Xin lỗi! Một thằng đàn ông
Xa trong ánh mắt đó – lời thú tội. Sự man trá ẩn chứa bên trong một tâm hồn chai sạn. Kẻ hai mặt thánh thiện giữa đời thường.
Khi tâm hồn khát khao mạnh mẽ vì yêu thương, hẳn trở thành bi lụy giữa cõi người. Cháy bỏng với nồng nàn hương phấn, với dục tình lạnh lẽo – sự tha hóa một tâm hồn.
Hồn nhiên hơn với sự lừa gạt phũ phàng một tình yêu, giai nhân nào tồn tại trong sự ràng buộc đầy khát dục của phàm trần… Tội lỗi…
Sau những tháng ngày hắn sống thiếu trách nhiệm với ngay chính cả cuộc đời hắn, hắn làm những việc hắn muốn trong một chừng mực nào đó của cuộc sống cho phép. Than ôi, hắn vẫn chưa đi qua giới hạn của một chàng trai tội lỗi, nhưng với hắn (những giấc mơ hồn nhiên từ thủa nhỏ, thế giới tình yêu và cuộc sống trong sự tưởng tượng của nó mà bản chất của một kẻ hay văn chương vẽ ra) bây giờ đã đi quá xa vượt cả giới hạn hắn có thể cho phép mình.
Hắn sẵn lòng và nhiều tình cảm lắm, yêu thương bất kì một ai nếu hắn có thể yêu, vui đùa và mặn mà sự giả dối. Đôi lúc, cuộc sống hắn đọng lại trong một tình yêu đến với nó nồng nàn đầy cay nghiệt, hắn thay đổi một cách mù quáng và vồ vập trong xồ bồ của nhu cầu tình cảm không điều khiển được. Đơn thuần, hắn bị si tình “nỗi đau trong lòng hắn”. Ừ thì cuộc sống phải thế, chấp nhận và lao vào guồng quay xô bồ với tình yêu nồng nàn nhưng lần này hắn thật với lòng mình, giống với giấc mơ ngày xưa của hắn hơn.
Khi tâm hồn khát khao mạnh mẽ vì yêu thương, hẳn trở thành bi lụy giữa cõi người… (Ảnh minh họa)
Hắn thích làm thơ, trong những câu thơ chứa đựng nhiều sự khó hiểu cho một tâm trạng nửa vời, hắn chưa tha hóa trong lối suy nghĩ cổ điển, tôn sùng tình yêu lắm, thờ nụ hôn và cái nắm tay như một báu vật rất đỗi thần thiên. Hắn nghĩ đến dục tình với tâm hồn của một Romeo trong sáng với chỉ tình yêu duy nhất danh cho nàng Juliet huyền thoại. Hắn tôn thờ tình yêu như những câu chuyện cổ tích. Hắn chưa bao giờ thánh thiện hơn thế.
Cuộc sống cũng nổi trôi, đời hắn không tệ trong xồ bồ đó. Hắn đủ sức tồn tại trong mọi điều kiện của cuộc đời, hắn không chết đói được nếu bỏ hắn ở bất cứ nơi đâu. Tồn tại đối với hắn thật đơn giản, nhưng cuộc sống đối với hắn, một thời gian hắn đã nhầm lẫn.
Thèm giác cảm giác quan tâm đến điên người, hắn trầm tính hơn trong những khó khăn của cuộc sống đang hiện hữu. Đôi lúc hắn thèm một cảm giác yêu thương một ai đó thật lòng, hắn đi tìm cho mình những phút thật bình yên bên những cuốn sách giản đơn về nghị lực, hắn thường xuyên ngồi một mình để nhìn lại mình trong sâu lắng. Rồi sự mềm yếu và tinh khiết trong tâm hồn trong hắn trỗi dậy, hắn khát khao, ước lắm một cảm giác với một ngươi con gái nồng nàn, chung thủy. Thật bình yên trong tình yêu thương không dối lòng, đi tìm mãi cho một cảm giác ngóng trông.
Tình yêu giờ đối với hắn chai sạn, nhưng nhẹ nhàng và điềm tĩnh hơn, không mạnh mẽ nhưng ấm nồng hơn.
Phận ai, lừa dối tình trăm nẻo.
Phủ bụi nhạt nhòa, lên kí ức xa xôi
Sao tìm kiếm một hình hài trong giấc mộng.
Để vỗ về vô cớ những cơn yêu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mảnh khuyết tình yêu
Ai đã từng yêu, từng say đắm, si mê và rồi lỡ để vụt mất tình yêu thì khi đọc "Thời hoa đỏ" của Thanh Tùng sẽ đều cảm thấy chút gì đó trào dâng, hối tiếc xót xa và xen lẫn một chút quặn đau.
Riêng tôi, tôi cũng đã từng yêu, từng si mê, khao khát đến điên dại một người con gái...và rồi chìm đắm trong men đắng dĩ vãng nhạt nhoà. Khi đọc "Thời hoa đỏ" dường như thấy chính mình đang hoà nhập vào nhân vật tôi trữ tình để gợi nhớ lại những phút giây kỉ niệm của cuộc đời mình. Có thể nói "thời trai trẻ" ở trong bài thơ không chỉ là dĩ vãng của một cuộc đời, mà còn là ký ức về một thời hoa đỏ rực cháy giữa lòng tháng sáu, thời của những năm tháng học sinh!
Video đang HOT
"Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng,
Chỉ có tiếng ve sôi ồn ào chẳng cho trưa hè yên tỉnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên..."
Có lẽ, những kỉ niệm về một thời học sinh luôn là những kỉ niệm đẹp đẽ khó phai nhất với mỗi con người, đặc biệt khi nó khắc ghi dấu ấn của mối tình đầu.
Ngày tan trường tháng sáu, sân trường với những cánh phượng đỏ rực chói chang, đó cũng là khoảnh khắc bên nhau cuối cùng, là giây phút cuối cùng của cuộc đời học sinh...Những giọt lệ rơi khi chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường, và đặc biệt hơn đó cũng là khoảnh khắc tàn rơi cuối cùng của mối tình đầu. Tình yêu không một lần đáp lại, yêu nhưng chỉ dám thốt lời trong cơn mơ, và rồi khi đối diện với thực tại sắp phải chia tay với người mình yêu thì cái cảm xúc yêu đương ấy dường như càng thêm nồng cháy, như chính "màu hoa lửa cháy". Cái màu đỏ vô tình ấy dường như không hiểu, đang vô tình thiêu cháy cái khát vọng yêu đương trong tôi.
"Ai hiểu được đâu cái màu rực đỏ,
Đang vô tình thiêu cháy tim tôi thành tàn tro..."
Thời gian làm cho mỗi người lớn lên, nó cũng lấy đi trong ta nhiều thứ, những mơ mộng, những kỉ niệm, những ngày tháng học trò và cả tình yêu đôi lứa! Nó làm chia xa những giấc mơ đẹp, và rồi thời gian làm rực lửa những khát khao!
Lần cuối, khi em chợt nhận ra cái cảm xúc mãnh liệt ấy, khi tôi lần đầu nắm tay em bước đi dọc trên con đường vắng, đó cũng là lúc ve ngân dậy tiếng hè về. Tất cả đã quá muộn màng, dường như tiếng ve chỉ làm tôi xót xa hơn, hối tiếc hơn!
"Con đường vắng hai người chung lối,
Taynắm tay trước lúc chia phôi.
Mong yên tĩnh cho đôi ta lần cuối,
Nhưng nát lòng khi dậy tiếng ve ngân".
Một thoáng ve ngân làm cho ta chợt buồn, bất giác kéo cả luôn thực tại trở về một thời quá khứ!
"Anh mãi mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẽ thần kỳ của ngày xưa..."
Thật không thể giải thích được những cảm xúc khi yêu, dù đang ở thực tại, nhưng khi nhìn lên trưa hè tháng sáu với xa xa kia là những đám mây trắng xoá và khoảng xanh mênh mông của đất trời, tôi chợt gợi nhớ đến một thời trai trẻ mang nhiều kỉ niệm đẹp đẽ khó tả. Tình yêu đầu tiên đẹp đến...vô lý. Như một cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ. Thực ra, khi yêu mọi thứ đều có lý, đều đúng hết! Chẳng cần biết, chẳng cần cắt nghĩa, chỉ cần hay rằng "Anh yêu em" mà thôi! Và rồi cánh buồm kia đã mang bao yêu thương bay vụt mất qua ô cửa nhỏ trở về dĩ vãng. "Trong câu thơ cũ ngày xưa em hát , cái say mê một thời thiếu nữ", tất cả đã trở thành kỉ niệm ngay chính lúc bấy giờ.
******
Trở lại chốn cũ với bao tháng năm xa cách, em đã không còn đó nữa, chỉ còn ở đó góc phượng già và những nhánh hoa rực đỏ chói chang trong buổi trưa hè tháng sáu. Những cánh hoa rụng rơi như những cơn mưa màu đỏ!
"Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi.
Như máu ứa một thời trai trẻ..."
Và rồi, khi lặng nhìn những đốm hoa lửa đó, trong tôi lại trỗi dậy những cảm xúc ban sơ hôm nào, với một nỗi xót xa day dứt, hụt hẫng nghẹn ngào trào dâng. Mùa hè đi rồi mùa hè lại đến, nhưng em ra đi không một lần trở lại, để cho những cánh phượng rơi buồn đầy sân trường xưa.
"Ôi mối tình đầu, như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu, nhưng cũng qua mau!"
Tình yêu đầu rất nhẹ nhàng nhưng thấm rất sâu vào trái tim, nó cũng rất mỏng manh như chính những cánh phượng, nó tạo thành một vết xước trong con tim, ứa ra biết bao dòng máu đỏ. Có gì đau đớn hơn không khi lửa tháng sáu đã hoá con tim thành tàn tro, vậy mà, thực tại hoa cứ rơi như vô tình!
"Ta nhìn sâu vào mắt nhau mà thấy lòng đau xót.
Trong câu thơ của em anh không có mặt.
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết,
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc.
Sao em không đi hết những ngày đắm say!"
Quay ngược dòng thời gian về lại quá khứ, lần cuối gặp em lòng tôi đau xót vô cùng, bởi dường như tôi đã biết đây là lần cuối cùng cả hai bước đi bên nhau,
Dĩ vãng qua đi, hôm nay đây có lẽ tôi chỉ như là một cơn gió và chẳng để lại chút dấu ấn trong em.
Quá khứ chỉ là quá khứ, thời gian thì vẫn cứ vô tình trôi đi. Sự thật. trong trang lưu bút, trong những vần thơ tinh nghịch của em không có hình bóng của tôi.
Trong những ngày tôi yêu em tha thiết cuồng dại, em có biết đâu nỗi lòng của tôi. Tôi và em chưa kịp đi hết con đường đắm say của tình yêu. Tiễn bước em lên chuyến tàu cuối rời ga mà lòng dâng tràn bao nuối tiếc! Chỉ biết thầm mong cho em được hạnh phúc về sau.
"Sau bài hát rồi em lặng im..."
Chỉ còn màu hoa đỏ gợi về trong tôi những kỹ niệm xa thẳm.
Hoa đặt vào trong tôi mệt vệt đỏ, như vết xước của trái tim, như mảnh khuyết chẳng thể nào lành được.
Tất cả đã trôi đi.
"Sau bài hát rồi em như thể,
Em của thời hoa đỏ ngày xưa.
Sau bài hát rồi anh như thể
Anh của thời trai trẻ ngày xưa."
Chuyện tình yêu kì 19: "Mảnh khuyết tình yêu" được chuyển thể từ email của bạn Nguyên Phi đến từ Huế
Thời áo trắng với biết bao mộng mơ, lắm đỗi ngây ngô, vụng dại luôn là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Nó có thể khuyết, có thể còn chưa được trọn vẹn, thậm chí có thể để lại những vết xước khó có thể lành được như Nguyên Phi, nhưng ắt hẳn, thời hoa đỏ ấy khó có thể phai nhòa trong tâm trí.
Theo Mực Tím
Lại bắt đầu yêu Từ bao giờ nhỉ, khi thay vì ôm nỗi đau của mình em thấy bình yên hơn khi thấy nụ cười của anh. Từ bao giờ nhỉ khi thay vì tạo cho mình sự bận rộn hàng ngày để mỗi ngày nhanh hết hơn em thấy ngày trôi thật chậm cho tới khi thấy anh. Từ bao giờ nhỉ khi thay vì cố...