tình cảm nào với anh cả, ngay sau khi anh thốt ra những lời lẽ đáng khinh bỉ.
Hối hận ư, hối hận gì chứ, một kẻ như anh mãi mãi không bao giờ có hai chữ &’hối hận’. Thật may là tôi đã đồng ý gặp anh, đồng ý nghe anh &’thổ lộ’ để tôi biết được bộ mặt thật của anh là như thế nào. Và cũng xin cám ơn anh vì nhờ có cuộc gặp này, tôi đã hoàn toàn quên gã Sở Khanh như anh, không còn vương vấn gì nữa. May mắn cho tôi, tôi sẽ tìm một tình yêu mới, tìm con đường mới mà không hề còn vương vấn chút nào hình bóng của kẻ giả tạo như anh.
Theo Eva
Tôi muốn bỏ người vợ tham lam keo kiệt
Vợ keo kiệt, tham lam vô độ khiến tôi chán ghét và không còn muốn chung sống.
Tôi không biết có người đàn ông nào khổ nhục như tôi không khi mà một đồng cũng không có. Tôi cảm thấy quá ngột ngạt bên một người vợ như vậy. Nếu giờ có ai hỏi tôi lí gì nào khiến tôi muốn ly hôn thì nghe thật nực cười: vì vợ tôi tham tiền. Nhưng tôi thực sự không còn muốn tiếp tục hơn nữa.
Vợ tôi là một người rất ghê gớm, sắc sảo. Ngày xưa khi yêu, mẹ tôi cứ khuyên tôi nên lấy người như vậy để sau này về có vợ lo toan, tính toán cho thì gia đình mới khá lên được. Tôi cũng nghĩ cô ấy là người chắn vén, biết thu xếp việc gia đình, sẽ là một người vợ tốt nên tôi mới quyết định cưới chứ thực tình trong lòng không yêu. Lúc đó chính ra tôi đang yêu một cô khác hiền lành hơn. Nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định chia tay cô gái kia để cưới vợ tôi. Đó thực sự là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Lấy vợ về tôi mới phát ngốt vì độ tham tiền của vợ. Cô ấy khó chịu với tất cả những người bên gia đình tôi chỉ vì lo sợ họ sẽ làm cô ấy phải tốn kém tiền bạc tiếp đón. Người nhà tôi lên chơi, tối ngày cô ấy ca thán, kêu rằng tốn tiền, nói người nhà tôi ăn nhờ ở đậu đây để lợi dụng. Mời người thân của tôi bữa cơm cô ấy cũng tiếc tiền, nấu nướng mè nheo ra để đỡ tốn. Nhìn mâm cơm, tôi ngượng chín mặt vì không biết phải ăn món gì khi mà mỗi món có tí chút.
Tôi muốn bỏ quách vợ để sống một mình còn hơn là ở bên vợ keo kiệt như thế (Ảnh minh họa)
Bố mẹ, em gái tôi lên chơi với cháu vợ tôi cũng không nhiệt tình tiếp đón. Cô ấy suốt ngày hối thúc tôi giục bố mẹ về đi vì sợ ở đây lâu tốn tiền chăm nuôi. Nhìn vợ tôi thực sự thấy ghê tởm vì sự keo kiệt của cô ấy. Bố mẹ tôi ban đầu quý mến cô ấy lắm nhưng bây giờ cũng thấy chối vì thấy con dâu tiếp đón khó chịu. Dần dần người nhà tôi không ai còn muốn qua lại nhà tôi nữa.
Cô ấy ki bo với người khác như vậy nhưng lại tham lam. Nhà tôi ở quê có gì cô ấy cũng vơ vét bằng sạch mang đi. Mỗi lần về quê, thấy vợ tha lôi đủ mọi thứ mà tôi ngượng chín mặt. Tôi có nói thì vợ tôi lại kêu "Tôi vì ai mà phải vơ vét như thế? Nếu không vì anh, vì con thì tôi có phải nhục thế không?". Tôi góp ý để vợ thay đổi, dù mình chưa giàu có nhưng cũng không đến nỗi khốn khổ, đừng làm như thế mà mất thể diện. Nhưng vợ tôi nghe xong để đó, cái tính keo kiệt, tham lam đã ngấm vào máu của vợ tôi rồi.
Với người thân cô ấy như vậy thì với bạn bè tôi cũng không phải là ngoại lệ. Không bao giờ cô ấy cho phép tôi đưa bạn về nhà ăn bữa cơm. Nhiều khi có anh bạn lâu ngày gặp lại ghé thăm bất ngờ cô ấy cũng vác bộ mặt bực bội ra tiếp đón khiến anh ấy tự ái. Tôi mất dần bạn bè, người thân cũng vì vợ.
Tiền lương hàng tháng của tôi về cô ấy đòi thu bằng sạch. Mỗi lần đi đâu cũng phải nói để vợ đưa tiền. Vì nghĩ hai vợ chồng kinh tế chưa có nên vợ căn cơ cũng là điều nên làm. Nhưng quá quắt như vợ tôi thì thực sự hết chịu nổi. Tôi cảm thấy nhục nhã cảnh phải chìa tay ra xin tiền vợ để đi liên hoan với công ty trong sự khó chịu của cô ấy.
Thực sự tôi cảm thấy bí bách, bực bội lắm rồi. Tôi muốn bỏ quách vợ để sống một mình còn hơn là ở bên vợ keo kiệt như thế. Điều tôi thương duy nhất chính là hai đứa con. Hơn nữa, đúng là ngoại trừ việc quá bủn xỉn, vợ tôi rất chung thủy, chăm sóc chồng con đâu ra đấy. Nếu bỏ tôi nghĩ cũng thương nhưng không bỏ thì bức bối vô cùng. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Khi chồng và bố chồng đều là chuyên gia "tám" chuyện Lúc cao hứng, các chàng bình luận về gái đẹp, thi nhau nhận xét, bình luận, ai nấy tự phong mình là chuyên gia, hết suy luận, dùng lý lẽ chứng minh, lại lôi ra bằng chứng thuyết phục. Cứ mỗi khi muốn biết chuyện gì, mẹ chồng mình hay hỏi chồng hoặc con trai, chẳng cần bất cứ "thông tấn xã" nào...