Xin lỗi em yêu!
Tôi không còn bên em để làm bờ vai vững chắc cho em tựa… (Ảnh minh họa)
Em đến với tôi vào lúc tôi buồn nhất – lúc tôi vừa mới chia tay với cô bạn thân của em. Em biết hết quá khứ của tôi, cái quá khứ nhiều thành tích đến mức ai cũng gọi tôi là “trăng hoa”.
Em biết! Nhưng em vẫn yêu tôi. Chính vì điều này làm tôi nghĩ mình không bao giờ được phản bội lại tình cảm của em, và tôi đã làm được. Sau hơn 2 năm tôi yêu em cũng như em yêu tôi, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi sống tốt hơn, biết nghĩ đến tâm trạng của người khác hơn. Tôi phấn đấu trong học tập để hi vọng mình sẽ được bằng khá để mai này cuộc sống của chúng tôi không khổ. Và tôi không quên dành những điều lãng mạn đến cho em. Tôi biết em yêu tôi và vì tôi cũng thay đổi rất nhiều. Em tự tin hơn thoải mải hơn và hơn nữa em tự lập. Không còn phải việc gì cũng đến tay tôi. Quan trọng nhất là em không bao giờ ngưng yêu tôi.
Quê tôi và quê em cách nhau khá xa. Mỗi lần tết đến hay hè về là tôi và em lại phải xa nhau. Em buồn! Cũng đúng thôi bởi vì những lúc giao thừa hay ngày hè nóng nực tôi không có bên em. Không chia sẻ được nhưng phút giây hạnh phúc cùng nhau đón giao thừa hay cùng nhau chịu đựng những cái nóng oi bức của mùa hè. Em buồn thì tôi cũng vui gì! Những giây phút đó em cũng không ở bên tôi. Tôi và em cùng nhau vẽ lên một cuộc sống tương lai. Tốt thôi vì dù sao tôi cũng nghĩ sẽ lấy em. Vì thế tôi không ngưng nói về em với bố mẹ tôi. Chỉ mong sao khi ra trường tôi có thể mang em về nhà và hãnh diện nói với bố mẹ: “Đây là người yêu con”.
Video đang HOT
Tôi biết mình là một thằng đểu khi bỏ em vào lúc em cần tôi nhất… (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên cái gì đến cũng phải đến. Gia đình tôi không vừa ý với em. Với cái lý do nghe rất phong kiến: “ Em và tôi không hợp tuổi”. Lúc đầu khi cấm thì tôi bỏ qua tất cả, tôi cứ yêu và sẽ lấy em. Thế rồi khi mà gia đình tôi không phản đối nữa, thay vào đó tôi phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Mọi người nghĩ tôi sẽ rất vui mừng, tuy nhiên tôi lại thấy sợ. Tôi sợ mai này em và tôi sẽ khổ. Tôi biết em yêu tôi và tôi cũng rất yêu em, nhưng “làm gì có thứ hạnh phúc nào không xây dựng trên nền tảng vật chất”.
Bạn có tình yêu nhưng nó sẽ tồn tại bao lâu khi mà cuộc sống quanh bạn luôn luôn thiếu thốn đủ thứ? Vì vậy tôi quyết định chia tay. Tôi yêu em và tôi không muốn em khổ. Em rất buồn vì chúng tôi chia tay. Tôi cũng cũng có vui đâu. Tôi đã khóc rất nhiều cho tình cảm của hai đứa tôi. Tôi biết mình là một thằng đểu khi bỏ em vào lúc em cần tôi nhất. Em và tôi cùng ra trường, công việc thì chưa ổn định em cần một bờ vai để tựa thì cũng là lúc tôi ra đi. Giới sinh viên có câu: “Mùa ra trường cũng là mùa chia tay”, trước kia tôi không đồng tình với ý kiến này. Thế mà tôi lại là người… Tôi thật khốn nạn. Giờ đây khi mà đã chia tay, trong tôi lúc nào cũng mong em hạnh phúc, tôi không còn bên em để làm bờ vai vững chắc cho em tựa vào nhưng tôi khẳng định rằng tôi luôn bên em. Quan sát từng bước đi của em và mong em sẽ tìm được một bờ vai khác vững chắc và ấm áp. Xin lỗi em yêu!!!
vanson.87.tm@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
"Say nắng"!
"Say nắng" đôi khi là một cảm giác rất thú vị... (Ảnh minh họa)
Nắng thiêu đốt tâm can, thiêu đốt ta trong khoảng trống mênh mông nắng vàng. Nắng, sắc nắng dịu dàng khi ta vui và gay gắt khi tâm trạng ta bất ổn.
Nắng còn đôi điều ta muốn nhắn nhủ với nắng ơi. Đừng rực rỡ quá, đừng khoe sắc thắm mà làm "say" lòng bao lữ khách nắng ơi. Hãy dịu nhẹ để tất cả thêm thân thương mà gần gũi. Đừng quá chói loá mà làm ngất lòng người say nắng, nắng ơi. Nếu đã lỡ làm người ta "say" thì hãy nhẹ nhàng làm người ta tỉnh. Để khi tỉnh lại rồi người ta vẫn có cảm giác được ôm trọn nắng trong vòng tay. Hãy nhẹ nhàng thôi nắng nhé. Gay gắt, chói loá chỉ làm cho người ta thêm có thành kiến và sợ nắng mà thôi. Hãy trân trọng những gì tốt đẹp người ta dành cho nắng.
Người ta chỉ say nắng trong thoáng chốc như người ta đã say một thứ men. Thứ men làm cho người ta nửa mê, nửa tỉnh. Chỉ cần cái nhìn thoáng qua nhau là đã cảm nhau một chút tình. Và bắt đầu người ta say. Mà khi say thì người ta thường ngây ngất, mê man... Nhưng giống như một thứ men thì say nắng cũng chỉ làm cho người ta mê man, lịm đi trong một khoảng thời gian nào đó nhất định, rồi thì họ cũng sẽ tỉnh hẳn cơn say. Và thế là mỗi người đều trở về với thế giới riêng của mình.
Suốt đời người, có ai dám khẳng định mình chưa từng một lần say nắng? Nếu nói là không thì hẳn họ đang dối lòng mình, không thành thật với chính mình. Còn nếu nói là có thì hẳn ít nhất không dưới một lần họ đã từng say. Và mình cùng không phải là trường hợp ngoại lệ đó. "Say nắng", đôi khi là một cảm giác rất thú vị, vì nhờ có nó mà chính những người như tôi và bạn hay bất kỳ ai khác thấy cuộc sống có nhiều điều cần được giải mã.
Gửi tặng "Cơn say nắng bất thường" đến một người tên M! (Ảnh minh họa)
Cảm ơn nhiều lắm những cơn say nắng. Bởi một lẽ nhờ có những cơn say mà ta biết được rằng: "Trái tim ta vẫn có thể đập những nhịp đập thổn thức, run rẩy trước một ai đó... Điều đó chứng tỏ một điều là cảm xúc của ta có những lúc gần như đóng băng tất cả nhưng nó chưa hề chết". Nó sẽ sống khi gặp môi trường thuận lợi. Nó chỉ tạm ngừng trong một thời gian đủ để nó suy nghĩ lại những gì đã qua. Nó cũng luôn khao khát một tình yêu thương chân thành đến với nó. Nó đã đọc được ở đâu đó có đoạn viết dành tặng một cô gái yêu nắng nhưng luôn có bàn tay lạnh rằng:
"Khuôn mặt và nụ cười của em lúc nào cũng ấm áp và thân thiện nhưng lòng bàn tay em lại lạnh đến không ngờ. Mà bàn tay thường dẫn đến trái tim... Nắng có thể làm ấm lòng bàn tay em không nhỉ? Uh, thì anh thắc mắc sao em yêu nắng biết bao nhiêu mà nắng không đáp trả cho em dù chỉ là một hơi ấm thôi. Tuy không biết lí do lòng bàn tay em luôn lạnh, nhưng anh hi vọng nếu em cứ giữ quả trứng nắng này trong lòng bàn tay em sẽ được ủ ấm, và anh sẽ chờ cho đến khi hơi ấm rẽ vào tim em".
Nắng miên man với những vạt nắng vàng chói chang, khoe sắc. Còn người "say", người sẽ tỉnh và đi về hướng của những "cơn say" nắng bất thường khác. Nhưng tâm trạng của nhân vật trong đoạn viết ở trên thì họ không như vậy. Họ đã nghĩ cho người con gái yêu sắc nắng và hi vọng rằng sắc nắng sẽ sưởi ấm cho trái tim băng giá và bàn tay lạnh của cô gái. Yêu nắng và say nắng, họ muốn vừa bị " say nắng" và yêu luôn sắc nắng mong manh ấy. Còn mình, cơn say ấy không đủ mạnh và tinh tế để níu giữ chân ai. Nhưng dù sao mình cũng thầm cảm ơn nắng sâu sắc, vì biết được rằng mình vẫn còn có thể yêu thương cho dù đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua.
suongrongcat2009@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Vấp ngã Tôi đã rơi vào cạm bẫy của anh một cách quá dễ... (Ảnh minh họa) Anh đã ra đi bỏ mặc tôi nơi đây với nỗi đau của tình yêu tan vỡ. Tôi đã đặt quá nhiều niềm tin ở anh, tôi đã cho anh tất cả và giờ đây tôi nhận về mình những mảnh vỡ của một tình yêu không vẹn...