‘Xin lỗi, em lấy gì mà so sánh với vợ anh, làm vợ mới khó chứ kiếm người tình quá dễ’
Tôi lấy vợ cách đây 6 năm và có một bé trai 5 tuổi. Tôi là chủ của một công ty xây dựng, còn vợ là giáo viên, chúng tôi tình cờ quen nhau trong một buổi đi nghe nhạc. Xét về ngoại hình, vợ tôi không đẹp nhưng từ khi sống cùng cô ấy, tôi luôn cảm thấy mình là một người đàn ông cực kì may mắn.
- Vợ ơi, sao em cứ ngồi thất thần trước gương mãi thế?
- Em chán quá mình ạ, chữa trị bao nhiêu năm mà chẳng ăn thua, cái vết bớt nó vẫn lồ lộ ra đó. Lắm lúc đứng bên cạnh anh mà em tự ti quá, chồng đẹp trai ngời ngời mà vợ thì…
- Giời ạ, anh tưởng chuyện gì to tát chứ cái vết bớt ấy anh chả quan tâm. Hôm nào cũng được ăn mấy món nóng hổi vợ nấu, tối đi ngủ có vợ để ôm là anh thích lắm rồi.
- Có thật không? Liệu anh có vì mấy cô chân dài mà một ngày rời bỏ mẹ con em không?
- Lại bắt đầu nói linh tinh rồi đấy, mấy cô đó xách dép chạy theo em còn không kịp nữa là.
Tôi lấy vợ cách đây 6 năm và có một bé trai 5 tuổi. Tôi là chủ của một công ty xây dựng, còn vợ là giáo viên, chúng tôi tình cờ quen nhau trong một buổi đi nghe nhạc. Xét về ngoại hình, vợ tôi không đẹp nhưng từ khi sống cùng cô ấy, tôi luôn cảm thấy mình là một người đàn ông cực kì may mắn.
Ai nhìn vào tổ ấm của chúng tôi cũng phải ghen tị. Sống chung lâu như vậy, cặp vợ chồng nào cũng có những lúc cơm không lành, canh không ngọt, chúng tôi cũng vậy nhưng chưa bao giờ để mọi chuyện đi quá xa hay nói những lời gây tổn thương đến đối phương.
Vì cái tính hiền lành, dịu dàng, sự khéo léo trong giao tiếp và tài nội trợ giỏi mà bố mẹ tôi quý cô con dâu này lắm. Nếu vợ tôi có chẳng may bị hắt hơi, sổ mũi là y như rằng lại gọi điện cho con trai để mắng mỏ:
- Con chăm vợ cái kiểu gì mà để nó ốm thế? Về tới nhà là phải biết giúp vợ việc này, việc kia đấy nhé, không có chuyện cái gì cũng đổ lên đầu đàn bà đâu.
- Dạ, con biết rồi mà mẹ, con nào dám bắt nạt vợ đâu.
Trong gia đình tôi luôn có sự công bằng giữa vợ và chồng. Bố mẹ chính là tấm gương để tôi noi theo để hiểu và giúp vợ mọi lúc cô ấy cần.
Gần đây công ty tôi có hợp tác với một bà chủ có chuỗi nhà hàng lớn ở Sài Gòn và lần này muốn mở chi nhánh ra Hà Nội. Đại diện của công ty bên đó là Hà – một người đàn bà gần 35 tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, cuốn hút. Nghe đâu chị mới ly hôn chồng và đang sống với cô con gái 8 tuổi.
Chuyện hợp tác của chúng tôi vẫn diễn ra bình thường cho đến một buổi chiều, tôi nhận được điện thoại của Hà:
- Tối nay anh có rảnh không? Chúng ta đi ăn rồi bàn kĩ hơn về bản thiết kế nhé, em có vài chỗ muốn nói thêm.
Suốt buổi tối hôm đó, ngoài chuyện công việc, Hà có hỏi thêm tôi về gia đình, con cái và về vợ. Tôi cứ nghĩ đó hoàn toàn là chuyện bình thường nhưng cho đến cuối buổi, lúc chuẩn bị ra về thì cô ấy bất ngờ kéo tay tôi lại rồi bảo:
- Anh đưa em về được không? Hôm nay xe em bị hỏng nên phải đi taxi ra đây.
Nhìn đồng hồ đã 11h đêm, nếu từ chối thì cũng bất lịch sự nên tôi đành đồng ý. Ngồi trên xe, bất chợt cô ấy dựa đầu vào vai tôi rồi nói như sắp khóc:
Video đang HOT
- Nhiều lúc em thấy cô đơn, cần có một người đàn ông ở bên cạnh nhưng không ai hiểu hết.
Tôi cố tình đẩy Hà ra xa rồi bảo:
- Người xinh đẹp lại tài giỏi như em thì thiếu gì đàn ông theo đuổi chứ.
- Nhưng em chỉ thích mẫu người như anh thôi.
- Anh có vợ con rồi, đừng đùa như thế chứ.
Khi xe vừa dừng trước cổng căn hộ của Hà, tôi vội chạy xuống mở cửa để câu chuyện không đi quá xa thêm nữa. Qua ánh mắt, cử chỉ của Hà, tôi biết cô ấy đang đối xử quá mức bình thường với mình nên luôn cố tình né tránh để không gây hiểu nhầm.
Nếu nói đứng trước một người phụ nữ đẹp lại mặn mà như thế mà tôi không chút rung động là sai, nhưng khi nghĩ đến vợ ở nhà thì lương tâm của tôi không cho phép điều đó xảy ra. Với tôi, vợ và gia đình mới là điều quan trọng nhất.
Những ngày sau đó, cứ hôm nào hai bên có buổi họp để bàn về công việc là y như rằng Hà lại đến sớm, khi thì mua chai nước, khi lại là cốc cafe. Tôi cố né những lúc chỉ có 2 người ở trong phòng nhưng cũng không thể nói thẳng toẹt ra vì sợ mất lòng đối tác rồi ảnh hưởng đến chuyện làm ăn sau này.
Nhìn vào cơ thể cuốn hút và ánh mắt chết người của Hà, đã có những giây phút tôi tưởng chừng như không kiềm chế nổi mình và gây ra điều tệ hại rồi.
Một hôm, Hà nói có việc cần bàn nhưng lại bị ốm, không thể ra ngoài được nên nhờ tôi tới nhà để gặp cô ấy và một người thư ký nữa. Nhưng khi tôi tới nơi lại chỉ có Hà ngồi chễm chệ trên ghế trong bộ váy 2 dây mỏng tanh:
- Anh tưởng chúng ta bàn công việc? Thư ký của em đâu?
- Em ấy vừa báo ốm nên xin nghỉ hôm nay rồi, chỉ có hai chúng ta thôi.
Biết có chuyện gì đó không bình thường, tôi định quay về nhưng lại bị Hà giữ lại với lý do:
- Sao anh vội vàng thế? Mình còn chưa nói về công việc cơ mà.
Trong tình thế không thể từ chối, tôi đưa mắt nhìn ra bốn phía căn nhà thì khá ngạc nhiên khi nó không hề gọn gàng như tôi vẫn nghĩ. Trong ngăn bếp, bát đũa, nồi niêu vứt bừa bãi, cái sạch, cái bẩn để cạnh nhau, đồ chơi của trẻ con cũng vương vãi khắp nhà, chẳng bù cho căn hộ của tôi lúc nào cũng được bàn tay vợ sắp xếp tỉ mỉ.
Ảnh minh họa
Mãi một lúc sau, thấy Hà cứ nói chuyện vòng vo, tôi liền đứng dậy để ra về:
- 8h rồi, nếu em mệt quá thì nghỉ đi, mai bàn sau cũng được. Anh phải về kẻo vợ anh phải chờ cơm.
Bất chợt, Hà chạy lại rồi vòng tay ôm lấy eo tôi:
- Anh đừng đi có được không? Ở lại với em một lát nữa đi.
- Em làm gì thế?
- Em muốn chúng mình đến với nhau. Nếu chúng ta hợp tác thì chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, em có rất nhiều mối quan hệ. Em biết anh có vợ rồi nhưng cô ấy không xinh đẹp bằng em.
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt Hà nói dõng dạc từng từ một:
- Xin lỗi, em lấy gì mà đòi so sánh với vợ anh? Là vợ mới khó chứ người tình ai chẳng làm được. Nhìn cái cách em chăm sóc ngôi nhà của mình là anh biết em không đủ tiêu chuẩn để làm vợ rồi.
- Em có thể học dần dần mà.
- Anh yêu vợ và chẳng có lý gì anh lại bỏ cô ấy để rước em về nhà, quên chuyện này đi.
- Anh dám từ chối em như vậy sao? Em sẽ rút lại hợp đồng, không hợp tác với bên anh nữa.
- Dù công ty có phá sản anh cũng không bao giờ chấp nhận đánh đổi gia đình của mình đâu.
Tôi bước thẳng ra ngoài mà thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ, may mắn là tôi vẫn đủ cứng rắn để vượt qua cám dỗ lần này. Về nhà, nhìn thấy vợ và con trai vẫn ngồi bên mâm cơm đợi mình, tôi chạy lại ôm lấy hai người, cười thật tươi rồi bảo:
- Vợ nấu món gì mà thơm thế? Anh đói cồn cào hết cả bụng rồi đây này.
Theo WTT
Ngay sau lần đầu NẾM TRÁI CẤM với người tình, chị về nhà kiên quyết đòi bỏ chồng vì...
Chị lấy chồng ở tuổi 25. Tuổi mà đủ chín chắn để làm vợ, đủ thời gian để ổn định sự nghiệp. Anh hơn chị hai tuổi, mới học xong văn bằng hai và đang có ý định mở công ty riêng cho mình.
Thủa mới lấy nhau, hai vợ chồng gặp nhiều khó khăn vì phải tự lực cánh sinh. Số tiền nợ để mở công ty rất nhiều. Con mới sinh bao nhiêu khoản phải chi tiêu. Cuộc sống khó khăn nhưng chị vẫn vui vẻ sống hết mình vì chồng con. Anh thương vợ vất vả động viên quan tâm chị thường xuyên nên có khổ đến mấy thì chị vẫn hạnh phúc. Thời gian đó, dù khó khăn, gia đình chị luôn tràn ngập tiếng cười.
Ảnh minh họa
Rồi khó khăn cũng qua đi. Công ty anh bắt đầu làm ăn khởi sắc và sau bao năm lao động vất vả, anh xây hẳn ngôi biệt thư rộng cho gia đình ở. Khi đã có nhiều tài sản trong tay anh bắt đầu mở rộng công ty. Hệ thống phân phối rộng khắp đồng nghĩa với những chuyến công tác trở nên dày đặc. Thời gian anh tâm sự với vợ ít đi, chơi với con cũng chẳng được nhiều.
Điều mà chị không hài lòng nhất là anh thay toàn bộ đồ dùng trong nhà bằng đồ mới đẹp hơn, cao cấp hơn mà không hỏi ý kiến chị. Bao nhiêu những kỉ niệm, đồ vật gắn bó với anh chị từ thời yêu nhau dẫu chẳng còn được đẹp, còn hợp thời nhưng với người nặng tình như chị thì điều đó đồng nghĩa với sự mất mát lớn.
Cuộc sống đủ đầy nhưng chị phải trả giá bằng sự cô đơn, lạnh lẽo thiếu vắng tình cảm, bằng những tối cả nhà chờ anh về trong mệt mỏi. Bằng những buổi đi chơi thiếu người chồng, người cha. Những bộ đồ mới chị mặc cũng chẳng được anh ngắm, khen như hồi xưa.
Rồi những ngày chị ôm con ở nhà đợi cơm chồng lạnh ngắt mà anh vẫn chưa về. Chị đi đi lại lại hâm bát canh đến 3 lần rồi cũng chẳng còn thiết tha ăn uống mà bế con vào phòng đi ngủ. Những lúc chị ốm anh cũng không có thời gian chăm sóc, quan tâm. Và con ốm, chỉ một mình xoay sở hết.
Ấy thế mà đôi lúc chị lại ước trở về thời cơ hàn có khổ tí nhưng tình cảm vợ chồng đằm thắm. Yêu thương nhau còn hiện tại thì chẳng khác gì hai con người xa lạ cùng sống một nhà.
Hằng ngày, chị đều cần mẫn làm việc, ngày nào cũng chăm chỉ từ việc cơ quan đến việc chăm sóc con cái rồi việc nhà. Phụ nữ nhưng chị cũng có những nhu cầu của bản thân. Có những khoảng thời gian chị thực sự có ham muốn được gần gũi chồng. Mỗi lần như thế chị đều chủ động đi tắm thật sạch sẽ, mặc một chiếc váy ngủ thơm tho rồi dỗ hai con đi ngủ sớm để tiến lại gần chồng.
Lần đầu tiên vợ làm thế anh nhìn vợ bằng ánh mắt kì lạ rồi ôm gối đi ngủ kèm lại câu nói: "Anh mệt lắm, hôm nay quá nhiều việc". Người chồng là anh ngủ ngon giấc mà nào có hay vợ nằm ngay bên cạnh mình cả đêm đó đã thức trắng, từng giọt nước mắt tủi thân cứ thế mà rơi xuống.
Lần thứ 2, lần thứ 3 vợ chủ động mà anh chẳng chịu xi nhê. Anh làm chồng mà lại không hiểu ý vợ thậm chí anh còn đẩy vợ ra trách:
- Em không thương anh à, anh đi làm cả ngày đủ mệt rồi. - lần đầu tiên chị phản kháng trước anh, chị òa khóc hét vào mặt anh rằng:
- Vậy em không đi làm sao? Cả ngày em không phải làm việc sao? Anh làm bố đã tròn trách nhiệm chưa? Anh đi sớm về hôm thậm chí con mình không nhớ nổi mặt bố rồi. - chị dừng lại lau nước mắt rồi nói tiếp:
- Anh thử hỏi bản thân mình xem anh có xứng đáng làm chồng không khi mà tối nào anh cũng để mẹ con em ăn cơm cùng nhau, đêm nào nửa đêm anh cũng mới mò về? - chị quay mặt vào tường khóc còn anh cũng không biết vỗ về ra sao. Sáng hôm sau anh lại tiếp tục công việc của mình.
Vợ chồng sống cuộc sống êm đềm nhưng vô cùng tẻ nhạt đó suốt 15 năm. Anh không hề ngoại tình, nhưng một người đàn ông chỉ biết kiếm tiền thôi thì chưa đủ. Anh bận công tác liên miên suốt ngày này qua tháng khác.
Thế rồi, cũng đến lúc có người đàn ông mới xuất hiện ở bên cạnh chị, quan tâm chị hơn. Đó chính là giám đốc công ty vừa mới từ nước ngoài trở về. Giám đốc cũng từng có vợ nhưng vợ anh đã mất cách đây 10 năm và đang sống 1 mình còn con trai thì sống với ông bà ngoại. Chị như si mê chàng sếp đầy phong độ của mình. Đó là một người đàn ông ngọt ngào.
Họ thường trao đổi với nhau trong công việc. Dần dần, chị cảm thấy sếp và mình rất hợp nhau. Ngoài công việc, họ còn chia sẻ cho nhau những chuyện đời thường. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, chị đã ngoại tình.
Ngay sau lần đầu tiên lên giường với người tình, chị trở về thú nhận và xin ly hôn với chồng. Ban đầu, anh chửi rủa, đánh tát chị nhưng sau đó, anh khóc và van xin vợ đừng bỏ.
Có điều chị đã quyết nên cuối cùng họ ly hôn. Ngày ra tòa, họ không nhìn nhau một lần nào.
Người ta trách chị rằng lấy chồng 15 năm rồi còn ly hôn theo người đàn ông khác. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, người đàn ông của chị chẳng tốt đẹp như mọi người vẫn nhìn thấy. Ngoài tiền anh đem về thì anh lại chẳng cho chị được những thứ tình cảm mà chị muốn.
Thứ một người phụ nữ cần nhiều hơn là tiền. Đó chính là sự chia sẻ, sự gần gũi và nâng niu của người chồng dành cho mình. Người chồng không thể làm được điều đó thì trách sao khi họ tìm một người đàn ông khác có thể làm được điều ấy. Đó là lý do khiến cho vợ sẵn sàng bỏ cả chồng, cả con để theo người đàn ông khác.
Theo WTT
Quả báo không ngờ cho kẻ rũ bỏ người vợ tào khang để cưới về cô bồ bốc lửa Cứ nghĩ đến quả đắng tên chồng cũ phải nhận là tôi lại ôm bụng cười rũ rượi, kẻ khốn nạn ấy đã gieo nhân nào gặp quả nấy rồi. Tôi lấy chồng khi vừa mới học xong đại học, ở cái tuổi còn rất trẻ và non nớt, tôi thật dại khờ khi cứ nghĩ anh ta sẽ yêu thương tôi thật...