Xin lỗi, nhưng loại chồng như anh tôi cũng chẳng buồn giữ lại đâu
Ngày con gái đi tôi cũng chẳng tha thiết gì nữa, kể cả người chồng bội bạc ấy. Có mơ chồng tôi cũng không ngờ rằng tôi đã biết hết mọi chuyện và lại phanh phui tất cả ra như vậy.
ảnh minh họa
Tôi đã từng là một người phụ nữ hay mơ mộng. Ngày trước khi yêu chồng tôi thì tôi đã mơ ước về căn nhà nhỏ có tôi có anh và các thiên thần nhỏ bé. Rồi ước nguyện ấy cũng thành hiện thực, chúng tôi lấy nhau trong niềm hạnh phúc hân hoan của gia đình và bạn bè.
Lúc đó tưởng chừng như tôi là cô dâu hạnh phúc nhất, chúng tôi đã có một tuần trăng mật thật tuyệt vời bên nhau. Cuộc sống của chúng tôi khá hạnh phúc. Tôi có 1 cửa hàng làm đầu thu nhập cũng khá, còn chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh của 1 hãng ô tô. Đi làm lúc nào quần áo của anh cũng là lượt đầu tóc bóng loáng, một phần do tính chất công việc, một phần do tính anh biết làm đẹp bản thân.
Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm, tôi hạnh phúc với những gì mình có. Chúng tôi có với nhau một cô con gái nhỏ tên là Thanh Trúc. Nó ngoan và rất đáng yêu, nó thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố và mẹ. Chồng tôi cũng rất chiều chuộng con.
Nhưng đến năm 5 tuổi thì con của tôi bị bệnh, một căn bệnh khó chữa trị. Gia đình tôi thực sự rất buồn, tôi trở nên lo lắng và suy sụp hẳn. Ban đầu chồng cũng hay động viên tôi hãy lạc quan rồi hai vợ chồng cùng chữa trị cho con.
Con bé ngày một yếu đi, nó đến trường nhưng nhiều khi bị ngất xỉu trên lớp. Đến năm nó học lớp hai thì bệnh ngày một nặng, tôi rất lo lắng cho con, dường như cả ngày tôi chẳng làm được gì cả, mắt lúc nào cũng ngấn nước.
Vì thương và lo chạy chữa cho con nên tôi cũng quên mất việc chăm chồng như trước đây. Vợ chồng ân ái ít hơn, các chuyến du lịch đã không còn. Gia đình trầm buồn hơn chứ không được như ban đầu. Có lẽ vì vậy mà chồng tôi đã cặp bồ bên ngoài mà tôi không hề hay biết.
Video đang HOT
Một hôm anh bảo rằng anh đi công tác, tôi cũng sắp xếp đồ cho chồng đi. Trước khi anh đi, tôi còn ôm chồng và dặn dò giữ gìn sức khỏe này nọ. Chồng tôi còn bảo tôi yên tâm. Khi anh đi được 2 ngày thì con tôi trở bệnh, tôi hoảng loạn đưa con vào viện. Lúc đó gọi điện cho chồng thì không thấy anh nghe máy, tôi gọi cho người nhà đến. Cả nhà nín thở, chờ kết quả phẩu thuật, con bé bất cẩn bị ngất và ngã trên cầu thang xuống. Tôi khóc như mưa vì tội sơ suất không ở bên con. Mọi người cũng có ý trách tôi bất cẩn, nhưng thực sự khi tôi xuống nấu ăn con bé vẫn đang ngủ.
Kết quả con tôi ra đi trong buổi tối hôm đó, tôi gọi điện nhưng vẫn không thấy chồng nghe máy. Tôi gọi lên cơ quan anh thì cơ quan nói anh xin nghỉ phép 5 ngày. Tôi hoang mang, đúng lúc đó em họ tôi học trong Nha Trang báo rằng thấy chồng tôi đi du lịch vui vẻ với cô gái nào đấy. Tôi vừa mất con như điên dại lại nghe cú sốc này nữa khiến tôi ngất lịm.
Hôm sau chồng tôi về, tôi lo mai tang cho con xong, nỗi đau như cắt da cắt thịt. Tôi như kẻ mất hồn trước hàng ngàn nỗi đau vây bủa. Tôi cứ lúc tỉnh, lúc mê. Sau 49 ngày của con xong xuôi, chồng tôi lại lấy cớ có việc đi đêm không về.
Tôi cầm máy nhắn tin:
- Anh cứ ở bên con bồ đó luôn đi, anh không cần về cái nhà này nữa đâu. Loại chồng như anh tôi cũng không muốn giữ lại đâu. Đồ đạc của anh tôi sẽ cho người gửi đến công ty cho.
Đọc tin nhắn xong thấy tầm 1 giờ sáng chồng phi xe về hỏi tại sao tôi lại nói vậy. Rồi anh bảo anh có việc phải đi nhập hàng bên kho, nhưng anh ta đâu qua mắt được tôi. Em trai tôi đã theo dõi và chụp ảnh hết rồi.
Hôm đó tôi làm bung bét hết luôn, khi con đi viện thì anh ta đang hú hí với nhân tình. Nghĩ đến đó tôi lại căm hận, thấy thương con. Tôi đưa mọi bằng chứng ra, thực sự lúc đó tôi chả tha thiết gì nữa. Con mất, chồng phản bội tôi như kẻ tay trắng vậy. Hiện giờ chúng tôi đang ly thân, còn tôi như kẻ mất hồn. Liệu tôi có nên tha thứ cho chồng và làm lại mọi thứ không. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo blogtamsu
Tôi không đủ dũng cảm để đối mặt với án "ngoại tình"
Giờ đây tôi đã là gái có chồng, tôi không thể vì vấn vương tình cũ mà đẩy bản thân vào con đường sai trái.
Mối tình đầu 4 năm đại học của tôi tan nhanh như mây khói chỉ vì những lời đồn đoán vô căn cứ của cha mẹ hai bên và lão thầy bói. 4 năm đại học tôi yêu anh, người con trai điềm đạm, tài giỏi hơn tôi 2 tuổi. Khi ấy người chủ động làm quen với anh là tôi, người tấn công anh cũng là tôi.
Tôi không quá xinh đẹp, không giỏi giang, tài sắc như bao cô gái khác. Nhưng tôi đủ mạnh mẽ để thổ lộ tình cảm với anh, đủ tự tin để công khai theo đuổi anh.
Vậy là bao tâm huyết, bao công sức tôi bỏ ra cũng được đáp đền. Ngày ngày lẽo đẽo theo anh như một con ngốc, rồi con ngốc ấy cũng nhận được lời yêu từ anh.
Đến tận bây giờ, sau 5 năm trôi qua tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên anh nắm tay tôi, đón nhận nụ hôn đầu của tôi. Kể từ đó tôi tin chúng tôi sinh ra là dành cho nhau, là để ở bên nhau suốt đời.
Tôi không đủ dũng cảm để đối mặt với cái án "ngoại tình". (Ảnh minh họa).
Chưa bao giờ tôi hối hận vì đã yêu anh, cho đến khi anh nói lời chia tay tôi cũng không oán hận. Tất cả những gì xảy ra đều có nguyên do, kể cả việc anh quyết bước ra khỏi cuộc đời tôi. 4 năm yêu nhau là 4 năm tôi được sống trong hạnh phúc, 1 người con gái rất đỗi bình thường như tôi lại nhận được sự ưu ái mà bất kỳ cô gái nào cũng mong có được. Anh chăm sóc tôi tận tình, chu đáo, 4 năm yêu nhau chưa bao giờ anh đòi hỏi cái "ngàn vàng" của tôi như những người đàn ông khác. Anh nói, anh muốn giữ gìn thứ quý giá nhất của người con gái cho tôi cho đến ngày cưới.
Vậy mà mọi dự tính tương lai, những "giấc mơ" đẹp cũng tan biến như mây khói. Năm đó khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, anh thì đã ra trường và đi làm được 2 năm, chúng tôi quyết định công khai chuyện tình cảm với gia đình. Nhưng cứ ngỡ rằng chỉ cần chúng tôi yêu nhau thật lòng thì sẽ nhận được lời chúc phúc của cha mẹ. Sự thật thì không phải thế, bố mẹ anh phản đối quyết liệt. Thậm chí mẹ anh còn dọa, nếu anh vẫn một mực cưới tôi thì bà sẽ chết. Vì gia đình nên chúng tôi đành chấp nhận sự thật cay đắng.
Nghe đâu mẹ anh đi xem bói, thầy bói phán tuổi hai chúng tôi khắc nhau, nếu lấy về sớm muộn cô vợ cũng hại chết anh chồng. Chẳng vì thế mà mẹ anh nhất mực cho rằng tôi là sao chổi, xua đuổi tôi như đuổi tà. Tôi đau đớn đến uất nghẹn, cha mẹ tôi biết chuyện cũng suy sụp tinh thần. Từ trước đến nay với hai người, tôi hệt như lá ngọc cành vàng, vậy mà với người dưng nước lã tôi lại bị coi khinh. Điều này khiến cha mẹ tôi không chịu nổi. Vì thế cha mẹ tôi cũng tuyên bố không có cửa cho anh về làm rể.
Chúng tôi chia tay nhau trong nghẹn ngào nước mắt. Những ngày mới chia tay tôi tưởng như mình chỉ còn là cái xác vô hồn. Nhưng cũng rất nhanh sau đó chán ghét với cuộc đời, tuyệt vọng quá tôi quyết định bằng lòng lấy một người đàn ông lạ làm chồng. Phần vì chiều lòng cha mẹ, phần vì tôi đã buông xuôi cuộc đời mình từ ngày mất anh. Ngày khoác lên người chiếc áo cô dâu tôi nghẹn ngào, đau xót. Giá mà người đàn ông kia là anh, là người tôi đã từng thề non hẹn biển thì tốt biết bao.
Nước mắt tôi chảy hoen bờ mi, tôi khóc cho số đời cay đắng, khóc cho cuộc tình trớ trêu, khóc vì những lời bói toán hàm hồ ấy. Rồi thời gian cũng qua đi, tôi chính thức làm vợ người ta, phải bắt mình quên đi mối tình xưa cũ. Ngày tôi lên xe hoa anh không đến. Sau này nghe một vài người bạn nói "Hôm rồi cái Ly lấy chồng, thằng Hưng không chịu nổi nó đập phá đồ đạc, uống rượu say mèm cả đêm phải nhập viện cấp cứu. Mẹ nó khóc ròng suốt đêm, còn nó cứ lặng im như tờ giấy...".
Gần ba tháng sau tôi và anh tình cờ gặp nhau trong chuyến công tác xa nhà. Lúc ấy tình cảm giữa chúng tôi hệt như ngày đầu, có bỡ ngỡ, có ngại ngùng. Suốt 3 ngày công tác ấy tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, coi anh như một người bạn. Bởi tôi bây giờ không còn là Ly của trước đây, vô tư, hồn nhiên theo đuổi thứ mình yêu thích nữa. Tôi là gái đã có chồng, một người chồng hết mực thương yêu tôi.
Vậy mà đêm cuối cùng trong đợt công tác ấy, anh đến gặp tôi nói rất nhiều chuyện, anh mang quá khứ ra dằn vặt tôi. Anh trách tôi vội lấy chồng bỏ lại anh một mình. Câu chuyện của anh kéo dài đến tối muộn, lúc đó tôi đã có ý đuổi anh về để tránh những hiểu lầm đáng tiếc. Nhưng anh nhất quyết không chịu rời đi, anh đề nghị được ở lại bên tôi. Anh nói anh còn yêu tôi tha thiết, vừa nói anh vừa ghì chặt tôi xuống giường, nụ hôn cháy bỏng của anh vẫn hệt như lúc chúng tôi còn yêu.
Mặc dù rất yêu anh nhưng tôi vẫn nhất quyết đẩy mạnh anh ra khỏi cơn "mãnh liệt" ấy. Giờ đây tôi đã là gái có chồng, tôi không thể vì vấn vương tình cũ mà đẩy bản thân vào con đường sai trái. Tôi không đủ dũng cảm để đối mặt với cái án "ngoại tình". Hơn thế chồng tôi bây giờ là người đàn ông tốt, tôi tin tình cảm có thể vun đắp.
Trong lúc ấy tôi chỉ còn cách từ chối anh - người đàn ông tôi đã từng yêu hơn bản thân mình. Trước khi từ bỏ vĩnh viễn mối tình 4 năm để trở thành người vợ tốt tôi nói với anh "Nếu như chưa lấy chồng em sẵn sàng &'cho' anh"... Nhìn đôi chân nặng nề anh bước đi tôi đau đớn đến tột cùng. Vậy là tôi đã buông tay tình yêu của tôi nhanh như thế đó.
Theo 24h
Thủy chung lúc khó, giàu có lại ngoại tình Trong tâm trạng rối bời, Kỳ tìm đến ông Lương Hiền Duy - giám đốc công ty thám tử, để tìm hiểu về người đàn ông mà vợ đang qua lại. Theo lời anh, chắc chắn Thư đang ngoại tình nhưng anh lại không tìm thấy bất cứ manh mối nào. Sở dĩ như vậy vì Thư là người rất "khéo léo", còn...