Xin lỗi, lòng em đã khép
My quay lưng vội vã, lạnh lùng như cái cách mà Tùng đã làm trước đây với My…
- Tùng, hãy cho em một lý do!
- Không chẳng có lý do nào cả, anh chỉ muốn tốt cho em.
- Thế nào là tốt cho em, anh để em bơ vơ, đau khổ là tốt sao?
- Em sẽ quên anh nhanh thôi, sẽ có người khác lấp đầy khoảng trống mà anh để lại.
- Còn anh thì sao? Ý anh là anh cũng sẽ như thế phải không?
- Đừng hỏi anh nữa. Chúng mình kết thúc rồi em.
My khóc sướt mướt nhìn Tùng quay lưng lạnh lùng. My không hiểu vì sao Tùng lại đột nhiên ra đi như vậy. My cứ dằn vặt lòng mình lẽ nào Tùng yêu người con gái khác, Tùng đã hết yêu My, hay Tùng có nỗi khổ tâm mà không thể nói ra… không? Dù là lý do gì thì My cũng không chấp nhận.
My hãy còn yêu Tùng lắm, mới mấy hôm trước thôi Tùng và My vẫn còn cõng nhau đi trên vỉa hè Kim Mã đầy lá vàng lãng mạn thế kia mà. Mắt My ầng ậc nước, từng giọt lăn dài lã chã mỗi lần My khép mở. My ngồi trong góc tối bàng hoàng khi chạm vào ý nghĩ, từ nay trên con đường đầy gió và lá vàng kia sẽ chỉ còn lại một mình My độc hành, rồi đây ai sẽ đón My đi làm, ai sẽ chờ My dưới cổng công ty và choàng áo ấm cho My những ngày lạnh buốt. Cả những ngày chủ nhật rảnh rỗi ai sẽ đưa My đi hóng gió, My nấu những món ăn ngon rồi sẽ phải nhấm nháp một mình… cứ nghĩ thế và lòng My tê buốt.
Con đường xưa giờ chỉ còn My cô đơn, lạc lõng. (Hình minh họa)
Một năm trôi qua có biết bao người đàn ông tốt muốn được làm bờ vai để My dựa dẫm nhưng My đã từ chối tất cả vì My yêu và hy vọng Tùng sẽ trở về. Nhưng người My yêu vẫn vô âm bặt tín, My ngóng chờ, tìm kiếm Tùng trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Nhưng khi hay rằng Tùng rời xa My vì người con gái khác, My đã như muốn chết đi . Cô muốn quên đi tất cả bằng cách mở lòng với những người xung quanh. Và Tuấn đã đến bên My một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như cách My bằng lòng với việc chọn một bờ vai để thay thế Tùng. Yêu nhau một thời gian ngắn, Tuấn đề nghị My làm đám cưới bởi cả hai cũng không còn ít tuổi. Giữa lúc My đang bận rộn với kế hoạch cưới xin thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tùng.
- My! Hồi này em có khỏe không, em vẫn làm chỗ cũ chứ?
Giọng trầm ấm thân quen làm My sững sờ, My chết lặng run run mãi mới thốt nên lời:
- Tùng, anh phải không? Là anh phải không?
Vậy là em vẫn còn nhớ đến anh. Cảm ơn em – Tùng nhẹ nhàng đáp
Chiều ấy My ngồi trong quán cà phê cũ đợi Tùng. Lòng My rạo rực như có lửa: “Không biết Tùng có thay đổi nhiều không nhỉ? Anh ấy có già và gầy đi hay đẹp trai hơn xưa. Tùng đã lấy vợ chưa hay vẫn còn đơn chiếc…”. Hàng trăm câu hỏi cứ hiện lên trong đầu khiến My cảm thấy nghẹt thở. Từ lâu rồi My không còn nhắc và nhớ đến Tùng nữa vậy mà giờ đây mọi cảm xúc về Tùng lại ùa về nguyên vẹn…
- Em à!
Video đang HOT
- My giật thót mình khi nghe tiếng Tùng. My chẳng nói được lời nào, cứ trân trân nhìn Tùng, nghẹn ngào.
- Anh thay đổi quá phải không em?
- Không… không phải thế, anh vẫn vậy? Sao anh lại tìm em?
Tùng nhìn My đắm đuối, My không dám nhìn thẳng vào mắt Tùng, My liên tục mím môi vờ nhìn lơ láo đi nơi khác. Dù đã rất kìm nén nhưng rồi cuối cùng nước mắt My cứ trào ra. Tùng đưa tay áp vào má My nóng hổi, nhẹ nhàng gạt từng giọt nước mắt đang lăn lã chã. My nấc lên rồi khóc thành tiếng nghẹ ngào.
- Thôi nào em. Ngoan nào! -Tùng dỗ dành kéo đầu My nép vào ngực mình thở dài.
- Anh sai rồi, xin lỗi đã làm em khổ.
My ngẩng đầu khỏi ngực Tùng, đưa hai tay quệt nước mắt:
- Anh và người ấy bây giờ thế nào?
- Em cũng biết chuyện đó ư? Tùng ngạc nhiên đáp
- Không. Em chỉ biết anh rời xa em vì người con gái khác, ngoài ra em không biết gì thêm nữa…
- Ra vậy! Anh phải nói thế nào để em tin anh đây, anh không hề yêu cô ấy.
- Anh không yêu? Vậy điều gì đã khiến anh rời xa em để chạy theo cô ấy?
Tùng thở dài, nheo mắt nhìn ra xa,lặng lẽ:
- Xin lỗi em, tại anh không làm chủ được sự ham muốn của mình.
- Vậy là anh đã lên giường với cô ấy?
- Em nói đúng !
- Nhưng không phải chúng ta cũng đã sống với nhau như vợ chồng hay sao? – My bắt đầu hỏi dồn.
- Em nói đúng
- Anh nói đi vậy tại sao anh lại chọn cô ấy?
- Vì… anh… anh trót gieo trong mình cô ấy giọt máu của anh.
- Anh đừng nói gì thêm nữa, em hiểu rồi. Cảm ơn anh đã giải đáp cho sự giày vò trong lòng em bấy lâu.
- Nhưng My, hãy tha thứ và cho anh một cơ hội.
- Anh muốn chúng ta làm lại từ đầu, vậy còn con anh và người phụ nữ ấy?
- Tùng cúi đầu lặng lẽ thở dài:
- Con anh đã chết khi vừa mới chào đời, vì bị sặc ối. Cô ấy cũng đã bỏ anh đi từ ngày ấy…
My tròn mắt, dịu giọng:
- Em.. xin lỗi, xin lỗi đã chạm vào nỗi đau của anh.
- Ừ, không sao đâu em. Trong cuộc đời này chúng ta vẫn thường phải trải qua nhiều nỗi đau tương tự vậy hoặc lớn hơn mà.
Dù đã rất kìm nén nhưng rồi cuối cùng nước mắt My cứ trào ra… (Hình minh họa)
Tùng vòng tay khoác qua bờ vai nhỏ bé của My. Cả hai cùng im lặng, Tùng nhẹ nhàng quay sang hôn lên mái tóc My. Mùi hương quen thuộc làm Tùng cảm thấy nhói buốt nơi lồng ngực. Chợt Tùng nhìn thẳng vào mắt My và hỏi:
- My, em còn yêu anh chứ?
My mắt ngân ngấn nước như trực trào ra, My cúi xuống hít một hơi thật sâu lặng im không nói.
Tùng lại áp đôi bàn tay vào má My lau nước mắt:
- Ngoan nào, nín đi, anh hiểu tình cảm của em mà.
Không để Tùng hy vọng nhiều, My đột nhiên thả tay Tùng khỏi vai mình, đứng dậy gọi thanh toán.
Tùng chưa kịp hiểu chuyện gì My đã cho anh câu trả lời rõ ràng
- Xin lỗi anh, lòng em đã khép. Anh hãy để quá khứ ngủ yên được chứ. Tạm biệt anh.
My quay lưng vội vã, lạnh lùng như cái cách mà Tùng đã làm trước đây với My. Tùng nhìn theo bóng My khuất dần, buồn bã… “Chúc em hãy hạnh phúc với lựa chọn của mình My nhé!” – Tùng tự nói với chính mình rồi loạng choạng bước đi.
Nhưng Tùng đâu biết rằng mắt My lúc này cũng đang nhòe lệ còn trái tim thì như có hàng nghìn mũi dao đâm vụn nát. My chưa bao giờ hết yêu Tùng, nhưng My đâu thể nào được phép quay đầu nữa. My đã thuộc về người khác, My sắp làm dâu nhà người….
Theo VNE
"Em nhàm chán"
Nếu như không đi tới tận cùng sự thật, có lẽ Thúy đã tha thứ được cho chồng...
Nằm trong đêm, Thúy nghe rõ tiếng thở đều đều của chồng. Dù biết chồng đã cố gắng kiềm chế nhưng Thúy biết chồng mình chưa ngủ. Đã bao đêm rồi, cuộc sống của vợ chồng Thúy như thế nào? Từ bao giờ cặp vợ chồng mà bao người ngưỡng mộ lại sống trong cảnh đồng sàng dị mộng như vậy? Phải chăng từ ngày chồng Thúy ngoại tình, hay từ ngày cô bắt chồng phải nói tới tận cùng sự phản bội ấy?
Người phụ nữ nào khi bị chồng phản bội cũng đều đau đớn nhưng có lẽ với Thúy nỗi đau đó lớn hơn gấp bội. Thúy và Phúc đã lớn lên bên nhau, mối tình được gọi là thanh mai trúc mã đi tới hôn nhân nên nhiều người ngưỡng mộ. Từ thời niên thiếu cho tới bây giờ, khi đã có với Phúc hai đứa con, Thúy chưa bao giờ biết tới người đàn ông nào khác. Từ khi yêu Phúc, ở cái tuổi 17, đến bây giờ Thúy chỉ có một mình Phúc. Yêu anh cô từ chối, giới hạn mọi mối quan hệ với nam giới và cũng xác định cho tới cuối đời chỉ yêu anh mà thôi. Bởi thế, khi bị chồng phản bội, Thúy mới như người mất trắng, không biết bấu víu, không có niềm tin vào ai.
Chính Phúc là người đã tự thú với vợ về việc ngoại tình. Anh biết rằng nếu an him lặng, trọn đời này Thúy sẽ không bao giờ hay biết. Đơn giản vì một điều Thúy quá tin chồng, tin tới mức khờ khạo và ngây thơ. Mà Phúc thì cũng chỉ là một người đàn ông, anh có thể mắc sai lầm bất cứ lúc nào. Nhưng lương tâm cắn rứt khiến Phúc không muốn giấu vợ mình. Và anh đã thú nhận tất cả trong nỗi đau chết đứng của Thúy.
Từ bao giờ cặp vợ chồng mà bao người ngưỡng mộ lại sống trong cảnh đồng sàng dị mộng như vậy? Phải chăng từ ngày chồng Thúy ngoại tình, hay từ ngày cô bắt chồng phải nói tới tận cùng sự phản bội ấy? (Ảnh minh họa)
Thúy mất ngủ nhiều hôm nhưng cuối cùng cô ấy vẫn thứ tha. Vì cô đã yêu, đã gắn bó quá lâu, vì đã quá quen và vì Phúc là cha của 2 đứa trẻ con cô. Phúc biết ơn vợ rất nhiều vì sự tha thứ đó và tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ phạm sai lầm thêm một lần nữa. Nhưng giá mà mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, giá mà Thúy chấp nhận sai lầm đó như một điều đã qua. Tiếc là Thúy lại muốn đi tới tận cùng sự thật. Đó là sai lầm của Thúy nảy sinh từ sai lầm của chồng.
Thúy bắt chồng nói hết những cảm giác của anh khi ở bên người tình. Cô muốn biết anh cảm thấy thế nào khi bên người phụ nữ khác. Và rồi, khi buộc phải nói ra cảm giác đó, khi Phúc thừa nhận rằng anh cảm thấy mới mẻ, cảm giác bị chinh phục mạnh mẽ khi bên một người phụ nữ, trái tim Thúy đau buốt. Nỗi đau đó còn lớn hơn nhiều thực tế chồng ngoại tình. Phúc nói rằng vì Thúy sống quá cam chịu, vì cô tự vứt bỏ hết đòi hỏi và quyền của mình mà phụng sự chồng nên sức hấp dẫn của cô không còn nữa. Đàn bà dù gì vẫn cần phải khiến cho chồng có cảm giác cần phải chinh phục suốt đời mới có thể khiến chồng si mê. Còn Thúy, cô đã quên đi chính mình, cô sống quá đơn điệu nên cuối cùng thì Phúc phản bội vợ.
Nghe những lời nói đó, Thúy như bị trăm nghìn mũi dao đâm vào tim. Cô không đau vì chồng phản bội mà đau vì hiểu ra giá trị của mình trong lòng chồng đã phai nhạt dần. Thúy tha thứ nhưng trong lòng găm một nỗi đau quá lớn.
Kể từ khi biết sự thật, Thúy vẫn cười vẫn nói với người đời để che giấu đi bi kịch trong tâm hồn cô. Phúc cảm thấy mình may mắn khi có một người vợ biết tha thứ. Cô không làm bẽ mặt chồng, giấu kín mọi chuyện. Nhưng rồi, thời gian càng qua đi, Phúc càng nhận ra rằng bát nước đổ đi không thể nào lấy lại. Nhất là khi đó là một vết thương trong suy nghĩ và trong tim.
Cô không đau vì chồng phản bội mà đau vì hiểu ra giá trị của mình trong lòng chồng đã phai nhạt dần. Thúy tha thứ nhưng trong lòng găm một nỗi đau quá lớn. (Ảnh minh họa)
Mỗi đêm, nằm bên vợ, Phúc đưa tay ôm lấy Thúy. Cô nhắm mắt lại mơ màng. Cô cũng mơ màng quên đi mọi nỗi đau, cô muốn bỏ qua tất cả nhưng rồi cái câu nói: "Em quá nhàm chán" lại khiến Thúy như rơi xuống bờ vực thẳm. Cô gạt tay chồng ra, quay lưng về phía khác. Phúc hẫng hụt vì biết rằng vợ anh đang nghĩ gì. Anh cảm nhận được vợ không thể nào nguôi ngoai được nỗi đau đó. Vì anh đã gây tổn thương quá nhiều cho vợ. Nó không phải là sự ngoại tình thể xác, mà đâu đó trong lòng anh tình yêu dành cho vợ đã tắt mất rồi. Nó còn lại chỉ là thứ tình nghĩa và trách nhiệm.
- "Em kí đơn đi. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể quên được vết rạn nứt này. Anh biết em không thể tha thứ và anh cũng không thể tha thứ cho chính mình. Khi không thể xóa bỏ những thương tổn, chúng ta hãy giải thoát cho nhau em nhé".
Thúy nhìn chồng, nuốt nước mắt vào trong. Từ sâu thẳm tâm hồn Thúy cũng nhận ra rằng cô không thể nào quên nổi điều này. Thúy đặt bút vào tờ đơn:
- "Anh đã sai lầm khi ngoại tình, còn em đã sai lầm khi muốn đi tới cùng sự thật. Giá mà em đừng cố phải biết tới từng cảm giác của anh như thế em sẽ dễ dàng tha thứ hơn. Em xin lỗi...
Theo VNE
Hận thù này bỏ đi em nhé Trung đi đón vợ. Những hận thù ấy đừng giữ mãi trong tim, hạnh phúc hiện tại anh không muốn mất. Trung run run cầm cuốn nhật kí, mắt anh bắt đầu nhòa đi khi đọc từng dòng trong đó. Toàn thân Trung bắt đầu tê rân lên vì giận dữ. Thì ra, bấy lâu nay, cái hạnh phúc mà anh nâng niu,...