Xin “giống” của người khác, nhưng con vẫn giống cha như đúc
Chị Nguyệt và anh Duy lấy nhau hơn 10 năm nhưng vẫn không có con vì anh Duy mắc chứng không có tinh trùng. May mắn, anh chị đã tìm lại được hạnh phúc của mình nhờ một ngươi đàn ông tốt bụng.
Khát khao về tiếng cười con trẻ
Gia đình chị Nguyệt (Phủ Lý, Hà Nam) là bệnh nhân quen thuộc của Bệnh viện Phụ sản Trung ương. Tình yêu của anh chị khiến nhiều người cùng cảnh ngộ điều trị vô sinh tại đây cảm phục.
Chị Nguyệt và anh Duy là bạn học từ cấp 3. Sau 5 năm yêu nhau, anh chị tiến hành tổ chức đám cưới vào năm 1999. Cuộc sống của anh chị khá êm đềm vì anh là cán bộ cấp Sở, còn chị công tác tại một trường mầm non.
Cả hai vô cùng yêu trẻ thơ nhưng hi vọng có một đứa con ngày càng rời xa anh chị. 1 năm, 2 năm, rồi đến 4, 5 năm chung sống, dù không sử dụng biện pháp tránh thai nào nhưng chị Nguyệt vẫn không thể có thai. Anh chị bàn nhau lên Hà Nội khám bệnh. Kết quả cho thấy, anh Duy mắc chứng không có tinh trùng.
Ban đầu nghe thế, anh Duy chán nản và muốn chia tay với vợ. Chị Nguyệt vì quá yêu chồng đã quỳ xuống cầu xin anh đừng chia cắt hạnh phúc và tình yêu. Hai người nhiều lần lên Hà Nội khám lại và chữa bệnh cho anh Duy. Các bác sĩ đã dùng thuốc sinh tinh trùng cho anh nhưng đâu vẫn hoàn đó. Gần 5 năm đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, anh Duy đành chấp nhận số phận.
Video đang HOT
Đúng lúc anh chị dự tính xin con nuôi thì bác sĩ mách nếu muốn có con đẻ, anh cần thuyết phục được người hiến tinh trùng để làm thụ tinh trong ống nghiệm. Anh chị vui lắm nhưng biết kiếm đâu ra ai hào phóng chịu hiến tinh trùng.
Anh Duy lân la lên mạng viết về hoàn cảnh gia đình mình và tình yêu với vợ. Anh tìm kiếm và khẩn khoản mong cầu có người giúp mình được cơ hội làm bố. Sau nhiều lần, anh chị được một thanh niên trú tại TP HCM đồng ý hiến tinh trùng không điều kiện. Người thanh niên này không yêu cầu anh chị phải chi phí bất kì khoản nào. Anh ta chỉ muốn giúp anh Duy có được quyền làm bố.
Nhờ tình yêu, con giống cha như đúc
Anh chị xin nghĩ việc vào miền Nam làm thụ tinh trong ống nghiệm. Ngày vào làm xét nghiệm rồi đến bơm phôi, chị Nguyệt rưng rưng khóc vì cảm giác hạnh phúc khi trong cơ thể chị có một mầm sống. Người thanh niên hiến tinh trùng cho vợ chồng chị là một du học sinh. Cậu ta chỉ mong nếu đứa trẻ sinh ra là con trai sẽ đặt tên Hoàng, con gái đặt tên là Chi. Về sau chị Nguyệt mới biết tên Chi là tên mối tình đầu của người thanh niên tốt bụng.
Mầm sống trong cơ thể của chị đang lớn. Chị cảm giác được hơi thở của một sinh linh mới. Hàng ngày, chị vuốt ve con và kể cho con nghe chuyện tình của chị và anh. Chị lấy những kỷ vật tình yêu của hai người đề khoe với con. Những chiếc thiệp chúc mừng, tấm ảnh, bài thơ có nguồn gốc từ đâu đều được chị kể cho con nghe.
“Tôi nghe người ta nói, khi mang bầu mình nghĩ về người nào nhiều nhất thì đứa trẻ sinh ra sẽ giống người đó lắm. Tôi muốn con mình sinh ra giống chồng” – chị Nguyệt tâm sự.
Nhiều người biết chuyện thì trách chị Nguyệt hão huyền, đứa bé không có máu mủ gì với anh Duy thì làm sao mà giống anh được? Chị để ngoài tai lời người ta nói. Chị tin vào tình yêu của mình, tin vào điều kỳ diệu có thể xảy ra. Ngày chị lâm bồn, một bé trai kháu khỉnh ra đời. Mới thoáng nhìn qua bé Hoàng, ai cũng phải ngạc nhiên vì bé rất giống anh Duy. Nhiều người trêu chị Nguyệt “đẻ thuê” cho chồng. Gương mặt của bé Hoàng, cái mắt sâu dài và mũi tẹt chẳng khác nào anh Duy. Chính chị Nguyệt cũng bất ngờ về điều này, bởi gương mặt của người hiến tinh trùng, chị nhớ rất rõ, nhưng thật lạ là bé Hoàng không mang một đáng vẻ nào của cha ruột. Có lẽ nào, tình yêu của chị đã làm nên điều kỳ diệu như một phép màu như thế?
Nói đến may mắn được làm cha, anh Duy rạng rỡ khoe: “Nhờ tình yêu nên tôi mới đủ can đảm lên tiếng về hoàn cảnh của mình. Làm đàn ông không trọn vẹn tôi cũng tự ái lắm đó. Nhưng giờ thì không sao rồi, Hoàng là kết tinh tình yêu của vợ chồng tôi”.
Theo VNE
Chắc không phải là yêu
Một sự thật hiển nhiên là anh đã vứt bỏ em như ném đi đồ vật mà anh không cần nữa...
Hôm qua em đã gọi điện về nhà anh: "Thưa bác, con gọi anh Dương nhưng thấy máy ảnh không liên lạc được hoài, nên con gọi số này, hỏi thăm tình hình hai bác và ảnh".
"Bác biết hai con có tình cảm sâu đậm với nhau, thời gian Dương ở trong đó may có con chăm sóc nên nó mới được thế. Nhưng bác nghĩ duyên phận hai đứa chỉ đến thế thôi, con đừng liên lạc với nó nữa kẻo mất công. Con còn trẻ trung xinh đẹp không khó để tìm cho mình một người cân xứng hơn, bác chúc con hạnh phúc".
Thấy em im lặng, mẹ anh thở dài cúp máy, mặc em đứng chết trân.
Một sự thật hiển nhiên là anh đã vứt bỏ em như ném đi đồ vật mà anh không cần nữa. Em hiểu rằng linh cảm của mình về sự lạnh nhạt bấy lâu nay của anh là có cơ sở, vậy mà em vẫn mơ hồ tin vào điều kỳ diệu, rằng đó chỉ là do gia đình ngăn cản thôi, còn thực tình anh vẫn dành trái tim mình cho em.
Em mở máy tính vào nick chat của anh. Khi chúng ta sống cùng nhau thì dùng chung tất, kể cả máy tính nên mật khẩu của mình anh cũng chẳng giấu, và giờ đây một lần nữa sự thật lại hiện ra trước mắt, anh đang chuẩn bị làm đám cưới với một cô gái không phải là em. Mối tình đầu bước nhẹ, lún sâu ấy, em đã tưởng chẳng gì có thể chia lìa được đôi ta, thế mà...
Bố mẹ anh rền rĩ kêu anh về Bắc, nếu không thì họ khó sống nổi, phiêu bạt bao năm giờ anh cũng cần hơi ấm của gia đình. Anh quyết định từ biệt em và không quên hứa hẹn, đương nhiên là em tin anh, một niềm tin sắc đá nhưng cũng nhuốm màu ngây thơ.
Giờ anh và vợ chưa cưới đang háo hức bàn nhau chuẩn bị cho lễ cưới cận kề. Vừa mới hôm nào sinh nhật em, anh còn đón em từ sân bay về, giới thiệu với nhà anh kia mà. Hàng xóm còn chạy sang xem mặt, anh nói để em biết gia cảnh mà quyết, lấy anh xác định là xa lắm đấy. Trước sau như một em vẫn hứa sẽ ra cùng anh đó thôi, sao giờ anh lại như thế, anh quên rồi ư?
Anh có biết hai người đang hạnh phúc nhờ nỗi khổ tâm, bất hạnh của người khác không? Em sẽ gắng vượt qua nỗi đau để còn nhìn vào hai người, dõi theo anh từng bước, vì đã biết cách anh đối đãi với người đầu gối tay ấp, tận tâm với mình suốt chừng ấy năm, thì để xem anh cư xử với vợ mình tốt hơn được bao nhiêu. Anh đáp trả lại tình cảm của em như vậy, liệu có xứng đáng? Sao anh không nói thẳng ra, mà lại phải lén lút thay số điện thoại, rồi nhờ mẹ đứng ra nói hộ?
Mùa cưới,cái mùa mà em mong chờ hi vọng bao năm kể từ khi quen anh giờ lại như một mùa khô cằn trong trái tim. Giá mà nó đừng đến, vì giờ em đã hiểu, giữa chúng ta không phải tình yêu, chỉ là cái na ná tình yêu.
Theo VNE
Tôi lấy chồng đã 10 năm mà chưa có con... Tôi 39 tuổi, lấy chồng đã 10 năm nhưng chưa có con. Đi khám thì được biết tử cung một cổ, một sừng, niêm mạc mỏng, vòi trứng tắc. Xin hỏi BS, tôi làm thụ tinh trong ống nghiệm được không? Chồng tôi bị bệnh khớp phải dùng thuốc kháng sinh nhiều. Nếu tôi làm thụ tinh trong ống nghiệm thì có nên...