Xin lỗi bản thân vì thanh xuân đã bỏ phí quá nhiều cơ hội, quá nhiều người tốt
Khi trưởng thành, một mình nằm ôm trọn nỗi nhớ thanh xuân da diết mới nhớ về tình cảm nồng nhiệt của mình khi ấy dành cho một người mà rơi nước mắt, mà buồn khóe mi.
Mà cũng chỉ cách nhau một bước chân, một bức tường cớ sao không một ai có thể bước qua, cũng có thể chỉ cần một in nhắn, một lời hát đã đủ mang chúng ta đến bên nhau ấy mà sao vẫn không thể. Có những nỗi mơ hồ dù vô số lần gạt đi nhưng vẫn nhớ. Có những lần muốn nói với người rằng mình yêu nhưng đã lỡ bỏ qua…nên thôi.
Ai cũng từng trải qua thanh xuân, ai cũng biết đó là những tháng ngày dại dột. Thanh xuân-là khi bạn có thể yêu, bạn có thể bất chấp, bạn có thể không nghĩ đến ánh mắt người đời..nhưng, cuối cùng bạn vẫn không thể đến với nhau.
Có những lần thanh xuân trôi qua trong những bài hát của anh ấy, tiếng anh êm đềm gợn nhẹ bầu trời thu. Đêm đốt lửa mà ánh mắt anh còn sáng rực hơn cả sao trời đêm. Anh trẻ con là vẻ bề ngoài, nhưng nghiêm nghị lại ở trong lời nói và hành động. Dĩ nhiên, thanh xuân của chúng ta không thể không phải lòng một người như thế.
Vài lần thanh xuân tôi tiếp tục trong giảng đường đại học, nơi người anh khóa trên tận tình hướng dẫn tôi vượt qua mọi khó khăn, chia sẻ với tôi biết bao điều cuộc sống, mọi khía cạnh của một người sinh viên xa nhà. Cài sự đồng cảm cùng nhiệt tình của anh khiến tôi rung động, cũng như sự hồn nhiên nhưng thích lắng nghe của tôi khiến anh hay ngẩn ngơ. Ấy thế mà chúng tôi cùng bước trên con dường ấy mà không có một lời tình tự nào thốt ra, chỉ như những người bạn đồng hanh. Tôi chẳng hiểu vì sao khi ấy đôi bên lại khắc khổ giấu kín nỗi lòng của mình như vậy để rồi..
Thanh xuân của tôi cũng lạc trong những tháng ngày bên bạn bè cùng lớp Những con người cùng chung chí hướng ấy có thể cùng ta trò chuyện thâu đêm suốt sáng về một đề tài, có thể lắng nghe nhịp tim của nhau mỗi ngày cùng yên bình học nhóm, anh chàng lớp trưởng hay ngủ quên ben những khung cửa đầy tiếng chim. Mơ hồ.
Có biết bao nhiêu người như thế đã bước qua thanh xuân của ta để rồi ta mãi mang những nuối tiếc không thể nào phai nhạt. Tiếc rằng vì sao ngày ấy không thể nói thích anh, không thể vượt qua bản thân mà một lần nói tiếng thương mến. Tiếc vì ngày ấy quá dại dột mà thề non hen biển để rồi ôm một nỗi đau mãi không dứt vì sự hấp tấp của bản thân. Tiếc vì sao quá vô tâm không nhận ra được thứ tình cảm chân thành của người đối diện, từ những phút ngẩn ngơ đến những ngày dắt ta qua mưa bão.
Xin lỗi bản thân nhiều lắm, vì thanh xuân đã bỏ phí quá nhiều cơ hội, quá nhiều người tốt, quá nhiều ánh nhìn cũng quá nhiều lời chót lưỡi đầu môi. Khi trưởng thành, một mình nằm ôm trọn nỗi nhớ thanh xuân da diết mới nhớ về tình cảm nồng nhiệt của mình khi ấy dành cho một người mà rơi nước mắt, mà buồn khóe mi. Mà cũng chỉ cách nhau một bước chân, một bức tường cớ sao không một ai có thể bước qua, cũng có thể chỉ cần một in nhắn, một lời hát đã đủ mang chúng ta đến bên nhau ấy mà sao vẫn không thể. Để khi ấy lẳng lặng ngồi nhìn anh cười, để khi ấy đứng một bên xót xa nhìn người khóc mà không thể với tới, mà không thể san sẻ, ủ ấm cho nhau dù rằng cả hai đang chờ đợi người đến xóa một vết thương.
Video đang HOT
Lửa lại cháy lên rồi nhưng ánh mắt rực rỡ bên em ngày ấy đâu còn nữa
Để rồi hối tiếc những ngày tháng đã qua, để hối tiếc thanh xuân đẹp đẽ ta đã từng bên nhau như thế-nhưng chẳng thể nào nói một lời yêu.
st
Phụ nữ à, thanh xuân ngắn lắm, đừng hi sinh vì ai quá nhiều để nhận về nỗi đau!
Ngày hôm trước anh hỏi em có đồng ý lấy anh không, em hạnh phúc trả lời có. Ngày hôm nay, anh lại chặn hết zalo, facebook và nói với em đã yêu người khác.
Tình yêu 5 năm của em, 5 năm tuổi thanh xuân mỏi mòn trong sự chờ đợi. Em đợi anh đi học, đi bộ đội và cùng anh vượt qua mọi khó khăn từ lúc anh "tay trắng", không nhà cửa. Mà giờ đây, anh đã phản bội em và chuẩn bị cưới người con gái khác, sau khi anh đòi chia tay em được 1 tháng.
Em sinh ra trong một gia đình bố mẹ làm kinh doanh, là con gái út nên được bố mẹ và các anh thương chiều. Em không xinh đẹp, nhưng có ngoại hình dễ nhìn, ăn nói lại hoạt bát. Còn anh là một người cao ráo nhưng lại ít nói, nhà anh có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, ba mẹ anh ly hôn, hai mẹ con phải sống nhờ nhà bà ngoại.
Anh ở cách nhà em chừng 3km, hai đứa quen nhau khi em vừa tốt nghiệp đại học, còn anh vì học muộn nên đang học năm 3 của một trường quân đội. Em yêu anh rất nhiều, lại thương anh khi phải chịu thiếu thốn tình cảm của gia đình.
Mọi người trong nhà và bạn bè biết em yêu anh, đều nói em sao dại, vì em có thể yêu được một người tốt hơn thế. Nhưng em để ngoài tai mọi ý kiến vẫn một lòng một dạ chân thành với anh.
Em ra trường được 3 tháng, thì bắt đầu làm ở một cơ quan nhà nước cách nhà 30km, vì ở xa nên vào cuối tuần em mới về nhà. Thời gian đó, tình yêu của chúng em đẹp lắm, chẳng cần gì tiền bạc hay những món quà đắt tiền. Em vẫn luôn động viên, chia sẻ để anh vượt qua nỗi buồn chuyện đổ vỡ của gia đình. Anh hứa chăm chỉ học thật tốt, hai đứa sẽ đồng lòng vượt qua mọi khó khăn, mãi mãi bên nhau dù mỗi đứa một nơi.
2 năm sau anh ra trường, lúc đó anh và mẹ đã xây được căn nhà nhỏ để không phải lo đi ở nhờ nữa. Vì chưa xin được việc nên anh quyết định đi bộ đội. Lúc đó em 24 tuổi, biết ý định của anh, em vẫn vui cười quyết tâm chờ đợi.
Ai có người yêu đi bộ đội sẽ hiểu được nỗi khổ của em trong thời gian này. Ở nhà, em vẫn đi làm bình thường và một lòng chung thủy với anh. Mặc dù có rất nhiều chàng trai có công việc ổn định, tán tỉnh nhưng em đều từ chối. Thỉnh thoảng được nghỉ việc, em lại qua nhà anh bầu bạn với mẹ, động viên bác để không cảm thấy cô đơn. Tất cả những ngày lễ tết, em đều chủ động mua quà vào tặng và làm hết những việc nhà để đỡ đần cho mẹ.
Gần 3 năm biền biệt, chờ đợi một mối tình, có nhiều lúc em cảm thấy rất buồn, nhưng cứ nghĩ đến tình yêu mà hai đứa đã dành cho nhau để làm động lực phấn đấu. Yêu xa, nhiều lần anh ghen tuông vô cớ, hai đứa lại mâu thuẫn rồi cãi vả. Sau những lần giận hờn, anh lại đòi chia tay. Có nhiều lúc anh lại làm tổn thương em bằng những câu nói nặng lời, nhưng em vẫn luôn là người níu giữ. Có lẽ vì yêu xa, nên anh hay suy nghĩ và lo lắng ở nhà em sẽ đi theo người khác, biết vậy, nên em luôn thông cảm và bỏ qua cho anh rất nhiều lần.
Ở nhà, ngoài việc ở cơ quan, em lại tranh thủ bán hàng online để kiếm tiền tích lũy cho hai đứa sau này. Công việc bận rộn giúp em đỡ buồn tủi hơn khi những ngày lễ chỉ lủi thủi một mình. Anh cũng đã bàn bạc tới chuyện tương lai của hai đứa, anh đi bộ đội về, sẽ mở một quán nho nhỏ bán hàng, cả hai cùng nhau phấn đấu.
Sau 3 năm yêu nhau, anh ra nhà xin phép bố mẹ em cho hai đứa qua lại tìm hiểu. Anh cũng hỏi cưới em một vài lần nhưng anh chưa ra quân, bố mẹ em cũng chưa chấp nhận, nên em còn chần chừ.
Sau đợt đó, em phải thuyết phục bố mẹ rất nhiều, mong muốn bố mẹ tác thành cho cả hai. Bố mẹ muốn em lấy một người có công việc ổn định, hai đứa ở gần để dễ thông cảm cho nhau. Nhưng vì yêu anh quá nhiều nên em vẫn kiên quyết đấu tranh với bố mẹ, mong nhận được sự đồng ý.
Sau những tháng năm xa cách, đợi chờ, ngày anh trở về, em vui sướng vỡ òa trong hạnh phúc. Cuối cùng, em cũng đã giữ được lời hứa chung thủy đợi chờ anh trở về.
Anh về trước tết 3 tháng, cũng chỉ về chút mâu thuẫn về thời gian lễ cưới mà hai đứa giận nhau. Em cứ nghĩ, chỉ giận nhau vậy thôi, rồi mình lại quay trở về như những lần giận hờn trước. Nhưng ở đời ai biết được chữ ngờ. Anh phản bội người con gái cùng anh đi qua bao khó khăn để lén lút hẹn hò với người con gái khác. Anh thay đổi quá nhanh, trong khi chúng em còn đang bàn chuyện đám cưới. Ngày hôm trước anh hỏi em có đồng ý lấy anh không, em hạnh phúc trả lời có. Ngày hôm nay, anh lại chặn hết zalo, facebook và nói với em đã yêu người khác. Em không tin nổi đó là sự thật, em đau lòng gục ngã không thể nào đứng dậy được.
Em yêu anh 5 năm, 5 năm đợi chờ, bỏ qua những lời tán tỉnh của nhiều người đàn ông khác để một lòng yêu thương anh. Em là người đã đi cùng anh từ đau khổ, thất bại cho đến bây giờ, sao anh lại bạc tình, dội gáo nước lạnh thẳng vào mặt em. Anh bỏ em để đi theo người con gái khác, không một lần gặp gỡ, không một cuộc điện thoại nói chuyện tử tế để giải thích.
Em không biết tại sao anh ấy lại có thể đối xử với em như vậy? Em đã làm tất cả để bố mẹ đồng ý chuyện cưới xin của chúng em. Bọn em cũng đã mơ ước về một mái ấm ở tương lai cơ mà! Sao bây giờ anh lại để em phải đau khổ rồi cầu xin anh ở bên em lúc này?
5 năm em mỏi mòn đợi chờ và yêu thương anh, để bây giờ đổi lại em nhận được những dòng tin nhắn phũ phàng này:
"Anh xin lỗi, bạn gái anh đã cho anh tất cả, cô ấy ko xinh đẹp nhưng giản dị, dám cùng anh đi chơi đến những nơi xa. Anh không thể bỏ qua món quà mà thượng đế đã ban tặng cho anh đâu".
Hoá ra anh bỏ em vì em không cho anh tất cả, vì em ko đi chơi xa cùng anh? Thật ra muôn vàn lý do anh đưa ra, chỉ là cái cớ vì anh đã nhẫn tâm phản bội em mà thôi.
Giờ đây, em 28 tuổi, để bắt đầu một tình yêu mới nó quá khó khăn với em.
Đến bây giờ, em không thể rơi một giọt nước mắt nào nữa, lòng quặn đau vì quá tổn thương. Em đau lắm, em đau vì quá sống tử tế không bỏ anh, những lúc anh đòi chia tay. Em ngốc nghếch yêu thương và nghĩ cho anh quá nhiều. Em ngây thơ cứ nghĩ, em yêu anh nhiều, anh cũng sẽ mãi yêu thương em...
Chỉ còn vài ngày nữa thôi, anh sẽ cưới, nhưng cô dâu không phải là em. Cuối cùng thì anh đã chọn mất em, suốt cuộc đời này anh phải sống sao cho hạnh phúc.
Các cô gái à! Tuổi thanh xuân ngắn lắm, đừng vì ai mà chờ đợi, đừng vì ai mà hi sinh quá nhiều, rốt cuộc điều nhận lại chỉ là những nỗi đau.
Theo GĐVN
Tình yêu, có lẽ chỉ là sự chờ đợi... Tôi goi đo thanh-xuân, môt quang đơi tươi tre đăng đăng nhưng nhơ nhung, chơ đơi va hanh phuc. No không đơn thuân chi la tuôi tre, ma no con bao gôm ca quang ky niêm cua tuôi tre. Ma sau nay ta con nhơ, la nhưng giot nươc măt cua tinh yêu va nhiêt huyêt cua cuôc sông! Vơi ban, thanh xuân...