“Xin em hãy ly hôn để chồng em tới với vợ của anh”
Một người đàn ông cao thượng đến cầu xin tôi ly hôn để vợ anh ta có cơ hội đến với chồng tôi.
Một số điện thoại lạ hoắc. Một cuộc hẹn bất chợt. Một người đàn ông xa lạ. Người đàn ông ấy quỳ trước mặt tôi và cầu xin: “Xin em hãy ly hôn để chồng em đến với vợ anh”.
Câu chuyện của tôi thật nực cười phải không? Một người đàn ông cao thượng, đến cầu xin tôi ly hôn để vợ anh ta có cơ hội đến với chồng tôi. Anh ta nói rằng, vợ anh ta đã quá nhiều bất hạnh rồi, chỉ có chồng tôi mới đem lại hạnh phúc cho cô ấy, làm hồi sinh cô ấy.
Có lẽ nào tôi nhường hạnh phúc của mình cho cô ấy? (Ảnh minh họa)
Tôi chỉ bất ngờ vì hành động của anh ta chứ không hề bất ngờ vì nguyên nhân. Việc chồng tôi ngoại tình cả thế giới đều biết. Tôi cũng đau khổ đến chết khi người mình yêu thương phản bội. Nhưng lí trí không cho phép tôi gục ngã. Bằng bất cứ giá nào tôi phải giữ gia đình này vì các con.
Chồng tôi là người đàn ông tốt, hiền lành, hết lòng yêu thương vợ con. Cũng chính vì vậy, khi biết anh ngoại tình với cô ta tôi bị sốc rất lớn. Đường đường là một giám đốc, anh không ngoại tình với mấy em chân dài mà lại đi ngoại tình với cô bán trà đá gần công ty.
Khi tôi hỏi, anh nói anh bị vẻ giản dị, thật thà của cô ấy thu phục. Anh nói, ở cô ấy anh nhìn thấy hình ảnh lam lũ, tần tảo của người mẹ quá cố. Bên cô ấy anh tìm thấy chút bình yên. Khi ấy tôi hiểu, anh là người sống tình cảm.
Mẹ anh một đời tần tảo nuôi anh khôn lớn, đến khi anh có chút thành công thì mẹ anh lại bỏ anh ra đi. Tôi cũng đã gặp cô ấy, cô bán trà đá, tình nhân của chồng tôi. Cô ấy tầm bằng tuổi tôi. Nếu không vì khó khăn của đường đời xô đẩy thì cô ấy đúng là một mỹ nữ. Qua cách cô ấy nói chuyện, tôi hiểu vì sao anh có tình cảm với người con gái ấy. Cô ấy cũng là người biết điều.
Video đang HOT
Sau khi gặp tôi, cô ấy đã tự động bỏ đi một cách thầm lặng. Mấy ngày đó chồng tôi có vẻ man mác buồn nhưng không lâu sau anh cũng quay về với thực tại. Về với bản thân mình. Về với cương vị là chồng, là cha của gia đình bé nhỏ.
Tôi những tưởng câu chuyện sẽ nhẹ nhàng kết thúc ở đây. Nhưng sau cuộc gặp bất chợt kia với chồng cô ấy, tôi thực sự băn khoăn. Chồng cô ấy đến gặp tôi và kể cho tôi về cuộc đời chìm trong nước mắt của vợ anh ta. Hai người họ cưới nhau cách đây 5 năm.
Anh ta bị yếu sinh lí nên đến 30 tuổi chưa lấy vợ. Cha mẹ anh ta tìm cho một mối để lấy về làm vợ, làm người đỡ đần việc chăm sóc ông nội bị liệt và chăm lo nhà cửa. Tuy thương cô ấy, biết lấy anh cô ấy sẽ khổ cả đời nhưng vì gia đình anh ta vẫn chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Lấy vợ về anh mới biết anh đã cứu cô ấy khỏi kiếp sống nô lệ cho gia đình bố mẹ nuôi vì cô ấy là trẻ mồ côi. Tuy nhiên, về nhà anh, cô ấy cũng đâu có được sống kiếp người. Không được hưởng trọn hạnh phúc do chồng mang lại, lại phải chăm sóc một ông nội liệt giường trong khoảng gần 4 năm.
Chịu sự chửi mắng, cay nghiệt của mẹ chồng cùng thái độ miệt thị, khinh thường của cả gia đình chồng. Bản thân anh khi bị phụ thuộc nhiều ở gia đình nên không thể làm gì cho cô ấy. Nhiều lần anh chủ động ly hôn để giải thoát cho cô nhưng cô không đồng ý. Cô nói nếu anh bỏ cô, cô không có nơi nào để đi.
Chỉ đến khi cô ấy gặp chồng tôi, tình yêu của hai người làm cô ấy hồi sinh. Anh ta nói, quãng thời gian vợ anh ta qua lại với chồng tôi là thời gian cô ấy hạnh phúc nhất. Chỉ thời gian ấy, thi thoảng anh ta được ngắm nụ cười tuyệt đẹp của vợ mình. Thứ mà mấy năm qua anh không hề nhìn thấy.
Từ khi gặp tôi và buộc phải chấm dứt mối tình vụng trộm, cô ấy buồn nhớ đến mức héo hon, đến mức muốn chết đi. Nay anh ta đến nhờ tôi, cầu xin tôi ly hôn để cho cô ấy một cơ hội. Chỉ có chồng tôi khi ly hôn, đến bên cô ấy mới có thể tiếp thêm sức sống cho cô ấy.
Quả thực, nghe xong câu chuyện đầy đau khổ ấy. Hình ảnh người đàn ông kể về vợ mình đầy tội nghiệp luôn ám ảnh tôi. Tôi cũng mủi lòng, cũng muốn mình làm cái gì đó cho người đàn bà bất hạnh kia.
Phụ nữ vốn sinh ra để được yêu nhưng tại sao tạo hóa lại đày đọa người đàn bà ấy đến thế. Có lẽ nào tôi nhường hạnh phúc của mình cho cô ấy?
Theo Afamily
"Nay anh là chồng em,mai anh có thể là chồng người khác, sao em phải dốc ruột gan cho anh
"Nhưng đó là của hồi môn của bố mẹ, em rất khó xử. Thế này đi, trong tay em còn một chút tiền mặt, anh cầm tạm nhé", cô nói rồi tiếp lời bằng một con số khiến anh tức đến muốn bật cười...
ảnh minh họa
Công ty gặp khó khăn lớn, thời gian này anh như "đứng trên đống lửa". Nếu không có một số tiền lớn đầu tư vào thì anh sợ không thể cứu vãn được. Rõ ràng anh không thể trơ mắt nhìn tâm huyết mình xây dựng nhiều năm vỡ vụn trong phút chốc nên phải chạy vạy ngược xuôi tìm cách xoay tiền.
Những chỗ vay được anh đều vay rồi, nhưng vẫn không đủ. Nghĩ đến mảnh đất bố mẹ đang ở, anh thoáng động lòng nhưng rồi lại gạt đi ngay. Chuyện làm ăn không ai nói trước được điều gì, nếu có bất trắc, chẳng lẽ anh nỡ lòng nhìn bố mẹ mình phải ra đường? Đó là điều không thể nào, thà anh tuyên phố công ty phá sản còn hơn.
Căn hộ chung cư anh và vợ đang ở anh đã mang đi thế chấp từ lúc thành lập công ty rồi, mà căn hộ ấy có 2/3 là tiền anh bỏ ra, còn 1/3 là vợ anh bỏ, được mua lúc 2 người chuẩn bị kết hôn . Vô hình chung, trong nhà chẳng còn gì thế chấp được mà cũng không có chỗ nào vay mượn nổi nữa.
Trong lúc quẫn bách ấy, anh bỗng nhớ đến vợ anh còn 1 mảnh của hồi môn bố mẹ cô cho. Anh mừng thầm, mảnh đất ấy giá trị không nhỏ, qua vài năm lại càng tăng giá rồi.
Đã có kế hoạch, tối ấy anh cố tình về sớm, đích thân vào bếp nấu toàn những món vợ thích, còn mua rượu vang và một lẵng hoa bày biện, lãng mạn và đẹp mắt vô cùng. Qua vài tuần rượu, anh bắt đầu chậm rãi kể về những khó khăn trong công ty anh đang phải đối mặt. Lúc trước cô cũng biết rồi, nhưng chỉ là anh chưa nói tường tận mà thôi.
Lại nói tới chuyện kinh tế của vợ chồng anh, vốn vẫn riêng rẽ và tách biệt từ khi kết hôn. Cô có công việc lương cao, anh cũng mở công ty riêng làm ăn ổn định, chưa khi nào anh có ý nghĩ bảo vợ giúp mình, mà cô dường như cũng chẳng có ý định ấy. Anh kiếm ra tiền, nhưng cô không mấy khi hỏi đến tiền của anh, chi tiêu trong nhà vẫn ngầm hiểu là 2 người cùng đóng góp. Hiện tại là thế, còn sau này sinh con thì tính sau.
"Thực sự hiện tại anh rất khó khăn, những chỗ có thể nhờ giúp đỡ anh cũng nhờ hết rồi, bố mẹ anh còn phải đứng ra vay tiền hộ anh nữa, nhưng các cụ thì lấy đâu ra chỗ mượn được nhiều... Em có một mảnh đất phải không? Em xem có thể giúp anh lần này không? Anh hứa với em, sau lần này anh sẽ nhanh chóng hoàn trả cho em, còn tính lãi cho em là đằng khác!", anh nhẹ giọng thuyết phục.
Thấy cô chỉ im lặng uống rượu mà không nói, anh hơi sốt ruột. Những lời động viên suông cô cũng nói trước đây rồi, anh không cần nghe nữa. Bây giờ điều anh cần là một hành động thực tế, chả biết cô có hiểu không?
"Nhưng đó là của hồi môn của bố mẹ, em rất khó xử. Thế này đi, trong tay em còn một chút tiền mặt, anh cầm tạm nhé", cô nói rồi tiếp lời bằng một con số khiến anh tức đến muốn bật cười. Mấy chục triệu ít ỏi đấy mà cô cũng nói ra được, chúng có thể giúp ích được gì cho anh chứ?
"Đáng nhẽ em có món tiết kiệm lớn hơn, nhưng em lại vừa đầu tư làm ăn cùng bạn, công việc đang bước vào giai đoạn quan trọng, em không thể rút vốn về được", cô chậm rãi giải thích thêm. Nghe cô nói thế, anh bỗng thấy tức giận thật sự. Ý tứ của cô là cô lực bất tòng tâm, chỉ có cách nhìn anh phá sản sao? Anh là chồng cô đấy, cô có nhớ không? Không phải là vợ chồng hoạn nạn có nhau à, cô có thể dửng dưng như thế, rõ ràng có thể giúp nhưng lại không muốn bỏ ra cho anh!
"Chúng ta là vợ chồng mà em, sao em có thể thấy chết không cứu? Em cư xử như thế khiến anh buồn vô cùng...", dù bực nhưng anh vẫn dùng giọng điệu mềm mỏng, không muốn chọc tức cô, dẫu sao giờ anh là người muốn nhờ vả.
"Em biết, em đâu có nói em không giúp, chẳng qua anh chê ít, mà đề nghị của anh thì em không thể làm theo được, bản thân em cần tiền còn chưa từng nghĩ tới thế chấp mảnh đất ấy...", cô thở dài.
Đến đây thì thực sự anh không nhịn nổi nữa rồi, cô cần tiền thì cũng là cần bình thường, sao có thể so sánh với tình hình nước sôi lửa bỏng của anh bây giờ! Anh đứng bật dậy, nhìn cô gằn từng tiếng: "Anh không nghĩ em lại là người như thế? Tình nghĩa vợ chồng trong mắt em chẳng có nghĩa lý gì so với tiền bạc, vật chất phải không?".
Trái với phản ứng gay gắt của anh, cô vẫn bình tĩnh như không. Cô ngước nhìn anh, cười nhạt: "Căn nhà này anh đã mang đi thế chấp, em đã đồng ý. Giờ anh mở lời, em cũng hứa cho anh vay một khoản tiền mặt. Anh đã làm được gì cho em, em đối xử với anh như thế anh vẫn chưa hài lòng? Anh đừng đòi hỏi quá nhiều ở người khác, trong khi bản thân anh chưa chắc làm được điều tương tự. Thêm nữa, nay anh là chồng em, nhưng mai anh có thể đã là chồng người khác, sao em phải dốc ruột gan ra cho anh?".
Nói xong cô đứng dậy bỏ vào phòng làm việc riêng của mình. Anh ngồi phịch xuống, thẫn thờ nghĩ lại những lời cô vừa nói. Nếu anh là cô, liệu anh có đồng ý hết lòng hết dạ giúp cô? Anh thở dài chán nản, thực lòng anh cũng không biết nữa...
Theo Afamily
Cưới nhau 3 tháng chồng vẫn chưa chịu 'động phòng' Đêm tân hôn, chồng em kêu mệt bởi đám cưới phải tiếp khách, uống rượu bia nhiều nên hai vợ chồng chỉ ôm nhau ngủ. Những ngày sau đó anh luôn trốn tránh điều ấy. Bản năng người phụ nữ trỗi dậy trong em rất mạnh nhưng em nghĩ anh ấy có lí do riêng nên chỉ lặng im. Em năm nay 26...