Xin lỗi em, anh không phải là đàn ông
Tôi thấy bất an vô cùng khi tự mình cảm nhận rằng trong cơ thể mình có điều gì đó không bình thường, nó phát triển một cách từ từ và làm cho tôi ngày càng mất đi sự mạnh mẽ của một chàng trai bước vào tuổ.i “bẻ gãy sừng trâu”.
ảnh minh họa
Là con trai út, trên có tới ba chị gái nên tôi được cả nhà chiều chuộng, yêu thương. Ba mẹ tôi thì khỏi nói, luôn luôn kỳ vọng vào “người nối dõi” của gia đình. Tôi lớn lên như những đứ.a tr.ẻ khác, chỉ có điều dù là trai nhưng tôi không hề thích những trò chơi bóng banh, ô tô hay siêu nhân mà chỉ thích chơi bán hàng, búp bê hay hát múa cùng bọn con gái trong khu tập thể.
Suốt tuổ.i ấu thơ, tôi sống hiền lành, chẳng va chạm với ai. Bạn bè cùng trang lứa nhiều khi trêu chọc nhau, chúng gán cho tôi đủ thứ biệt danh, từ “công chúa”, “tiểu thư” đến “mỹ nhân”…Cuối năm cấp III, trong lớp đã có thông tin bạn nọ “mê” bạn kia, rồi có những cặp công khai tình yêu. Riêng tôi lại chẳng hề đoái hoài gì đến đám con gái đã ra dáng thiếu nữ và bắt đầu biết làm điệu mà chỉ thích chơi và nói chuyện cùng bọn con trai trong lớp.
Video đang HOT
Tôi thấy bất an vô cùng khi tự mình cảm nhận rằng trong cơ thể mình có điều gì đó không bình thường, nó phát triển một cách từ từ và làm cho tôi ngày càng mất đi sự mạnh mẽ của một chàng trai bước vào tuổ.i “bẻ gãy sừng trâu”.
Càng ngày tôi càng ngại va chạm, tiếp xúc với mọi người. Cho đến tận ngày tốt nghiệp đại học, đi làm,tôi vẫn không hề có bạn gái, đúng hơn là không có nhu cầu làm quen hay thích các bạn gái. Qua sách báo, truyền thông, tôi biết mình thuộc giới tính thứ ba nhưng không hề dám nói với bố mẹ và các chị gái bởi sợ làm mọi người trong gia đình buồn phiền. Mỗi khi ai đó giục giã tôi chuyện cưới vợ, tôi cố gượng cười mà khỏa lấp rằng, đợi tôi ổn định cuộc sống, kinh tế vững, tôi sẽ lấy vợ.
Rồi tôi cũng có một vài mối tình với những người “cùng cảnh”, nhưng rồi mọi chuyện lại kết thúc, để lại cho tôi những khoảng trống buồn… Thấy tôi “án binh bất động” mãi, bố mẹ tôi đã quyết xắn tay vào cuộc bằng cách đưa tôi đến gặp con gái một người bạn của bố mẹ. Lần đầu gặp mặt, tôi cũng quý mến cô ấy bởi sự thông minh, nhanh nhẹn và rất xinh xắn. Thế nhưng tất cả chỉ có vậy, trong tôi không hề có bất kỳ một sự rung động nào của tình yêu nam nữ.
Ngày ngày nhận điện thoại và tin nhắn của em, rồi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của bố mẹ, của các chị, tôi thấy áy náy và có lỗi vô cùng. Tôi phải làm gì để “thoát” được tình cảnh này? Làm gì để bố mẹ và các chị tôi không phải thất vọng, phải đau khổ vì sự thật này? Và tôi phải làm gì để em đừng hi vọng vào tôi?
Theo VNE
Sao em nỡ vội lấy chồng
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe.
Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình... (ảnh minh họa)
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào? Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2...