Xin lỗi, anh đã sai!
Sau những giây phút suy nghĩ nông nổi, bùng nổ cảm xúc tiêu cực, trút lên em những lời lẽ ngu xuẩn giờ tôi đã nhận được những gì mà tôi có lẽ “ xứng đáng” được nhận
Có lẽ ở cái thời đại này, nghe những câu chuyện tình yêu kéo dài 6,7 năm không ít người cảm thấy trầm trồ, tán thưởng. Và cũng có lẽ ai cũng cho rằng quãng thời gian như thế thì có lí do gì để mà giận, mà hờn và đòi chia tay nữa. Thế nhưng có thể đổ lỗi cho lí do gì bây giờ tất cả là do sai lầm, là do tôi bồng bột cả.
Em ạ! Giờ suy nghĩ lại anh thấy sao mình ngu ngốc quá đã đánh mất người con gái yêu thương anh hết lòng trong suốt 7 năm qua, nghĩ đến những lời lẽ làm em tổn thương, anh thấy mình thật đáng trách. Em còn nhớ không, quãng thời gian mình bên nhau, những buổi hẹn hò của thuở ô mai với những ngại ngùng bỡ ngỡ. Là những khi em nhẹ nhàng đan đôi bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt gấu áo khi hai đứa lang thang trên chiếc xe đạp cũ kĩ, là mỗi buổi tối mong ngóng sao cho sớm đến 10h để anh lao ngay vào cái điện thoại để nhắn tin cho em vì sớm đó hai đứa còn phải học. Hay cả những lần hai đứa có hiểu lầm, có giận dỗi không ít lần khiến chuyện tình mình có nguy cơ tan vỡ nhưng rồi nhờ tình yêu của ta dành cho nhau mình vẫn cùng nhau đi qua một chặng đường không hề ngắn. Những tưởng chuyện tình mình sẽ êm đềm trôi qua và anh chỉ đợi chờ đến ngày mình có thể là của nhau mãi mãi. Đúng là chuyện không ngờ đúng không em?
Tại sao chỉ vì em quá bận rộn với lịch học của 1 sinh viên năm cuối quá bận rộn không có đủ thời gian nhắn tin, gọi điện thường xuyên mà anh lại có thể trách móc em như thế. Trong quãng thơi gian em mệt mỏi, căng thẳng em cần biết bao những lời động viên, lời an ủi từ người em yêu thế nhưng đáp lại những mong mỏi đó em chỉ nhận được những cuộc gọi hỏi cung gay gắt, trách móc từ anh. Có lẽ em đã mệt mỏi và thất vọng về anh lắm! Nhưng tại sao em không trách móc anh, không giận hờn như những lần trước đó, với anh như vậy sẽ thật hạnh phúc biết bao so với việc em lạnh lùng nói ra 2 từ chia tay, chấm dứt chuyện tình 7 năm của chúng mình.
Liệu có phải 7 năm mình bên nhau, tình yêu đã quá chín muồi, chúng ta đã quá hiểu nhau, không còn gì là bí mật nữa nên em cũng không còn có cảm giác khi bên anh nữa hay không? Nhưng anh tin nếu còn yêu thì sau những ngày mình tạm xa nhau em sẽ lại nhớ về anh, sẽ dần chấp nhận sai lầm của anh và ta lại về bên nhau, nhưng anh đã lầm. Sau bao ngày em vẫn im lặng, vẫn hững hờ trước những tin nhắn, những cuộc gọi từ anh. Sự im lặng này chắc hẳn là câu trả lời cho dấu chấm hết chuyện tình 7 năm của anh và em. Giờ dù có nói sao có làm gì cũng đều là vô nghĩa đúng không em? Lời cuối cùng anh vẫn chỉ muốn gửi đến em “Anh xin lỗi vì tất cả!”
Video đang HOT
Theo VNE
Vợ chồng hết tình thì vẫn còn nghĩa
Thế đấy, cái tình cái nghĩa vẫn muôn đời đi chung với nhau. Tình nghĩa vợ chồng, tình nghĩa cha con, tình nghĩa hàng xóm láng giềng hay là tình nghĩa con người thì nó vẫn đáng để chúng ta suy ngẫm và sống sao cho xứng đáng.
ảnh minh họa
Ở đâu đó trong cuộc sống này, chúng ta vẫn thường bắt gặp những mẩu chuyện vui buồn có chăng khác nhau ở chỗ mức độ vui, buồn của nó là lớn hay nhỏ mà thôi.
Ở một thôn xóm nhỏ, có một người đàn ông mà người ta vẫn hay gọi là "tiên sống" ở xứ này nhưng có lẽ với ông ta thì cuộc đời mình không sung sướng như mọi người nghĩ.
Ở cái vùng nông thôn này thì cái đói, cái nghèo, cái lạc hậu vẫn như chưa muốn buông bỏ, con người vẫn vất vả, lam lũ bên mảnh ruộng, vườn rau để lo cái ăn, cái mặc. Nên người đàn ông sáng say chiều xỉn như ông ấy thì sướng như "tiên" rồi còn gì. Vợ ông là một nhà giáo nên cái ăn, cái mặc cho cả nhà một tay bà lo liệu bằng đồng lương của mình. Cái phận đàn bà mà cam chịu, vất vả, khổ cực có được mấy người thấu cơ chứ thế mà bà và các con vẫn hay chịu những trận đòn, những lời chì chiếc, nặng nhẹ của gã chồng. Gã ta có vất vả đâu mà thấu mà hiểu cho bà vợ chứ. Cứ rủng rỉnh tiền trong túi mà chè chén, no say rồi chắc lão lại cảm thấy đời không như là lão mơ nên lại trút hết mọi bực tức, giận dữ mang từ đâu đó về nhà và cứ thế trút hết lên người vợ mà không hề thấy tội lỗi hay xót xa.
Người ta nói nên được duyên vợ chồng là-duyên-là-nợ mà vợ chồng sống lâu với nhau thì cũng nên-tình-nên-nghĩa. Không rõ vì cái tình giữa người với người hay vì yêu gã chồng vũ phu đó mà người vợ luôn cung phụng chồng hết mực, muốn ăn món gì là có ngay món đó, thích gì là có ngay thứ đó, điều mà các ông chồng khác trong xóm đều mơ ước. Rồi người ta cũng muốn tìm một lời giải thích cho mọi chuyện. À phải rồi! Là do trời định. Ừ, chắc chắn là vậy rồi, trời đã định số ông ấy được sung sướng cả đời mà. Trời đã định ông ấy được làm "tiên sống" trên đất này rồi. Tất cả do trời định.
Thỉnh thoảng người ta cũng rất bất mãn với ông ta, có phúc mà chẳng biết hưởng. Ông ta chửi cứ như hát, hướng lên là chửi, chửi vợ - người vợ cho ông mọi thứ mà ông chẳng cho lại được gì, chửi con rồi chả sướng miệng ông chửi luôn mọi người xung quanh, có hôm đụng độ gì đó với các ông chính quyền thôn, xóm thì cũng chả ngại chửi luôn.
Thời gian trôi qua, cái xóm nhỏ đó cũng có nhiều thay đổi. Thời buổi khoa học tiên tiến, con người cũng đỡ vất vả, họ chăm lo gia đình tốt hơn, cho con ăn học cũng tốt hơn, có đời sống tinh thần cũng phong phú hơn. Người ta cũng sắm karaoke về để giải trí sau những vất vả hay lấp vào khoảng thời gian đợi cho đến vụ mùa. Một, hai, ba rồi nhiều hơn, nhà nhà mua karaoke nhưng chả ai biết nhà ông ta mua khi nào, chắc là lúc cả xóm chưa ai mua. Thì cũng phải thôi, ông ta "giao lưu" làng trên xóm dưới nhiều mà, phải cập nhật tiến bộ để còn về phát triển "gia đình" chứ. Nhà ông ấy gần như là nơi dẫn đầu về mức độ tân tiến trong cái xóm này.
Thời gian cứ đi, ông ta vẫn là "tiên" cho đến một ngày, người đàn ông bước qua quá nửa đời người có rể, có cháu và chỉ sống đời sống "vợ chồng son" với vợ đưa về nhà một bà người tình. Mọi chuyện đã đi xa hơn mức tưởng tượng của mọi người. Chắc tại bà người tình trẻ hơn, đẹp hơn bà vợ lầm lũi, một đời cơ cực nên ông ta thích. Khi đó thì bà vợ đang đến chơi với cô con gái cả lấy chồng xa. Biết chuyện hai cô con gái sống ở gần về làm cho rõ "ngô khoai". Hôm sau nghe đâu mấy người hàng xóm kể lại thấy ông ấy vác lúa đi bán để lấy tiền đưa bà người tình đi viện khám vì hai cô con gái làm hung là dữ đánh bà ấy. Rồi mọi người để ý thấy hôm sau ông ta đưa bà ấy về làm gà bồi bổ cho. Bà vợ vất vả cả đời thì chưa bao giờ được chồng quan tâm và chăm sóc nhiều đến thế, nửa đêm nửa hôm chè chén no say còn cầm dao rượt đuổi vợ con nữa cơ mà. Mẹ, con, bà, cháu phải mượn tạm chiếc chiếu mà trải ngủ đỡ trên cái nền nhà mà ông ta đã từng đốt cháy. Còn bây giờ bà người tình chả làm gì thì được cung phụng nhiều đến thế.
Phẫn uất như dồn nén lại từ lâu đến giờ thì bốc cháy. Mấy đứa con đã khuyên bà mẹ ly hôn, có lẽ vì quá yêu nên lúc đầu bà không đồng ý rồi sau đó cũng thuận theo. Ly hôn xong, chia nhà chia đất xong, bà vào ở cùng cô con gái cả. Người ta vẫn bắt gặp bà người tình thường xuyên lui tới. Cái gì đáng giá ông chồng cũng mang bán dần đến khi sạch không còn gì. Cứ nghĩ vì là chồng nên sẽ nhận được lương hưu của bà vợ nên cũng ton ton lên xã. Nhưng ở đời mà, chuyện đâu dễ đến thế, hai người đã ly hôn và bà vợ không hề ủy quyền lại cho ông nhận lương hưu thì sao ông nhận được. Nhà không còn gì, tiền cũng chẳng phải của ông, bà người tình cũng mất dạng từ dạo đó.
Cuộc sống cô độc, say xỉn khiến ông ta già nua chóng mặt, người thì gầy trơ xương nhưng tay vẫn cầm chai rượu. Với ông ấy đói có thể không ăn nhưng khát thì không thể thiếu rượu. Con cái xót xa mang gạo, mang mỳ, mang đồ ăn về thì ông cũng chả màng đến, ông chỉ cần tiền uống rượu mà thôi. Không tiền ông bán gạo, hết gạo ông đổi mỳ lấy rượu. Ông trở nên thảm hại, người ta cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, ông ấy từ là "tiên" mà không biết hưởng.
Ông ấy bị tai biến sau một thời gian sống cô đọc cùng rượu. Ông không thể đi lại được nữa. Hết tình thì cũng còn nghĩa. Bà vợ lại quay về, lại chăm sóc ông trên giường bệnh. Muốn ăn gì có cái đó, muốn uống gì cũng được trừ rượu ra. Ông ta một lần nữa được thành "tiên". Nhưng nhiều lúc nhớ rượu, thèm rượu ông ấy lại buông lời lăng mạ vợ con, xúc phạm thậm tệ. Người ta không ngờ rằng tâm tính ông ta không hề thay đổi. Bà vợ vẫn kiên quyết không cho. Cái biến chứng của tai biến khiến ông ấy lúc nhớ lúc quên. Vừa được ăn một mâm ngon lành mà lại bảo với mấy người hàng xóm tới thăm là bị bỏ đói mấy ngày nay và dĩ nhiên họ cũng không tin. Cái đảm đang và hiền hậu của bà vợ đủ nói lên tất cả, người ta tin bà, mà nếu bà có bạc đãi ông ta chút ít thì cũng do ông ta tự chuốc lấy mà thôi. Người ta thấy sức khỏe ông tốt hơn cũng thầm mừng cho ông rồi cũng thầm tội cho bà vợ và cũng thầm ganh tị với ông ấy.
Đùng một hôm, người ta báo tin ông đã chết. Một cái chết khá bất ngờ nhưng ở đời ai biết trước chữ ngờ. Theo thông lệ thì khi người nhà báo tin có người chết cho chính quyền cấp thôn thì người ta sẽ đánh kẻng và báo tin cho bà con trong thôn biết để phụ giúp mai táng. Nhưng có lẽ vì những lời phỉ báng ông đã từng buông ra hay vì cách ăn ở của mình mà người ta lại im lặng không nói gì. Qua hôm sau thì chuyện gì qua cũng đã qua, chuyện gì đến cũng đến. Kẻng vang, bà con làng trên xóm dưới cũng giúp chút công chút sức mai táng ông một cách tử tế. Một đời người như ông ấy là quá viên mãn với rất nhiều người khác. Không biết ông có hài lòng không nhỉ? Hay vẫn chửi vẫn rủa?
Thế đấy, cái tình cái nghĩa vẫn muôn đời đi chung với nhau. Tình nghĩa vợ chồng, tình nghĩa cha con, tình nghĩa hàng xóm láng giềng hay là tình nghĩa con người thì nó vẫn đáng để chúng ta suy ngẫm và sống sao cho xứng đáng. Có thể vì đây là câu chuyện ở nông thôn nên có một kết thúc không quá thương tâm.
Người ta có thể đỗ lỗi cho cuộc sống hiện tại đã bóp méo đi nhân cách, lối sống con người nhưng vẫn còn đâu đó trên cuộc đời cái tình cái nghĩa vẫn đi cùng nhau.
Hết tình thì vẫn còn nghĩa.
Theo blogtamsu
Top 3 sai lầm khiến bạn mãi kiếp FA Tình yêu sẽ trở thành điều xa xỉ đối với những người cứ mãi tiếc nuối quá khứ hay những kẻ cô đơn chỉ chạy theo một bóng hình. Chẳng dễ dàng gì tìm được người mình yêu và yêu mình. Trong khi đó, nếu bạn vẫn tiếp tục mắc phải những sai lầm dưới đây, bạn sẽ tự hủy hoại các cơ...