Xin lỗi, em chưa đủ già để lừa anh đâu!!!
Kết thúc thôi, chẳng có gì để luyến tiếc, chỉ là cảm thấy thời gian và yêu thương không đáng, không đáng thực sự…
Em còn trẻ con quá… Anh để lại câu nói hờ hững thoảng theo gió bay.
Dạ! – Cô cứng rắn trả lời như lệ thường.
Vẫn là câu ” dạ” quen thuộc, kể cả có vui hay buồn, kể cả đang có tâm tư, nghe lời anh hay không, cô vẫn kết thúc với anh bằng một tiếng đơn giản đến lạ kỳ. Lần này cũng không ngoại lệ, đừng nói cô không đau, đừng nói cô không buồn, chỉ là điều này không đáng thôi.
Yêu anh, từ lúc ban đầu đã sai, đến lúc cuối cùng cô chỉ nhận lại được đau đớn dằn vặt, anh thì sao, vẫn vui, vẫn hạnh phúc, tay trong tay với người khác đấy thôi. Đúng là không đáng nhưng chỉ đến khi mọi việc được đẩy đi quá xa, cô mới nhận ra điều này. Tệ thật đấy!!!
Anh và cô quen nhau tình cờ trong một buổi tiệc của bạn cô, anh xuất hiện lúc ấy thực sự không có ấn tượng gì sâu đậm nhưng chính buổi tối ấy lại làm cô như trúng phải mũi tên của thần Cupid. Tình yêu không có lỗi, chỉ có con người mới làm tội lỗi phủ đầy lên cái danh xưng thiêng liêng ấy.
Video đang HOT
Cô như cô công chúa nhỏ bé, lạc trong đám tiệc đông người, xô bồ lại có chút chộn rộn; hơi không thích sự ồn ã ấy, cô ra ngoài buổi tiệc tùng ngồi trên chiếc ghế đá. Nhưng nếu chỉ có thế thì chẳng thể thành chuyện, cái áo đầm tiểu thư xinh xắn vì sự cố đáng tiếc rách ngay vai làm cô dè dặt hơn, anh đến cho cô mượn cái áo khoác đậm chất xì tin. Ngồi tám chuyện qua lại chẳng mấy chốc đã thân quen hơn, à thì ra anh là người bạn già chung nhóm sinh hoạt với bạn cô. Ngay từ buổi nói chuyện ấy, cô đã đổ gục trước sự ân cần, chu đáo lẫn phong thái cởi mở, tự tin của anh, nhưng ấn tượng nhất có lẽ là việc anh trùng với tuýp người lý tưởng của mình.
Rồi mọi thứ theo thời gian cứ thế nảy sinh, đầu tiên là tin nhắn cảm ơn, rồi những cuộc nói chuyện dài dằng dặc, đầy tâm tình lại vui nhộn trên skype lẫn facebook, lại có những buổi đi ăn, tụ họp cùng một số người thân thuộc, cuộc tình này nhanh chóng bắt đầu.
Bạn cô đã cho cô lời cảnh tỉnh ngay từ lúc bắt đầu: anh chàng đào hoa đấy, giữ được thì hãy chạy theo nhé; nghe đồn ảnh có người yêu lâu năm đang gây chiến sự sóng gió nên tìm kiếm hương vị mới thôi; tình trường anh này khá khẩm chiến tích lắm bạn ạ,… Kể cả khi cô biết được đôi chút điều tiếng thì vẫn cố vì muốn theo đuổi tình yêu này bằng sự ngông cuồng của tuổi trẻ và cũng có đôi chút dao động vì anh.
Hai, ba, bốn, năm rồi sáu tháng… Thời gian cũng dần dà trôi qua, lúc đầu mặn nồng lắm, hạnh phúc lắm nhưng cô vẫn phập phồng lo âu; yêu anh đó nhưng liệu có giữ được không; cũng chưa thể gọi là đắm say nhưng nên dừng lại hay tiếp tục. Những nụ hôn, những cái ôm, những tin nhắn, những cuộc điện thoại… tất cả có vẻ như thưa dần. Sự thật đã đến, phũ phàng lắm, anh đã trở về bên người yêu, cô tình cờ biết được chân tướng ngọn nguồn; nhưng anh vẫn giấu, lấp liếm bằng những lời nói dối vụng về. Cô quyết định chấm dứt mối quan hệ, anh đưa ra đủ lý do nhưng không phải là thứ cô muốn nghe cũng chẳng phải là sự thật.
Thế đấy, vỏ bọc rồi cũng nhanh chóng bị bóc trần. Sự thật có bóc trần vẫn là sự thật, gian dối có gói kỹ cũng là dối gian; hà cớ gì anh phải dày công che đậy, nguyên cớ nào anh lại phải dựng nên màn kịch dài đến bất tận vậy. Muốn có em ư, đùa giỡn, chứng tỏ bản thân, lợi dụng, muốn hương vị mới hay cơ thể trinh nguyên này…
Cái kết vẫn là cái kết, cô học cách từ bỏ, học cách quên, học cách chữa lành tổn thương cho chính bản thân. Phải đúng là cô trẻ con quá mới để anh dắt mũi lâu la đến thế, trẻ quá mới có thể tha thứ cho những lần nói dối đến trắng trợn của anh, ngây thơ đến mức tự biện minh cho những tật xấu, những lúc anh lạnh nhạt mình…. Kết thúc thôi, chẳng có gì để luyến tiếc, chỉ là cảm thấy thời gian và yêu thương không đáng, không đáng thực sự. Nếu có còn gặp lại anh lần nữa, trên đường đời này, cô thật sự phải nói lời cảm ơn, nhờ có anh mà những năm tháng ấy khiến cô trưởng thành hơn để đi qua được những va vấp của cuộc đời. Và nếu quay lại lúc anh nói lời chia tay ấy, cô thực sự muốn thay đổi câu trả lời này:
Xin lỗi, em còn non quá chưa đủ già để lừa giống anh đâu!!!
Theo Guu
Nếu chỉ vì một chiếc túi thì không đáng!
Tôi yêu chàng, chàng cũng yêu tôi. Tôi không thấy phiền khi nhận từ chàng một vài món quà vật chất.
Chỉ cần có tiền, chàng chẳng tiếc tôi thứ gì (Ảnh minh họa)
Bạn trai tôi nghèo lắm. Chàng đi xe gắn máy cà tàng, ở nhà thuê, chẳng màng tới quần là áo lượt bởi đồng lương eo hẹp. Thế nhưng mỗi cuối tháng, khi tin nhắn điện thoại báo tài khoản lương đã đổ về, chàng chẳng ngần ngại gọi ngay cho tôi, hỏi tối nay tôi muốn ăn gì ngon, hay muốn mua gì đẹp, và chắc chắn tôi chẳng cần mang ví theo làm gì.
Đó dĩ nhiên không phải lý do khiến tôi gắn bó với chàng, nhưng nhờ nó, tôi biết chàng yêu tôi tới nhường nào. Tôi yêu chàng, chàng cũng yêu tôi. Tôi không thấy phiền khi nhận từ chàng một vài món quà vật chất. Cũng như tôi hoàn toàn thấy thoải mái và hài lòng khi chàng mặc những chiếc áo tôi tặng, đeo chiếc cà vạt tôi mua và tự hào khoe với bạn bè đôi giày này là của bạn gái mình tậu cho.
Nhưng có rất nhiều người lại phức tạp hóa sự cho-nhận giữa chúng tôi. Họ lo cho chúng tôi nhiều hơn lo cho mối quan hệ của mình, và không ngừng chỉ trích những mối quan hệ tương tự.
Hôm qua, một bài báo kể về chuyện cô kiều nữ, bị một vị đại gia lừa tình bằng chiếc túi xách ngàn đô và tờ chi phiếu khống. Vị đại gia đưa cô gái đi chọn túi, để lại túi và chi phiếu đã ký tên cho nhân viên bán hàng, nhắc họ đầu tuần tới hãy tự tay tới ngân hàng rút tiền rồi gửi túi tới tận nhà cho cô kia trong trường hợp họ sợ tờ chi phiếu ấy là giả.
Thế rồi tờ chi phiếu ấy vẫn đúng là...giả, chiếc túi không tới tay người muốn sở hữu nhưng vị đại gia thì đã chiếm được cô gái. Ông ta hân hoan như thể mình đã thắng cuộc. Nhiều độc giả cũng hả hê như thể cô gái kia đã nhận được bài học đích đáng.
Nhưng người cần nhận được bài học theo tôi chính là người đàn ông kia. Ông ta muốn có người đẹp, muốn có được sự vui vẻ nhưng ngay tới cả chút tiền để làm vừa lòng cô ấy, ông ta cũng chẳng muốn bỏ ra. Họ đến với nhau chắc không vì tình cảm, nhưng ít nhất cô gái đã cho người đàn ông cái mà ông ta cần. Còn cô, chẳng những mất rất nhiều, danh dự cũng chẳng còn.
Nếu chàng trai của tôi cũng ma mãnh như vị đại gia kia thì sao? (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ tới chàng trai của mình. Nếu chàng cũng ma mãnh như gã đại gia kia thì sao? Giả sử chàng không nghèo nữa, mà giàu như ông ta, nhưng cũng tính toán như ông ta thì sao? Thì có lẽ tôi đã chẳng phải lòng chàng. Thì có lẽ lúc ấy, tới cả mười chiếc túi ngàn đô cũng chẳng đáng để tôi hay các cô gái phải lao mình vào mối quan hệ ái tình, chứ đừng nói là chẳng có chiếc túi nào!
Theo Dân Việt
Hãy để em đi... khi tình còn dang dở... Một ngày nào đó sau chuỗi ngày im lặng này, rồi anh sẽ nhận ra chúng ta đã làm đúng.. Cuộc đời vốn vẫn xoay vần, chúng ta phải buộc lòng khép một cánh cửa vào để mở ra một cánh cửa khác... "Tại sao em thấy lòng trống rỗng, khi đã trải qua bao rung động? Giờ nhìn yêu thương trôi đi,...