Xin lỗi chị!
Em nhờ anh nhắn với chị ấy hãy cố gắng lấy lại tình cảm của anh và hiểu anh hơn.
Anh à, em không biết tình yêu là gì vì đã mấy ai định nghĩa được tình yêu đâu, và ngay cả bản thân mình em cũng không thể lý giải nổi tình yêu là gì. Nhưng có một điều, tình cảm em dành cho anh rất nhiều, có lúc em tưởng chừng như đó là không khí để em thở, để em sống và tồn tại.
Em cũng thông minh, tuy không giỏi giang nhưng em cũng không phải sống phụ thuộc, em cũng chẳng đến nỗi nào thậm chí còn hấp dẫn (theo một số người nhận xét). Vậy mà em lại yêu anh – một người đàn ông có vợ, nếu như anh không phải là người chủ động thì em cũng không muốn dấn thân vào vai người thứ ba, với một tình yêu mà hạnh phúc cũng tỉ lệ thuận với nước mắt, em khóc không phải là em không được anh yêu, thậm chí anh rất yêu em, em cảm nhận thấy điều đó, nhưng hằng đêm em vẫn khóc thầm vì tủi thân vì những câu hỏi luôn thường trực, không biết giờ này anh làm gì? Bên cạnh anh có vợ không, anh có thực sự là không hạnh phúc trong cái vỏ bọc của gia đình không, có phải anh thực sự đang “cô đơn giữa một đại gia đình hạnh phúc” như anh nói với em hay không, có phải anh đang cố gắng nuốt nước mắt vào trong, hi sinh cuộc sống của mình vì gia đình vì con không hay chỉ là lời ngụy biện cho hành động của mình… Tất cả những câu hỏi hằng đêm vẫn nhói lên trong suy nghĩ của em. Dù biết vậy nhưng sao em vẫn yêu anh, vợ anh biết anh vẫn không rời xa em mặc dù em bao nhiêu lần đề nghị và em cũng quyết tâm, nhưng anh vẫn quan tâm vẫn liên lạc với em làm cho con tim của em không chịu nghe lời. Anh không những không lảng tránh em thậm chí còn thương em nhiều hơn. Phải! Anh thương em là đúng vì em luôn vì anh, nghĩ cho anh và chịu nhiều thiệt thòi khi yêu anh mà.
Quay lại với tình yêu của mình nhiều khi em không thể lý giải nổi tại sao mình không thể một lần rời xa nhau để mỗi người tìm cho mình con đường riêng. Em cũng không hiểu vì sao em không thể, không thể yêu người khác để thay thế, em sợ, hay nói đúng hơn em không có cảm giác. Mặc dù nhiều lần em cố thử tìm một lý do để chỉ cần gặp hay nói chuyện với họ thôi em cũng không làm được. Em tự hỏi ở anh có gì mà có sức hút mãnh liệt với em đến vậy? Những lúc bên anh em thực sự hạnh phúc và anh cũng vậy.
Video đang HOT
Nếu phải rời xa anh thì em vẫn rất yêu anh và luôn mong anh hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Xét một góc độ nào đó thì em và anh sai nhưng thực tế thì tình cảm mà thật khó mà lý trí để biết mình sai, em biết, em hiểu cuộc sống của anh và vợ anh, dù không nhiều xong em cảm nhận được tình cảm của anh dành cho vợ không còn, chỉ là trách nhiệm, nhưng có gì đó vẫn làm cho em ghen tị. Em hiểu nếu một người hạnh phúc, một gia đình bình thường thì anh chẳng dại gì cho em về nhà chơi, gặp bố mẹ anh, con anh và cháu anh nữa, chúng nó còn rất quý em, em cũng không muốn vì em mà chúng có cha thì không có mẹ và ngược lại. Và tất nhiên em cũng rất yêu quý chúng như con em vậy. Không biết có phải yêu anh nên em yêu cả gia đình anh không mà nhiều lúc em nhớ bọn trẻ đến quay quắt, chính em cũng không thể lý giải nổi. Nhiều lần em muốn từ bỏ nhưng càng cố thì em và anh càng yêu nhau hơn.
Anh yêu! Em không biết chặng đường của em và anh kéo dài đến khi nào xong có điều em sợ em sẽ không thể yêu ai ngoài anh, dù cho mình có rời xa nhau, có lẽ số phận em cô đơn. Nên nhiều lúc em cứ buông xuôi đến đâu thì đến, chỉ cần biết hiện tại em đang hạnh phúc vì có anh yêu em, quan tâm và lo lắng cho em. Em biết mình không nên nhưng tình cảm khiến cho em có lỗi với chị ấy. Em còn nhớ có lần ăn cơm cùng mẹ anh ở nhà anh, bác đã nói với em, “ Mỗi con người đều có số phận khác nhau, có người sướng có người khổ, vấn đề là sống thế nào mà mình cảm thấy thoải mái”.Thực sự lúc ấy em thấy đỡ ngại vì mẹ anh hiểu em, em không có ý định giành giật anh với chị ấy nhưng nếu đã là số phận thì phải chấp nhận phải không anh.
Em đọc được ở đâu đó câu nói: “Cái gì nếu thuộc về mình thì trước sau cũng là của mình, còn không thì có cố gắng mãi cũng vô ích” nên em chỉ biết hi vọng, nếu một ngày nào đó anh thuộc về em thì em cũng chỉ biết mong chị ấy thông cảm cho em. Em cũng cũng khổ không kém chị ấy đâu. Tình cảm là thứ làm cho con người cảm nhận rõ sự đau khổ. Em hi vọng anh đọc được những dòng này của em và nhắn với chị ấy hãy cho em nói lời xin lỗi. Dù em buồn nhưng cũng mong anh rời xa em nếu anh chị hạnh phúc, nhưng nếu bắt em không yêu anh và không nghĩ về anh thì em không làm được. Em nhờ anh nhắn với chị ấy hãy cố gắng lấy lại tình cảm của anh và hiểu anh hơn em cũng chỉ mong vậy thôi, anh cũng thông cảm cho chị và cùng cố gắng anh nhé. Dù một lúc nào đó anh nói với em là anh đã tìm được tiếng nói chung với chị ấy mà em phải rời xa anh thì em vẫn rất yêu anh và luôn mong anh hạnh phúc. Em yêu anh, mãi mãi yêu anh.
Theo 24h
Có bao giờ anh biết!
Người nó yêu thương nhất, không ai thay thế được anh có biết không?
Còn 22 ngày nữa thôi anh rời xa nó, có quá ủy mị và buồn cười không khi có một đứa ngốc đếm từng ngày ở bên anh, nó sợ bàn tay của nó quá bé nhỏ không thể níu giữ lấy anh, dù tình yêu nó dành cho anh là rất lớn.
Giá như anh biết đối với nó anh là một hình ảnh dù mờ ảo, dù nó thấy rất xa, nhưng hình ảnh đó làm nó thấy ấm lòng. Hình ảnh đó có thể làm nó cười không ngớt, hình ảnh đó có thể làm nó rơi lệ, làm nó thấy ngày mới sau đẹp biết bao nhiêu.
Giá như anh biết được nó đã khóc thầm sau nụ cười đó, nó sợ lắm, sợ cái hạnh phúc tưởng chừng đang trong tay là của nó, nhưng nó lại không dám nắm giữ lại.
Rồi ngày anh đi, nó cố không khóc và mạnh mẽ không chạy theo nắm lấy tay anh, nói với anh là nó không thể mất anh, nếu nó làm như vậy thì nó lại là đứa thất hứa với anh mất rồi... nó lại khóc lại yếu đuối vì anh.
Liệu ngày anh đi nó có ngủ yên giấc, trong bình yên hay lại phải giật mình thức giấc, nước mắt vẫn chưa khô, âm thầm lặng lẽ vì nó nhớ anh, nhớ tha thiết.
Anh nói anh rời xa nó là tốt cho nó, là mong nó hạnh phúc, mong nó tìm được người tốt hơn anh để yêu thương, nhưng có bao giờ anh biết anh là hạnh phúc duy nhất của nó là anh - người tốt nhất, người nó yêu thương nhất... không ai thay thế được, không có ai cả anh có biết không?
Nó mong ngày gặp lại anh, sẽ là khuôn mặt rạng ngời, ánh mắt reo vui vì hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Ngày đó sẽ là một ngày nắng hay mưa... nó sợ mưa, mưa sẽ làm nó thấy lẻ loi và lạnh lẽo hơn, nhưng nó mong là sẽ có mưa, mưa sẽ hòa vào nước mắt của nó và cuốn trôi đi, để không ai thấy nó khóc, nhất là anh... nó không muốn anh buồn vì nó đâu.
Đôi khi nó thấy nó khờ sao cứ mãi yêu anh, sao cứ mãi nhìn về anh, nhưng nó nhận ra rằng anh là bờ vai, là một chỗ dựa của nó, đối với nó bây giờ anh là thứ hạnh phúc mà nó có được dù có mong manh, nhưng là ấm áp, ấm áp đến lạ kỳ... vì anh là người nó yêu.
Nếu một ngày anh biết tình yêu nó dành cho anh, nếu một ngày anh mệt mỏi trên đường đời với những kiếm tìm một người để yêu thương liệu anh có nhớ đến nó, người con gái đã yêu anh đến giây phút rời xa nhau, vẫn yêu anh...hạnh phúc vì có anh. Và chờ anh mong anh hiểu cho nó vì đã không thể quên anh.
Cám ơn cuộc đời đã cho nó gặp anh, đó là định mệnh, và bây giờ anh rời xa nó thì đó là số phận. Nó không thể gần anh, nó không phải người tốt có thể yêu và giữ anh, nó không mang lại cho anh hạnh phúc trọn ven thì thôi, đành vậy... Để anh đi có lẽ hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn khi ở gần nó, nụ cười sẽ không tắt trên môi, lòng anh sẽ bình yên hơn...
Nó mong ngày gặp lại anh, sẽ là khuôn mặt rạng ngời, ánh mắt reo vui vì hạnh phúc, vì chỉ khi nhìn anh hạnh phúc, nó mới thấy bình yên thật sự. Hãy vì nó mà hạnh phúc anh nhé, vì nó một lần thôi... Yêu anh!
Theo 24h
Gài bẫy "xin con" Một người lịch sự, đứng đắn như anh cũng phải thốt lên: "Em thật bỉ ổi!". Xin con không được, quay sang "gài bẫy" Tan lớp, vừa thấy mẹ, bé My - 5 t.uổi đã hỏi dồn dập: " Mẹ ơi, bố con đâu, các bạn ai cũng có bố đến đón, mỗi con là chỉ có mẹ thôi". Nghe con hỏi, Thanh...