Xin gửi anh một lời xin lỗi
Tôi lặng lẽ chăm sóc anh, như tất cả những nhân vật nữ đoan chính tôi đọc trong tiểu thuyết. Yêu không dám tỏ bày. Và anh cứ lặng lẽ bên tôi như vậy, chăm sóc và quý trọng.
ảnh minh họa
Thực sự lúc đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì giữa cuộc sống xô bồ tôi tìm được một người con trai không đam mê vật chất, không đòi ngủ với bạn gái ngay sau cuộc hẹn đầu. Tôi cảm thấy suy nghĩ bấy lâu nay của mình là đúng, đó là dù thời nào cũng vẫn còn những ngưởi tử tế. Và vì họ tử tế, nên họ sẽ tìm được và đến với nhau. Tôi tự hào về tình yêu với Vương…
Các anh chị kính mến,
Tôi đã bị dày vò suốt nửa năm qua, chỉ vì những điều tưởng chừng như không thể có. Cuộc đời tôi thực ra đến giờ cũng chẳng còn gì danh giá, nhưng tôi cũng vẫn bám víu vào những điều tốt đẹp để sống tiếp cuộc đời mình. Con người ta không ai biết trước được mọi điều, nhưng tôi mong đây là lời xin lỗi cuối cùng tôi gửi tới anh, người đàn ông mà tôi yêu suốt hơn 10 năm trước khi làm vợ một đêm duy nhất.
Tôi là một cô gái có phần yếu ớt, từ nhỏ tôi đã sống trong thế giới của văn chương cổ tích. Những gì tôi xây dựng trong thang bậc giá trị của mình đó là những giá trị tinh thần. Gia đình tôi không nghèo, nên tôi không biết quý trọng vật chất. Tôi cũng không thích những người hối hả kinh doanh. Việc sống thanh nhã với tôi là quan trọng nhất.
Năm tôi 18 tuổi, khi vào năm đầu tiên đại học, tôi đã buộc phải rời quê Bình Dương lên thành phố. Nghe quê và phố vậy thôi, nhưng đi chưa đầy một tiếng đồng hồ đã về tới nhà rồi. Tôi thuê phòng trọ ở gần trường và sống trong một không gian mới. Rồi từ đây, tôi nhận ra rất nhiều điều không như mình tưởng tượng. Tôi sốc, tôi buồn nhưng rồi cũng phải quen dần đi. Thời gian đó, tôi quen với Vương. Vương cũng cùng quê với tôi, anh thường xuyên giúp tôi mọi lúc mọi nơi như một người anh trai vậy. Vương có lần nói, nhà anh vất vả, đã từng phải mưu sinh bằng đủ thứ nghề, mục tiêu là phải học cho bằng xong đại học. Tôi cảm phục nghị lực của anh. Và rồi tôi yêu anh lúc nào không biết.
Tôi lặng lẽ chăm sóc anh, như tất cả những nhân vật nữ đoan chính tôi đọc trong tiểu thuyết. Yêu không dám tỏ bày. Và anh cứ lặng lẽ bên tôi như vậy, chăm sóc và quý trọng. Thực sự lúc đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì giữa cuộc sống xô bồ tôi tìm được một người con trai không đam mê vật chất, không đòi ngủ với bạn gái ngay sau cuộc hẹn đầu. Tôi cảm thấy suy nghĩ bấy lâu nay của mình là đúng, đó là dù thời nào cũng vẫn còn những ngưởi tử tế. Và vì họ tử tế, nên họ sẽ tìm được và đến với nhau. Tôi tự hào về tình yêu với Vương.
Chúng tôi đi qua thời sinh viên trong sáng, tôi giúp đỡ Vương và ngược lại Vương chăm sóc tôi. Mọi người thường bảo chúng tôi giống hai anh em hơn một cặp đôi. Yêu cho đến khi ra trường thì mọi chuyện đã đổi khác. Vương đi làm ở công ty nước ngoài, có thể nói là đầu tắt mặt tối. Anh chỉ còn được hở le lói ngày cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau đi cà phê và cố gắng nấu cho nhau một bữa cơm ngon.
Tôi thương Vương, vì tôi làm việc cho một nhà xuất bản, công việc không quá căng thẳng, chỉ cần chăm chỉ là xong. Tôi muốn dồn sức chăm sóc cho Vương. Tôi nói hay là hai đứa cùng mướn nhà ở chung, mỗi đứa ở một phòng, cũng chẳng có ai dị nghị gì đâu, mình biết mình trong sáng là được. Nhưng Vương từ chối, anh dọn đến ở chung nhà với một số người đàn ông khác ở gần công ty anh bên quận 7. Chúng tôi vì thế cũng dần xa nhau. Rồi bận lý do này lý do khác, Vương không còn thường gặp tôi. Tình cảm nhạt dần. Tôi đau khổ đến cùng cực. Tôi buộc phải thốt lên với Vương rằng, tôi đã yêu Vương suốt 5 năm qua mà không dám nói, tôi muốn được sống và chăm sóc cho anh ấy. Lúc đó nghe thấy, Vương đã ngỡ ngàng, ôm vai tôi và cùng khóc. Nhưng rồi anh ấy vẫn bỏ tôi ở lại và ra đi.
Video đang HOT
Mối tình kết thúc lãng xẹt. Nhưng tôi thì đau nhiều ngày sau đó.
Tôi vẫn âm thầm lên mạng, theo dõi tình cảm và suy nghĩ của Vương. Tôi cố gắng bám lấy những gì gọi là nhớ thương của Vương dành cho mình. Tôi cứ nương theo đó để tin rằng, Vương vẫn còn yêu mình, nhưng chỉ vì ham thăng tiến mà gạt tình cảm ở lại. Tôi vẫn nuôi hy vọng để có được Vương.
Hai năm sau, khi tôi cũng không còn trong cơn tuyệt vọng nữa, cũng có lẽ vì mọi đau khổ tôi đã trút hết vào 400 trang sách trong cuốn tiểu thuyết đầu tiên, nên tôi nhìn mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Tình cờ tôi lại gặp Vương trong quán cà phê cũ. Hai đứa ngồi ở hai bàn khác nhau. Và cuối cùng chạm mắt nhau. Chúng tôi đã quay lại với nhau như vậy.
Tôi thương Vương quá chừng. Vì tôi biết thời gian qua anh thường xuyên rơi vào những cơn khủng hoảng tinh thần. Anh từng nói có lần trong đêm khuya trên facebook, rằng anh cần một điểm tựa để khỏi thấy chênh vênh, đôi khi anh lại nói giá mà có ai đó ôm mình từ phía sau… Tôi hiểu rằng Vương cũng cô đơn, giống như tôi vậy.
Chúng tôi quyết định làm đám cưới cho ba mẹ anh vui, và gia đình tôi cũng yên tâm. Chúng tôi dọn về sống chung trước ngày cưới khoảng một tuần, trong một căn chung cư đẹp. Gia đình bạn bè đều hạnh phúc khi nhìn thấy chúng tôi nên duyên. Mà nói chính xác ra đó là cảm xúc của tôi khi tôi bước vào một hạnh phúc quá lớn, chứ không biết người khác nghĩ gì. Đám cưới chúng tôi tổ chức rất ngọt ngào, lãng mạn, làm tiệc đứng trong một khách sạn, bạn bè đến chia vui. Tôi nghĩ cũng là vui.
Đêm đó, lần đầu tiên chúng tôi thực sự ngủ chung với nhau theo nghĩa vợ chồng. Chúng tôi đều ngà ngà say. Thực sự tôi đã dành cả tình cảm và sự trinh trắng của mình dành cho Vương. Tôi chưa bao giờ tơ tình với bất cứ người con trai nào. Tôi chờ đợi giây phút này, bởi vì tôi muốn tình yêu của mình sẽ được đền đáp xứng đáng.
Nhưng trong giây phút tôi tưởng như thăng hoa nhất của cuộc yêu, thì tôi bị rơi xuống hố sâu tuyệt vọng. Trong một phút vẻ như không kiểm soát được bản thân mình, Vương đã hét lên tên một người đàn ông và nói “em yêu anh”. Tôi khựng lại, bàng hoàng. Gẫy đổ trong phút cao trào. Tôi im lặng nghẹn ngào. Tôi cố ngăn dòng nước mắt. Tôi hiểu, đây mới là bản chất thật của câu chuyện, chứ không phải vì anh cao thượng đến mức dành sự trân trọng tôi đến tận đêm tân hôn.
Tôi giả vờ nhắm mắt ngủ. Và Vương ngáy đều ngay sau đó. Có lẽ anh quá mệt.
Tôi chui vào toilet khóc suốt một tiếng trong đó. Tôi chắp nối tất cả mọi chuyện. Tại sao lúc nào Vương cũng xuất hiện với hình ảnh chỉn chu, đúng mực và luôn chăm sóc tôi một cách vừa đủ, không ít không nhiều. Tại sao Vương luôn không hẹn tôi vào tối thứ bảy. Và tại sao Vương luôn bỏ ra ngoài khi nghe một cuộc điện thoại mà mở đầu là “Em nghe nè”.
Thật ngốc khi giờ này tôi mới nhớ tới những điều đó. Và trong một tuần sống chung nhà, tôi mới phát hiện ra rằng, Vương quá chăm sóc bản thân. Anh có đủ tất cả những sản phẩm dưỡng da dưỡng tóc, anh còn thường xuyên xài chung sữa rửa mặt với tôi. Và anh đặc biệt thích ngắm vuốt trước gương. Mỗi sáng trước khi đi làm, anh rửa măt và vuốt gel tóc cũng mất gần một tiếng đồng hồ, còn chậm hơn cả việc tôi đánh phấn bôi son nữa. Và dường như đêm nào anh cũng có một cuộc điện thoại dài, anh nói là điện thoại từ công ty. Anh thường len lén ra ban công nghe.
Tôi được học cách im lặng và lịch sự không tra vấn người khác, và các tạp chí nói rằng đó là bí quyết giữ hạnh phúc. Nên cuối cùng, đó chính là sai lầm của tôi.
Tôi đã hiểu tất cả. Tôi đã hiểu được vì sao lại như vậy. Lỗi phần nhiều là do tôi. Tôi tự xây nên một ảo mộng tình yêu và cứ cố gắng tích lũy dồn đắp nó thành một tượng đài. Rồi tôi tìm cách cưới một người đàn ông trong trí tưởng tượng và tôi không chấp nhận được sự thật về họ khi nó đã hiện rõ hình hài. Tôi cảm thấy mình dường như đã không còn sức lực để chống chọi lại tất cả những chuyện này. Tôi ngốc nghếch và quá mơ mộng.
Tôi quyết định ra đi, như những nhân vật trong truyện ngắn của mình. Tôi thích cảm giác đó, dù biết là rất đau đớn. Tôi xếp gọn tất cả hành lý vào chiếc vali nhỏ, và một chiếc ba lô khoác lên vai. Tôi viết mảnh giấy để trên bàn, nói với Vương rằng, tôi đã ra đi. Tôi xin lỗi vì đã không chăm sóc cho anh được. Tôi bước đi mà nước mắt rơi. Nhưng mặt khác, tôi lại thấy mình vừa thực hiện xong một cuốn phim tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy rất cay đắng, nhưng như tất cả những nhân vật trong phim, tôi chấp nhận và bước tiếp. Thôi thì hãy cho tôi mơ mộng nốt phần còn lại của tuổi thanh xuân đi. Hãy cho tôi tin rằng, những mất mát và đau đớn vừa rồi sẽ giúp tôi trưởng thành và tìm được một người đàn ông tốt hơn.
Nhưng rồi, cảm giác ê chề ập đến và tôi không biết phải làm gì để xua đuổi chúng. Tôi đã viết vài dòng lên facebook.
Câu chuyện của tôi thật không vui, vì thế mà quá nhiều comment. Mọi chuyện thật ồn ĩ. Tôi không ngờ điều đó xúc phạm Vương đến vậy.
Và bi kịch bắt đầu. Tôi và gia đình tôi đã bị anh sỉ nhục không thương tiếc. Anh cũng nói với tôi, anh muốn tôi phải chết cho hả dạ. Anh nói tôi đừng đóng kịch nữa, lột bộ mặt nai tơ xuống đi. Còn nhiều thứ khác mà tôi không muốn nhớ nữa. Tôi đã khóc và tôi xin lỗi anh. Tôi sai rồi. Sai vì đã yêu anh. Và sai vì đã làm cho anh lộ diện quá sớm những bản chất xấu xa của mình.
Tôi nói, hãy bỏ qua và sống tiếp đi anh, em cũng đau đớn vừa đủ cho một cuộc tự sát, nhưng em nghĩ rằng sống dù sao cũng tốt hơn là tự giết mình…
Vương mỉa mai tôi văn chương sáo rỗng và nói rằng, nếu tôi còn bóng gió chuyện gì trên facebook, anh sẽ giết tôi.
Tôi đã không còn chơi facebook nữa…
Vâng, xin lỗi anh, tôi sẽ sống phần đời còn lại cho chính mình…
Theo VNE
Bạn trai mang nợ người cũ
Anh bao anh mang ơn va mang nơ chi ta, xin em đưng lam khô chi ta nưa. Em 25 tuôi, co ban trai hơn 1 năm va hai bên đa tinh chuyên cươi. Tuy nhiên giơ em co một vân đê rât mong moi ngươi tư vân giup.
Em la con gai thanh phô, gia đinh kha gia, hanh phuc, ba ma va anh trai cưng chiêu, chưa hê trai qua song gio. Yêu anh nhưng gia đinh anh, nhât la me va em gai anh không quy nhưng cung không phan đôi. Em gai anh tưng nhiêu lân noi thăng răng chi coi ban gai cu cua anh la chi dâu, me anh cung thê, nhưng không ai cho em biêt vê chi đo nên em vân luôn nghi ngơ muôn tìm hiểu. Cach đây 7 thang, anh ây bi tông xe rât năng phai năm Chơ Rây hơn nưa thang va ơ nha gân 3 thang. Trong thơi gian nay em mơi biêt ro chuyên tinh cu cua anh. Khi em biêt tin va tơi bênh viên thi chi ta va em gai anh ơ đo. Du la lân đâu tiên găp nhưng em co cam giac chinh chi ta la ngươi yêu cu cua anh. Em nghe noi chinh chi ta cho anh mau vi bênh viên thiêu. Du chi ta bao la em ho va không ai noi gi nhưng em tin ho tưng yêu nhau.
Mây ngay đâu chi ta nghi lam chăm soc anh, sau đo thi ngay đi lam, tôi ơ trong bênh viên luôn, môi ngay đêu mang cơm chao tơi. Anh du rât đau nhưng ai hoi anh đêu noi binh thương, chi cau găt va la măng chi ta. Anh năm viên đươc 4 ngay, em tơi giương thi chi co em gai anh ngôi đo, no bao chi ta đang lau ngươi cho anh, anh chi cho phep một minh chi ta đung vao anh. Luc đo em giân run ngươi nhưng vân cô găng nhân nhin.
Sau đo em anh co điên thoai cua ban nên ra ngoai nghe. Vô tinh thây điên thoai cua anh va chi ta ơ trên giương nên em to mo xem. Không ngơ, khi vao Facebook cua anh, em thây nhưng dong tâm sư anh đê ơ chê đô "chi minh tôi", nhưng lơi nhơ thương, ân hân vê một ngươi ma anh chi goi la "Em", linh tinh mach bao, em lây điên thoai chi ta goi vô sô anh, sưng sơ khi anh lưu sô chi ta la "Em". Em chêt lăng khi biêt thêm răng chi ta tưng pha thai 2 lân, nhưng ngay thang đươc anh viêt ro trong trang thai va ca nhưng tin nhắn anh gưi chi ta.
Anh bao em hay quên anh đi, vi anh thưc sư không yêu em (Ảnh minh họa)
Không hiêu sao luc đo em tim trong điên thoai chi ta sô ba ma va cô găng lưu thât nhiêu sô trong danh ba ây. Em cô giư binh tinh đê hoi anh, nhưng anh giân dôi đuôi em vê, bao đưng đên nưa. Chi ta thi bao, anh mơi bi tai nan con đau va sôc, co chuyên gi đê noi sau. Em đa giân dư va cam thây bi xuc pham. Em thât vong vê anh nhiêu, du rât yêu nhau, nhưng chưa bao giơ anh đoi hoi em chuyên đo, anh bao muôn giư cho em tơi ngay cươi, nhưng hoa ra, qua khư anh tưng chung sông 6,7 năm trơi vơi chi ta. Khi anh xuât viên vê nha, em co ghe thăm (vi giân nên nưa thang em không tơi), khi em tơi moi ngươi đôi xư lanh nhat như chưa tưng biêt, ca anh cung thê.
Me anh thi noi rât nhe nhang nhưng qua phu phang "mây bưa nưa bac vê quê, thăng M đa co T lo rôi", nghia la chi ta va anh se sống cung để chăm soc cho anh. Luc đo em rât giân nên noi vơi ma anh rằng chi ta la loai con gai mât nết, tưng pha thai. Ba bao "con đưng bao giơ xuât hiên trươc măt bac nưa, găp con bac cang thương T". Suôt 1 tuân đau đơn vât vơ chêt lên chêt xuống, em quyêt đinh không ăn đươc thi đap đô, em muốn tra thu anh va gia đinh anh, dung chinh chi ta đê tra thu. Viêc đâu tiên la điên thoai thông bao cho ba me chi ta biêt, rôi nhăn tin tơi tât ca sô điên thoai ban be chi ta ma em lưu đươc. Em muôn anh phai quy gôi xin lôi vi nhưng gi đa gây ra cho em.
Cach đây không lâu, anh đên tim em, bao đưng lam phiên chi ta nưa, chi ta đa đu khô vì anh lắm rôi. Anh kê chuyên anh đa bo rơi chi ta đê đên vơi em chi vi em co tương lai hơn. Ho yêu va sông vơi nhau hơn 6 năm, đa tinh cươi nhưng bất ngơ ba chi ta bi bênh không lam viêc đươc nưa, chi ta phai lo cho hai đưa em ăn hoc. Anh bo chi ta vi không muôn 30 tuôi ho mơi lây nhau băng hai ban tay trăng. Chi ta đông y, sau đo anh chia tay va quen em, sau nay anh rât hôi hân nhưng chi ta không châp nhân quay lai. Anh bao anh mang ơn va mang nơ chi ta, xin em đưng lam khô chi ta nưa, em đa lam cho chi ta điêu đưng, gia đinh, ban be buôn va thât vong. Anh bao, tư ngay chia tay anh, chi ta bi trâm cam, chi im lăng chư không noi gi, ngay ca chuyên em lam chi ta cung không noi một lơi. Sau khi nghe anh noi em thây thương chi ta va hôi hân vi sư nông nôi cua minh. Em co tơi găp đê xin lôi nhưng chi ta bao đê chi ta yên, chi ta vươt qua đươc, chuyên gi cung chiu đươc. Em cung xin lôi anh va tha thiêt mong anh cho em môt cơ hôi đê sưa sai. Nhưng anh bao em hay quên anh đi, vi anh thưc sư không yêu em.
Mây thang nay ngay nao em cung nhăn tin cho anh, anh không nhăn lai. Em thưc sư rât yêu va muôn băt đâu lai vơi anh. Em không biêt anh con yêu em không hay vân con giân em. Mong moi ngươi cho em lơi khuyên, em rất đau khô va dăn văt.
Theo VNE
Tình yêu của cô gái bán hoa Khi anh đến mua hoa, em đã ngỡ ngàng khi phát hiện ra anh chính là người quen của mình. Cũng như bao nhiêu người con gái khác khi đang ở độ tuổi đôi mươi tràn trề bao hy vọng và mơ ước, em cũng mong chờ một bờ vai để chia sẻ với em những nỗi buồn phiền ,ở bên em khi...