Xin lỗi, em chỉ là… photoshop
Chuyện khác biệt của các nàng trước và sau ngày cưới, phải chăng chỉ xảy ra với những cặp mới quen dăm ba tháng đã đùng đùng lôi nhau vô tiệm vàng sắm nhẫn?
Còn những cặp đã cưa cổ thụ bằng… dao bấm móng tay, đến dăm bảy năm, xem ra mọi thứ đã lộ bài? Không thể kết luận hồ đồ ở đây, nhưng dù gì cũng có những trường hợp đúng…
Những cặp quen là cưới, thường khởi đi từ một tình yêu sét đánh. Trong giây phút thần Cupid sập cầu dao, mọi thứ luôn sáng rỡ đến đỉnh điểm. Bao thứ mơ mộng, ngọt ngào, tuyệt mỹ nhất thường được bơm thẳng vào động mạch kẻ si tình đúng phút này. Những tuần lễ đầu tiên sau khoảnh khắc… khét lẹt ấy còn… giết người hơn. Hình ảnh phút chạm mặt, sau khi được trí não lưu vào bộ nhớ, lúc này sẽ được trái tim lôi ra… photoshop thêm.
Đôi mắt phút đầu long lanh, sẽ được kẻ thêm mí, tô thêm quầng, thả thêm vào đấy một đại dương. Dòng tóc phút đầu suối chảy, lúc này sẽ được duỗi, hấp dầu, miên man mê lịm. Nụ cười phút đầu đắm đuối, sẽ được… cạo vôi răng, nhấn khóe, thậm chí thêm cả lúm đồng tiền… Chân dung rực rỡ của nàng sẽ được dựng tầng tầng lớp lớp như bảng quảng cáo trong hội chợ, khắp trí óc… nạn nhân. Và, kẻ khát khao kia chỉ cần được nàng liếc mắt qua một cái thì lúc ấy có bảo ăn dừa cả vỏ cũng sẵn sàng! Trong tâm thế sục sôi ấy, bỗng nhiên được nàng gật đầu sau lời tỏ tình, thử hỏi ai chẳng muốn rước nàng về dinh ngay lập tức?
Tuần trăng mât, dư ảnh sáng lòa của cú sập cầu dao dần hạ hiệu điện thế. Đêm đầu tiên tân nương xách smartphone ra ban công khách sạn, bấm hí hoáy. Tân lang nằm ườn chờ, đành mở ti vi coi đến khi mém ngủ! Cả tiếng sau nàng trở vào: Cưng thông cảm, mấy đứa bạn em inbox chúc mừng quá xá! Cú dạo đầu, tạm theo mẫu số chung, xuôi chèo mát mái, bay lên tới trạm vũ trụ.
Trong cơn thiêm thiếp ngọt lịm tàn canh, tân lang bỗng thấy như có ai… siết chặt cổ mình. Ú ớ, giãy giụa, ráng mở mắt ra, một phát hiện ngọt ngào, đó là… cặp chân dài miên man trong photoshop hôm nào đã… gác ngang cần cổ tân lang! Chắc em ngủ say quá đấy thôi, lòng tự nhủ… Nhưng hỡi ôi, qua đến đêm thứ hai, thứ ba, tân lang tiếp tục… khó thở. Sáng ra đành cười mỉm: Sao mấy đêm rồi, đêm nào em cũng gác chân lên cổ anh? Tân nương cười tươi rói: Từ nhỏ đến giờ em luôn ngủ một mình một giường, lăn qua lăn lại, gác tay gác chân tá lả nó quen rồi!
Video đang HOT
Hình ảnh phút chạm mặt, sau khi được trí não lưu vào bộ nhớ, lúc này sẽ được trái tim lôi ra… photoshop thêm.
Phát hiện thứ hai, ăn uống. Nhớ lần đầu tiên sau khi quen, đi chung vào nhà hàng, giúi menu tận tay, em gọi món đi, nàng cười lung linh: Em ăn ít lắm, món gì cũng được, anh cứ kêu theo ý anh. Nhưng, buổi ngồi nhà hàng đầu tiên sau lễ cưới, nét e lệ bỗng biến thành… ê lẹ! Lớp son môi vừa tô lúc từ phòng ra, chỉ sau hai phút đã trôi tuột cùng mớ thực phẩm xuống… đáy sâu sự thật, photoshop không kịp Ctrl U(*)!
Phát hiện thứ ba, giờ giấc. Bộ nhớ bắt đầu được truy cập ngược, hình như hồi mới quen, em cũng có đôi lần trễ hẹn? Giờ đây, dấu hỏi hình như ấy đã được khẳng định. Thời gian ngồi dậy khỏi giường, ít khi dưới 15 phút. Thời gian ở trong phòng tắm, ít khi dưới… 45 phút. Thời gian trang điểm, gấp rưỡi thời gian tắm… Sáng trăng mật, hẹn lên tàu ra đảo chơi lúc 8g. Gần 9g, chán quá, lê xuống sảnh khách sạn chờ. Ngồi coi hết gần hiệp bóng đá đêm qua phát lại mới thấy em… giày cao gót, nón rộng vành, dù cầm tay, kính mát bự chảng… uyển chuyển đi ra từ thang máy. Ra đến đảo, bụng đói quằn quại vì đã gần 2g chiều!
Hiệu điện thế của cú sét dần tịnh… lùi về đúng 220V!
Và những ngày bắt đầu đi làm trở lại. Buổi tối về nhà, mở bếp gas cho bữa cơm đầu tiên… Tháng lương thứ nhất… bay cái vèo sau khi bỏ chung vào tủ… Những cuộc gọi hối ầm ầm, khi tham gia mừng hậu đám cưới với mấy thằng bạn. Tân lang bắt đầu mang cảm giác không chỉ bị giò của nàng gác lên cổ trong giấc ngủ mà còn gác cả ngày.
Nước bắt đầu tức và bờ bắt đầu… cục cựa: Sao em cứ thế này, thế nọ? Bờ cục cựa, nước lại có lý do để tức thêm: Anh cũng thế này, thế nọ, anh không biết à? – Em bắt đầu cho mình cái quyền quản trị anh từ bao giờ thế? – Tánh tui vậy đó, anh có chịu được thì chịu, không chịu được mai tui… hồi môn!
Sét không chỉ về 220V, mà đến lúc này mới biết mình đã bị cháy đen thùi lùi! Giá như hồi ấy mình tìm hiểu lâu hơn! Giá như hồi ấy mình biết trước thế này! Giá như hồi ấy mình không nghe lời cô ta từng chút! Giá như đến đây thì… phụp. Trong phòng ngủ nổi lên tiếng khóc hu hu. Rồi tiếng rột rẹt kéo va li. Rồi tiếng mở cửa tủ xếp quần áo rầm rầm… Giá như hồi ấy mình đừng… photoshop!
Theo Afmily
Có bao giờ anh quay trở lại?
Những lúc ấy... anh không cần ở em một tình yêu chân thành mà cần ở em một sự "hi sinh", chiều chuộng, gần gũi...
Vậy là hai tháng đã trôi qua... hai tháng chúng mình chia tay nhau, hai tháng em thức trắng đêm để nhớ đến anh... hai tháng em mong mỏi trời mau sáng để em bắt đầu một ngày dài với những công việc hằng ngày để em có thể thôi không nghĩ đến anh!
Chúng mình đã từng yêu nhau như thế! Đã từng chia sớt cùng nhau bao cay, đắng, ngọt, bùi trong cuộc sống... vậy mà khi chia tay nhau, sao anh lại trở nên lạnh lùng như thế? Chia tay vì chúng mình không hợp nhau hay vì anh không còn yêu em nữa?
Anh đã từng nói với em "Cho anh ba tháng để anh suy nghĩ lại tình cảm của chúng mình" nhưng đã sắp ba tháng trôi qua, dù thỉnh thoảng chúng mình vẫn gặp nhau, vẫn cái ánh mắt của anh, hình ảnh thân thuộc của anh... càng khiến em thương anh nhiều hơn! Nhưng em biết làm sao khi anh không còn muốn nhận sự quan tâm từ em? Anh chỉ muốn tìm cho mình một khoảng lặng riêng... để suy ngẫm lại tình cảm của chúng ta, để xét đoán trái tim mình rằng, anh có còn yêu em nữa không? Em biết anh là một người sống tình cảm, cũng muốn được yêu thương, được chia sẻ... thậm chí, có những lúc anh rất yếu đuối... nhưng tại sao anh lại không chia sẻ cùng em nỗi buồn anh đang ôm mang?
Đã rất nhiều lần em tự hỏi "tại sao?"... nhưng em không đủ can đảm để hỏi anh, cũng có nhiều lần em muốn điện thoại để nghe giọng nói của anh nhưng em cũng không đủ dũng cảm để nhấn phím gọi... và cả những lần lang thang dạo phố một mình, em ghé qua phòng anh, rồi lại bỏ chạy trong sợ hãi... Tại sao em lại phải sống khổ sở như thế này? Em đã bảo sẽ không làm phiền tới anh nữa... Vậy mà...
Em đa từng mong muốn chúng ta quay lại như ngày xưa ấy... (Ảnh minh họa)
Anh đã tìm gặp em nhiều lần sau đó... em cảm thấy rất hạnh phúc mỗi lần anh tìm đến bên em. Nhưng rồi, em chợt nhận ra một điều, trong lúc say anh mới cần đến em! Những lúc ấy... anh không cần ở em một tình yêu chân thành mà cần ở em một sự "hi sinh", chiều chuộng, gần gũi... Nhưng vì yêu anh nên em chấp nhận làm tất cả chỉ mong để anh vui và hạnh phúc. Thế nhưng, sau những lần gần gũi yêu đương bên anh, em lại cảm thấy nỗi đau như đè nặng, bóp nghẹt trái tim em mỗi khi nhớ đến anh, nhớ đến những lúc yêu thương bên anh!
Em không đáng được nhận hạnh phúc hả anh? Hay anh muốn một người con trai khác mang đến hạnh phúc cho em? Anh à! Em không cần ai hết, em chỉ yêu mỗi mình anh mà thôi! Em sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ để có anh, có được tình yêu trọn vẹn nơi anh... Em nghĩ, mình xứng đáng được nhận một tình yêu chân thành, một bến bờ hạnh phúc cùng người em yêu thương nhất! Nhưng tại sao... tại sao anh lại nhẫn tâm nỡ bỏ em ra đi như thế?
Em đã từng hi vọng rất nhiều ở anh, từng mong muốn chúng ta quay lại như ngày xưa ấy, em lại được ở bên anh, cùng anh dạo chơi ở những con phố, cùng xây dựng một hạnh phúc lâu dài... nhưng em đã hi vọng quá nhiều để rồi em thực sự thất vọng khi không có anh bên cạnh cuộc đời mình!
Anh à! Có bao giờ anh trở lại không anh? Em biết câu trả lời sẽ là không nhưng sao em vẫn muốn nghe được câu trả lời ấy từ anh. Em muốn anh nói với em những câu nói lạnh lùng, phũ phàng để em có thể quên anh và tìm cho mình một bến đậu mới... và em có thể mỉm cười chúc phúc cho anh hạnh phúc bên người phụ nữa khác. Anh sẽ không bao giờ trở lại phải không anh? Và em biết chắc chắn một điều rằng, chúng ta sẽ không thể nào trở lại bên nhau như ngày xưa ấy, sẽ không còn những giây phút bình yên bên nhau, không còn nắm tay nhau đi dạo dưới những con phố Hà Nội... Thế là hết rồi, phải không anh?
Lời cuối cho anh... chúc anh luôn bình an, hạnh phúc trên con đường mà anh đã lựa chọn! Nếu có một lần gặp lại nhau, hãy cứ coi nhau như những người bạn cũ, anh nhé!
Theo VNE
Mối tình đầu ngọt ngào Tôi không nhơ ro hôm đo la ngay nao, luc đo la mây giơ, vi qua bât ngơ ma, vân la noi chuyên binh thương vơi anh như moi ngay bỗng tôi nhận được ba chư "anh yêu em"... Một buổi chiều buồn tôi lang thang trên mạng, vao phong chat va quen anh. Sau những câu hỏi làm quen xa giao, tôi...