Xin lỗi, chỉ vì anh yêu em
Sau tất cả, anh chỉ muốn nói với em một điều… Xin lỗi, chỉ vì anh yêu em.
Anh biết, chưa và chẳng bao giờ em cần những lời hỏi thăm, chúc ngủ ngon mà anh gửi cho em vào mỗi tối. Có thể với em đó là sự ám ảnh, thù ghét ghê gớm lắm.
Nhiều lúc anh tự nhủ “thôi đừng làm những việc vô ích nữa, hãy để em được yên như em muốn”nhưng lý trí và trái tim có bao giờ nhìn về chung hướng.
Em cô tiểu thư xinh đẹp, xứng đáng được hưởng cuộc sống đài các thuộc về em (Ảnh minh họa)
Trong cuộc tình này, anh không có quyền và chẳng thể trách em. Bởi đơn giản chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau. Em cô tiểu thư xinh đẹp, xứng đáng được hưởng cuộc sống đài các thuộc về em. Còn anh đơn giản là gã nông phu, chỉ biết ngẩn ngơ và nhiều mộng tưởng.
Anh lao vào tình yêu như con thiêu thân không cần lối thoát. Như nhà thơ đa sầu nào đó từng viết “anh đã yêu em một tình yêu quá độ/ đôi lúc làm em sợ phải không em”. Còn nỗi đau nào lớn hơn chính việc làm cho người mình yêu thương cảm thấy thù ghét, sợ hãi. Nhưng em ạ! Đừng trách tội một trái tim đang chịu tổn thương…
Video đang HOT
Nếu lúc này đây có một điều ước, anh chỉ biết nguyện cầu thà rằng anh chưa bao giờ được gặp em. Như thế nghĩa là hằng đêm anh không phải một mình chờn vờn bên khói thuốc, không phải lặng lẽ viết tên em rồi lặng lẽ xóa đi.
Anh nhớ em, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhờ bồ môi…anh nhớ em, nhớ quay quắt, điên dại. Tại anh? Tại em? Hay tại ai? Mà nỗi nhớ cứ dày vò anh đến thế. Anh biết, em có cuộc sống của riêng em. Em có bóng hình để thương nhớ. Còn anh sẽ chẳng bao giờ thoáng qua trong suy nghĩ của em. Nếu có đó chỉ là sự ghẻ lạnh, căm hờn…
Ông trời đã tàn nhẫn để cho em bước qua đời anh rồi mãi mãi trở thành vết thương lòng âm ỷ. Em biết không lần đầu tiên gặp em anh hiểu cô gái này sẽ làm mình đau khổ. Thực ra trong tiềm thức em không có điểm gì ở một cô gái lý tưởng mà anh thầm chờ đợi. Em hiện đại, em tinh ngịch, em tóc xanh, tóc đỏ… em không mang nét thuần khiết, Á Đông của thiếu nữ “chân quê” trong trang thơ Nguyễn Bính anh tôn thờ. Thế mà anh lại trở thành kẻ ngây ngô, yếu đuối khi đứng trước em. Anh chấp nhận mọi khinh miệt, coi thường từ em. Tình yêu? Đây có phải là cái mà người ta gọi là tình yêu thực sự.
Anh nói ra những lời này không phải để giận hờn hay trách cứ em, cũng không phải đề van lơn, cầu xin sự thương hại. Với anh mọi chuyện được giải quyết hết sức đơn giản. Anh chỉ cần biết rằng mình yêu em thế là đủ rồi. Còn tình cảm của em dành cho anh không quan trọng.
Em cứ sống cuộc sống của riêng em. Anh chỉ lặng lẽ dõi theo, lặng lẽ ước mơ. Đó là quyền của anh, là niềm vui, là lẽ sống của anh. Sau tất cả, anh chỉ muốn nói với em một điều… Xin lỗi, chỉ vì anh yêu em.
Theo Khampha
Trái tim em đã bị anh lấy cắp
Em sẽ vẫn chờ anh cho dù kết quả như thế nào vì trái tim em bị anh lấy cắp rồi.
Anh đã đi thật rồi! Liệu còn lý do để níu đôi bàn tay đã buông tay em không? Câu trả lời em muốn là có nhưng em không thể đoán được khi anh cứ im lặng không cho em có cơ hội hỏi và tìm một lý do chính đáng.
Chuyện giữa em và anh đến bất chợt rồi vụt bay rất nhanh khiến em không kịp nhận ra, cũng không kịp có bất kỳ phản ứng. Chỉ đến khi buộc phải chấp nhận thực tế mới biết được trái tim mình đã vỡ vụn, đau đớn như thế nào.
Chỉ là em để cho anh thời gian im lặng, suy xét lại mọi chuyện (Ảnh minh họa)
Đáng buồn là cả em và anh đã để cho người lớn biết rằng mình là người yêu của nhau. Giá như mọi người không biết thì em sẽ không phải cố che giấu cái cảm giác đáng sợ của mình khi mọi người hỏi tới anh. Em vờ làm ra khuôn mặt giả tạo, coi như chuyện qua đi chẳng là gì cả nhưng đâu phải thế.
Có ai biết rằng tình yêu này đã làm em tổn thương đến như thế nào, chỉ mình em biết và cảm nhận thôi. Có chăng chỉ là bóng tối bao bọc lấy em bởi nó biết em gào khóc mỗi đêm, và thêm cặp kính râm chẳng biết em đã lấy nó làm thứ vũ khí ngụy trang từ khi nào để che giấu cho dòng nước mắt lăn dài trên má mỗi khi chạy xe máy trên đường.
Trước đây em cứng rắn, mạnh mẽ bao nhiêu, thì bây giờ dễ buồn dễ khóc bấy nhiêu.
Em không muốn thế nhưng trái tim em nó làm điều ngược lại, nó sẵn sàng rời bỏ chủ nhân là em để chạy theo một người là anh. Mặc cho em căn ngăn níu kéo, em ước mình cũng là nó nhưng em không làm được vì mỗi giây, mỗi phút trôi qua em đang chìm ngỉm trong nỗi đau anh mang tặng. Nỗi đau quá ngọt ngào, ngọt tới nỗi khiến cho em không thể quên được và càng cố quên thì càng nhận ra khó khăn đến như thế nào.
Em nhận ra đã yêu anh rất nhiều. Không có anh bên cạnh em không còn cười nổi, không còn động lực để làm việc. Mọi thứ đến với em đều gắn chặt lấy hình ảnh của anh, mọi ngóc ngách không từ một chỗ nào. Em nghĩ rằng tình trạng tương tự này cũng xảy ra với anh bởi vì trước đó em và anh đã từng làm việc cùng nhau.
Lúc em quyết định từ bỏ công việc ở đó, đã không nghĩ rằng sẽ có chuyện xảy ra với anh. Anh biết trước tất cả mọi chuyện nhưng cố tình không cho em biết. Sau đó thì em chỉ lờ mờ nhận ra, khi mọi chuyện đến được với em qua những cuộc nói chuyện chớp nhoáng cùng đồng nghiệp ở cơ quan. Mọi người nói "Anh làm gì cũng có mục đích, cũng có lý do" và bảo em rằng đừng tin những gì anh nói.
Trước đây mọi người quý mến anh bao nhiêu thì bây giờ mất niềm tin vào anh bấy nhiêu. Em biết mọi người muốn tốt cho em, nhưng dù có thế nào em vẫn tôn trọng, tin tưởng anh một cách tuyệt đối. Em vẫn muốn gặp anh và muốn nghe mọi chuyện từ anh. Chỉ là em để cho anh thời gian im lặng, suy xét lại mọi chuyện.
Người ta bảo im lặng trong tình yêu đồng nghĩa với mọi chuyện đã chấm dứt, còn em không tin điều này, chỉ cần suy nghĩ đồng tâm thì có lúc em và anh sẽ gặp lại.
Ký ức này tạm thời em sẽ giữ nó, vì em không thể quên anh. Một ngày nào đó nếu anh cảm thấy mệt thì hãy quay về, em sẽ vẫn chờ anh cho dù kết quả như thế nào vì trái tim em bị anh lấy cắp rồi. Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ có can đảm mang nó trở lại đặt đúng vị trí.
Theo Khampha
Ngày mai nắng lên cậu sẽ về chứ? Rồi hai ta sẽ không lạc mất nhau nữa mà cùng nhau đi hết con đường hạnh phúc, phải không cậu? "Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau. Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời...". Thế đấy, chỉ một chữ "sợ" mà tôi và cậu ấy phải xa nhau. Duyên phận ngang...