Xin hãy yêu tôi, em nhé!
Chúng ta đã 27 tuổi, cái tuổi không già nhưng không còn trẻ nữa. Tôi có quyền thẳng thắn nói với em chuyện tình cảm.
Chào em! Tôi thừa nhận viết lách thật không phải là sở trường của tôi. Nhưng, tôi vẫn muốn viết cho vơi đi hết nỗi nhớ trong tôi về em. Hãy cho tôi viết những lời từ trái tim của tôi, em nhé!
Vậy là 1 tháng đã trôi qua từ khi ta gặp lại nhau phải không em? Gần 10 năm không gặp mặt, giờ đây em đã khác xưa nhiều quá. Em thông minh, bản lĩnh, nghị lực… do vậy giờ đây, sau những cố gắng, vất vả, em đã thành công, trở thành một nữ bác sĩ hàng ngày cứu người. Tôi thật sự khâm phục nghị lực của em! Em ơi, gặp lại em đã thay đổi quá nhiều so với ngày xưa kể cả tính cách, suy nghĩ đều rất tri thức. Tuy vậy, bề ngoài em rất giản dị, dễ gần và luôn cho tôi một cảm giác bình an, nhẹ nhàng… và những mệt mỏi vì công việc đều tan biến hết.
Tôi sẽ nhớ mãi những câu chuyện của chúng ta về những món ăn em thích, cái lần xem phim cùng nhau ở rạp. Nhắc đến lần xem phim trước, tôi nhớ lại và cứ cười nhưng lại tiếc một điều gì đó. Cười là vì bản thân tôi đã quá vụng về và làm đánh mất cái thẻ giữ xe, lại còn quên mang theo giấy tờ xe, làm em phải đứng đợi tôi nửa giờ đồng hồ, và em kiên quyết đứng đợi tôi cùng về cho bằng được. Hay có lẽ vì tôi hồi hộp vì lần hẹn hò này chăng?
Video đang HOT
Ảnh minh họa: I.M.
Tôi tiếc, tiếc vì thời gian ngắn quá để tôi và em có thể ở gần nhau, nói chuyện lâu hơn nữa. Tôi đã may mắn trở thành 1 tài xế bất đắc dĩ vì chiều hôm ấy em không đồng ý để tôi sang chở. Và tiếc rằng trên suốt quãng đường ấy cho đến khi gần đến nhà, tôi chỉ hỏi em 1 câu: “…Có để ý ai chưa” . Em trả lời nhanh chóng: “Có rồi chứ, nhưng mà phải có thời gian tìm hiểu nữa”. Tôi mừng thầm trong bụng rằng tôi sẽ có cơ hội theo đuổi em và tôi biết em cũng cho tôi cơ hội?
Do rạp phim gần nhà, tôi đã về và lấy giấy tờ để chuộc lại xe ngay sau đó. Đêm hôm ấy, tôi đã bị mắc mưa, tối về thì cảm lạnh một chút. Tôi cố gắng uống 1 viên thuốc và thử đi ngủ nhưng tôi không tài nào chợp mắt được, chỉ có nghĩ về em thôi và có lẽ tôi chìm vào giấc ngủ ít nhất là sau 4h sáng.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi cứ nằm nhìn cái điện thoại để chờ tin nhắn từ phía em. Nhìn đồng hồ lúc này thì đã là 10h sáng rồi, tôi chắc là em đã dậy từ lâu. Tôi nóng ruột và mạnh dạn gọi cho em, đầu dây bên kia vẫn là một giọng nói vui tươi, thỉnh thoảng có lẫn tiếng cười. Cuộc nói chuyện chỉ đơn giản là hỏi thăm và hứa hẹn cho những dịp gặp nhau sắp tới để tôi có thể nói những gì mà tôi chưa nói hết đêm qua. Như một phản xạ tư nhiên trong tôi, tôi đã vội vàng nhắn tin cho em biết rằng tôi đã thích em rồi.
Em ơi! Tuy chỗ làm của chúng ta chỉ cách nhau chưa đầy 10 phút đi bộ, nhưng tôi cảm thấy hơi khó để chúng ta có thể gặp nhau. Những lúc vì nhớ em, tôi muốn gọi điện thoại, suy nghĩ những gì cần nói và cố gắng nói hết cho em nhanh chóng. Tôi chỉ được nghe những câu chuyện vui, những tiếng cười thoải mái của nhau, những món ăn mà chúng ta thích, hay những bộ phim mới ra… Vì tôi hiểu công việc của em rất bận, áp lực rất cao, em là một bác sĩ và công việc của em là cứu người.
Một chiều ngày thứ hai, tôi hiểu ở đâu công việc cũng bộn bề, ngay chính công việc của tôi cũng vậy. Tôi gọi, thì em bảo: “Đang bận rồi”. Tôi tôn trọng và không dám làm phiền em, kể cả buổi tối, vì tôi không muốn để em phải nghĩ ngợi. Em nói với tôi, em phải đi ngủ trước 10h để sáng sớm còn đến bệnh viện. Hôm nay, một chiều thứ bảy mưa gió, vì nhớ em nên không hỏi ý kiến em trước mà tôi tự động mang đồ ăn tối đến trước cổng. Tôi cứ nghĩ rằng ngày trực thì em cũng đỡ bận rộn hơn. Khi em nói đang bận và bảo tôi lên phòng lần trước, tôi cố nhớ lại lần đó và lên tận khu khám bệnh. Tôi thật sự bất ngờ và rơi nước mắt khi nhìn thấy em đang thở hổn hển, mặt tái xanh vì em vừa mới cấp cứu cho một người. Sau đó, hai đứa nhìn nhau không nói gì cả, còn tôi thì đặt túi đồ ăn trên bàn và lặng lẽ ra về.
Giờ đây, tôi cố gắng thức khuya một chút để viết cho em những dòng này. Bao nhiêu đó có đủ chứng minh tình yêu của tôi cho em chưa? Tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp lại, một cô gái thông minh, hoạt bát nhưng rất giản dị, chân thành và nhân hậu. Từ trước tới giờ, tôi thường dửng dưng, chờ đợi và cố gắng tìm cho mình một tình yêu. Rồi khi gặp em, tôi lại trách mình tại sao cứ cố gắng đi tìm, vì chính em là mẫu người mà tôi tìm kiếm.
Tôi cũng có những mối tình trước đó, nhưng thật chóng vánh vì thật sự những người phụ nữ đó không cho tôi cảm giác yêu như em. Nhiều người nói tôi rằng, yêu thì cứ yêu chứ có bắt cưới đâu. Nhưng quan điểm của tôi khác họ, làm như vậy làm gì? Như vậy có công bằng với họ, hay đánh mất thời gian của cả hai và chỉ để lại những đau thương?
Chúng ta năm nay đã 27 tuổi, cái tuổi không già nhưng không còn trẻ nữa. Tôi có quyền thẳng thắn nói với em những chuyện tình cảm. Trong tâm trí tôi đã vẽ nên những viễn cảnh về một gia đình hạnh phúc, chồng vợ, cha mẹ và những đứa nhỏ, những kế hoạch kinh tế cho gia đình, hay những chuyến du lịch mà ta thưởng cho nhau sau thời gian làm việc vất vả… Đôi lúc tôi hỏi công việc của em chăm sóc, chữa bệnh cho người khác nhưng một ngày kia nếu em là bệnh nhân? Tôi chỉ ước ngày nào cũng thấy em khỏe và vui tươi vậy thì tôi đã vui rồi. Hãy cho tôi một lần và chỉ một lần được yêu em, em nhé!
Tôi xin lỗi em nhiều vì những lúc tôi nhớ em đã hành động nóng vội, “tấn công” em làm em phải bối rối, suy nghĩ. Xin đừng vì thế mà ảnh hưởng đến công việc em nhé! Một điều nữa, tôi cần phải nói xin lỗi em thật nhiều vì sẽ không thể coi em là bạn nữa rồi. Xin em hãy là người yêu của tôi, em nhé!
Theo VNE