Xin lỗi, lòng em đã khép lại
My quay lưng vội vã, lạnh lùng như cái cách mà Tùng đã làm trước đây với My. Tùng nhìn theo bóng My khuất dần, buồn bã…
- Tùng, hãy cho em một lý do!
- Không chẳng có lý do nào cả, anh chỉ muốn tốt cho em.
- Thế nào là tốt cho em, anh để em bơ vơ, đau khổ là tốt sao?
- Em sẽ quên anh nhanh thôi, sẽ có người khác lấp đầy khoảng trống mà anh để lại.
- Còn anh thì sao? Ý anh là anh cũng sẽ như thế phải không?
- Đừng hỏi anh nữa. Chúng mình kết thúc rồi em.
My khóc sướt mướt nhìn Tùng quay lưng lạnh lùng. My không hiểu vì sao Tùng lại đột nhiên ra đi như vậy. My cứ dằn vặt lòng mình lẽ nào Tùng yêu người con gái khác, Tùng đã hết yêu My, hay Tùng có nỗi khổ tâm mà không thể nói ra… không? Dù là lý do gì thì My cũng không chấp nhận.
My hãy còn yêu Tùng lắm, mới mấy hôm trước thôi Tùng và My vẫn còn cõng nhau đi trên vỉa hè Kim Mã đầy lá vàng lãng mạn thế kia mà. Mắt My ầng ậc nước, từng giọt lăn dài lã chã mỗi lần My khép mở. My ngồi trong góc tối bàng hoàng khi chạm vào ý nghĩ, từ nay trên con đường đầy gió và lá vàng kia sẽ chỉ còn lại một mình My độc hành, rồi đây ai sẽ đón My đi làm, ai sẽ chờ My dưới cổng công ty và choàng áo ấm cho My những ngày lạnh buốt. Cả những ngày chủ nhật rảnh rỗi ai sẽ đưa My đi hóng gió, My nấu những món ăn ngon rồi sẽ phải nhấm nháp một mình… cứ nghĩ thế và lòng My tê buốt.
Một năm trôi qua có biết bao người đàn ông tốt muốn được làm bờ vai để My dựa dẫm nhưng My đã từ chối tất cả vì My yêu và hy vọng Tùng sẽ trở về. Nhưng người My yêu vẫn vô âm bặt tín, My ngóng chờ, tìm kiếm Tùng trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Nhưng khi hay rằng Tùng rời xa My vì người con gái khác, My đã như muốn chết đi . Cô muốn quên đi tất cả bằng cách mở lòng với những người xung quanh. Và Tuấn đã đến bên My một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như cách My bằng lòng với việc chọn một bờ vai để thay thế Tùng. Yêu nhau một thời gian ngắn, Tuấn đề nghị My làm đám cưới bởi cả hai cũng không còn ít tuổi. Giữa lúc My đang bận rộn với kế hoạch cưới xin thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tùng.
- My! Hồi này em có khỏe không, em vẫn làm chỗ cũ chứ?
Giọng trầm ấm thân quen làm My sững sờ, My chết lặng run run mãi mới thốt nên lời:
- Tùng, anh phải không? Là anh phải không?
Vậy là em vẫn còn nhớ đến anh. Cảm ơn em – Tùng nhẹ nhàng đáp
Chiều ấy My ngồi trong quán cà phê cũ đợi Tùng. Lòng My rạo rực như có lửa: “Không biết Tùng có thay đổi nhiều không nhỉ? Anh ấy có già và gầy đi hay đẹp trai hơn xưa. Tùng đã lấy vợ chưa hay vẫn còn đơn chiếc…”. Hàng trăm câu hỏi cứ hiện lên trong đầu khiến My cảm thấy nghẹt thở. Từ lâu rồi My không còn nhắc và nhớ đến Tùng nữa vậy mà giờ đây mọi cảm xúc về Tùng lại ùa về nguyên vẹn…
- Em à!
Video đang HOT
- My giật thót mình khi nghe tiếng Tùng. My chẳng nói được lời nào, cứ trân trân nhìn Tùng, nghẹn ngào.
- Anh thay đổi quá phải không em?
- Không… không phải thế, anh vẫn vậy? Sao anh lại tìm em?
Tùng nhìn My đắm đuối, My không dám nhìn thẳng vào mắt Tùng, My liên tục mím môi vờ nhìn lơ láo đi nơi khác. Dù đã rất kìm nén nhưng rồi cuối cùng nước mắt My cứ trào ra. Tùng đưa tay áp vào má My nóng hổi, nhẹ nhàng gạt từng giọt nước mắt đang lăn lã chã. My nấc lên rồi khóc thành tiếng nghẹ ngào.
- Thôi nào em. Ngoan nào! -Tùng dỗ dành kéo đầu My nép vào ngực mình thở dài.
- Anh sai rồi, xin lỗi đã làm em khổ.
My ngẩng đầu khỏi ngực Tùng, đưa hai tay quệt nước mắt:
- Anh và người ấy bây giờ thế nào?
- Em cũng biết chuyện đó ư? Tùng ngạc nhiên đáp
- Không. Em chỉ biết anh rời xa em vì người con gái khác, ngoài ra em không biết gì thêm nữa…
- Ra vậy! Anh phải nói thế nào để em tin anh đây, anh không hề yêu cô ấy.
- Anh không yêu? Vậy điều gì đã khiến anh rời xa em để chạy theo cô ấy?
Tùng thở dài, nheo mắt nhìn ra xa,lặng lẽ:
- Xin lỗi em, tại anh không làm chủ được sự ham muốn của mình.
- Vậy là anh đã lên giường với cô ấy?
- Em nói đúng !
- Nhưng không phải chúng ta cũng đã sống với nhau như vợ chồng hay sao? – My bắt đầu hỏi dồn.
- Em nói đúng
- Anh nói đi vậy tại sao anh lại chọn cô ấy?
- Vì… anh… anh trót gieo trong mình cô ấy giọt máu của anh.
- Anh đừng nói gì thêm nữa, em hiểu rồi. Cảm ơn anh đã giải đáp cho sự giày vò trong lòng em bấy lâu.
- Nhưng My, hãy tha thứ và cho anh một cơ hội.
- Anh muốn chúng ta làm lại từ đầu, vậy còn con anh và người phụ nữ ấy?
- Tùng cúi đầu lặng lẽ thở dài:
- Con anh đã chết khi vừa mới chào đời, vì bị sặc ối. Cô ấy cũng đã bỏ anh đi từ ngày ấy…
My tròn mắt, dịu giọng:
- Em.. xin lỗi, xin lỗi đã chạm vào nỗi đau của anh.
- Ừ, không sao đâu em. Trong cuộc đời này chúng ta vẫn thường phải trải qua nhiều nỗi đau tương tự vậy hoặc lớn hơn mà.
Tùng vòng tay khoác qua bờ vai nhỏ bé của My. Cả hai cùng im lặng, Tùng nhẹ nhàng quay sang hôn lên mái tóc My. Mùi hương quen thuộc làm Tùng cảm thấy nhói buốt nơi lồng ngực. Chợt Tùng nhìn thẳng vào mắt My và hỏi:
- My, em còn yêu anh chứ?
My mắt ngân ngấn nước như trực trào ra, My cúi xuống hít một hơi thật sâu lặng im không nói.
Tùng lại áp đôi bàn tay vào má My lau nước mắt:
- Ngoan nào, nín đi, anh hiểu tình cảm của em mà.
Không để Tùng hy vọng nhiều, My đột nhiên thả tay Tùng khỏi vai mình, đứng dậy gọi thanh toán.
Tùng chưa kịp hiểu chuyện gì My đã cho anh câu trả lời rõ ràng
- Xin lỗi anh, lòng em đã khép. Anh hãy để quá khứ ngủ yên được chứ. Tạm biệt anh.
My quay lưng vội vã, lạnh lùng như cái cách mà Tùng đã làm trước đây với My. Tùng nhìn theo bóng My khuất dần, buồn bã… “Chúc em hãy hạnh phúc với lựa chọn của mình My nhé!” – Tùng tự nói với chính mình rồi loạng choạng bước đi.
Nhưng Tùng đâu biết rằng mắt My lúc này cũng đang nhòe lệ còn trái tim thì như có hàng nghìn mũi dao đâm vụn nát. My chưa bao giờ hết yêu Tùng, nhưng My đâu thể nào được phép quay đầu nữa. My đã thuộc về người khác, My sắp làm dâu nhà người….
Theo Guu
Em bảo 4 năm yêu tôi chỉ là giả tạo
Em nói lời đó để trả thù tôi đã mắng chửi em thậm tệ hay là những gì trong lòng em suy nghĩ bấy lâu?
Ảnh minh họa
Tôi quen em khi em còn ngồi trên ghế nhà trường, nhà chúng tôi cách nhau 1 km. Em không đẹp nếu so với những người tôi từng quen nhưng có sức thu hút với người khác, trong đó có tôi. Tôi hơn em 10 tuổi nhưng điều đó không ngăn cản được việc đến với em. Trong thời gian chúng tôi tìm hiểu, em đã có bạn trai, người đó biết được chuyện chúng tôi nên dứt khoát chia tay cho dù em cố gắng níu kéo. Từ ngày đó em chính thức thuộc về tôi.
Lúc đó lòng kiêu hãnh trong tôi trỗi dậy vì đã cướp được em trong tay người khác, đến bây giờ chính tôi lại là nạn nhân của em. Tôi biết lúc đầu em đến với mình chỉ vì tiền bạc, biết điều đó nhưng tự nhủ bản thân tình yêu của mình sẽ làm em suy nghĩ lại. Em sống cùng với ngoại, ba mẹ ly hôn và bỏ em lại cho ngoại em nuôi. Tôi biết được những người như em rất cần sự quan tâm và thương yêu khi thiếu vắng tình yêu thương của gia đình nên càng thấy thương em nhiều hơn. Tôi tự dặn với lòng mình sẽ lo lắng và chăm sóc em nhiều. Tôi rất sợ em tuổi nhỏ không biết suy nghĩ, làm những chuyện lầm lỗi, sau này sẽ khổ.
Công việc của tôi làm ban đêm nên ban ngày ngủ rất nhiều, không có thời gian được ở bên như em mong muốn. Em là một người phóng khoáng, dễ hòa đồng với mọi người, điều đó làm tôi cảm thấy bất an. Trong thời gian quen nhau có lẽ tôi ít khi ở bên em, chắc vì thế em cảm thấy buồn nên nhiều lần nhắn tin hẹn hò với những người khác. Khi tôi biết điều đó em hứa không làm gì có lỗi với tôi nữa. Một phần vì còn yêu em, một phần vì nghĩ em còn nhỏ ham chơi nên tôi đã tha thứ. "Ngựa quen đường cũ", em lại làm tôi đau lòng. Hết lần này đến lần khác tôi tha thứ vì không kiềm lòng được và cũng vì một phần tôi biết em và những người đó chưa có gì cả, chính tôi cũng không hiểu tại sao lại dễ dàng tha thứ cho em như vậy.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, một lần tôi và em giận nhau, em đã đi chơi với người con trai khác. Tôi đòi chia tay, lần này em không năn nỉ tôi nữa. Trong một tuần tôi cố tình tránh mặt em, dù em có nhắn tin hay điện thoại tôi cũng mặc kệ. Sau một tuần đó lòng tôi thấy nhớ em da diết, không lúc nào không nghĩ đến em, không thể nào chịu đựng được nữa tôi đã xuống nhà em để mong quay về với em. Rồi tôi cố tìm cho ra sự thật dù phũ phàng đến cỡ nào, cuối cùng tôi cũng biết được sự thật. Em đã trao thân cho người đó, lúc tôi biết được sự thật tim đau nhói, không ngờ em lại dễ dãi đến thế.
Tuy tôi không chia tay với em nhưng niềm tin không còn nữa, tình yêu dành cho em cũng dần lạnh nhạt. Ở bên em nhưng tôi không coi em ra gì, em muốn làm gì mặc em, tôi trút giận và mắng chửi em thậm tệ khi em làm tôi thấy không hài lòng. Tôi lao mình vào kiếp đỏ đen, đến lúc phải đi mượn nợ người khác, em bảo tôi đừng chơi nữa làm lại từ đầu nhưng tôi nào có thèm để ý. Tôi biết em cũng chán nản tôi lắm nhưng vì lý do nào đó em chưa chia tay. Tôi nghĩ phải chi có ai đó quen em thì tôi sẽ chia tay cho rảnh nợ. Cuối cùng mong ước của tôi cũng thành sự thật.
Một lần tôi giận đã mắng chửi em những câu thậm tệ, đòi chia tay với em. Em không nói gì hết mà bỏ về. Có lẻ đến bây giờ em vẫn còn nhớ câu nói của tôi. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình cũng thật quá đáng, chắc em cũng đã khóc nhìu lắm vì những câu nói khó nghe của tôi. Kể từ ngày chia tay tôi thấy khó chịu trong lòng lắm, muốn quên đi nhưng lại càng nhớ em nhiều hơn. Lúc bên cạnh em thì tôi không có cảm giác đó. Mỗi lần thấy em là lòng tôi lại đau nhói, dù người nói lời chia tay chính là tôi. Lúc bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện tôi cảm thấy mình cũng quá đáng nên níu kéo nhưng có lẽ em đã đi xa tầm tay của tôi rồi.
Lúc chia tay tôi em đã đi chơi với người khác, tôi biết người này cũng thích em từ lâu rồi nhưng vì có tôi nên ngại, khi biết tôi chia tay thì anh ta an ủi động viên em rất nhiều. Em nói em và người đó chỉ là bạn tâm sự lúc buồn nhưng tôi không tin điều đó. Một lần tôi xuống nhà em, vô tình điện thoại em báo có tin nhắn, tôi đã đọc hết những gì em và người đó nhắn. Tôi đau khổ khi biết em đã không còn là của tôi nữa. Càng đau khổ khi đọc được những lời này mà em gửi cho người mới quen.
Em nhắn với người đó "Em quen anh ấy trong 4 năm nay, tình yêu của em dành cho anh ấy không có, đùng một phát em chấm dứt ngay được. Còn với anh chỉ mới 3 tuần, anh mà bỏ em chắc em điên mất". Tôi chết điếng chân tay rã rời không còn sức lực nào, không tin vào mắt mình nữa. Tại sao em lại có thể nói ra câu đó với người mới quen chứ? Trong 4 năm nay em không hề yêu tôi, vậy tai sao em lại ở bên tôi? Tôi không hận em đã quen người khác nhưng sao em lại có thể nói ra nhưng lời nói nó, để trả thù tôi đã mắng chửi em thậm tệ hay đó là những gì trong lòng em suy nghĩ bấy lâu?
Tôi biết chúng tôi không còn có thể quay lại nữa nhưng sao tôi lại không quên được em, vẫn nhớ hình bóng của em, cũng muốn cho em thêm một cơ hội dù biết em đã nhiều lần lừa dối. Tôi phải làm sao đây? Tình cảm tôi dành cho em có phải là tình yêu không? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Nếu 1 mai anh về, đừng gõ cửa tìm em... Nếu ngày nào đó, anh về lại nơi đây, nơi vẫn có em giữa bầu trời ấy, anh hãy để chuyện chúng mình trôi về một nơi xa nhé... Đã rất lâu rồi, em mới thấy trái tim mình trống hoác không một bóng hình, không một suy nghĩ. Và cũng đã rất lâu rồi em mới có đủ can đảm để buông...