Xin em đừng rời xa tôi nhé
Bề ngoài tôi có mạnh mẽ, kiên cường đến đến đâu thì tôi cũng chỉ là một cô gái cần nhiều lắm yêu thương từ em.
Em, cô gái đã kéo tôi lên từ vực thẳm, khi mà cái ngày tôi mất đi tất cả tôi có em bên cạnh, em không nói nhiều điều với tôi, không dạy tôi phải làm thế này thế kia, chỉ im lặng lắng nghe mọi chuyện.
Rồi cũng chẳng biết từ khi nào trái tim tôi đã thổn thức vì em, nhưng làm saođược chứ khi mà em đã có hôn ước với người khác và cái ngày em thuộc về người ta cũng không còn xa nữa.
Tôi phải đấu tranh rất nhiều để đè nén tình cảm của mình, nhưng làm sao được đây khi trái tim của tôi đã không nghe tôi nữa rồi.
Tôi và em gần bên nhau, em kể cho tôi nghe mọi chuyện, về em, về gia đình và về người ấy của em. Rằng em không yêu người đó, rằng em đến với người đó chỉ vì gia đình thúc ép… Thế rồi tôi và em đã bỏ qua tất cả để yêu nhau, nồng cháy và ấm áp, những ngày yêu đếm ngược của tôi. Cái cảm giác sợ mất đi người yêu cứ vây lấy trong đầu tôi, tôi biết em cũng suy nghĩ nhiều về chuyện của mình nhưng mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi.
Ngày ấy cũng đến, ngày mà tôi đã đếm ngược từ khi mình bắt đầu yêu nhau. Dù đã biết trước mọi chuyện thế nhưng tôi cũng không biết mình phải đối mặt như thế nào nữa, phải sống như thế nào đây hả em?
Có ai chịu được cảm giác người yêu của mình đi lấy chồng không, nếu có thể chết đi thì có lẽ tôi sẽ chọn cái chết để không phải sống trong nổi đau uất nghẹn không thở được như thế. Nhưng đó là nếu, mà đời thì làm gì có chữ nếu chứ, tôi vẫn phải sống để chờ đợi em, vì lời hứa em sẽ về bên tôi, vì niềm tin người em yêu là tôi, người em muốn sống đến trọn đời là tôi.
Một tuần là thời gian thử thách đối với tôi, một tuần để em tròn trách nhiệm với gia đình, với chồng của em… Đêm vu quy của em, em lại tìm tôi, người tôi đã nồng nặc men bia, em biết không, tôi nhớ em kinh khủng nhưng thà là đêm đó tôi không gặp em, tôi không thở được vì khi thấy trên mặt em vẫn còn phấntrang điểm … Em đưa tôi về, tôi chỉ muốn gào lên rằng em đừng đi nhưng rồi tôi lại để em đi, tôi chọn cách sống mạnh mẽ trước mặt em, tôi biết em cũng đau nhưng tôi không muốn em lo lắng cho tôi, không muốn để em thấy tôi gục ngã.
Video đang HOT
Tôi có thể khóc trước mặt người khác, có thể điên trước mặt người khác nhưng với em thì không. Em không phải là mối tình đầu của tôi nhưng chưa ai làm tôi phải khóc nhiều như yêu em, bất kể ngày đêm, mỗi khi lơ mơ tỉnh dậy sau cơn say tôi lại nhớ, nước mắt lại rơi…
Em theo chồng về nơi chồng em làm việc, tôi chờ đợi ngày được gặp lại em. Chín ngày, chỉ có chín ngày thôi mà tôi như bước từ thế giới này sang thế giới khác. Tôi vượt gần 300km để rước em về, em biết không, cái cảm giác háo hức mong đợi làm cho tôi chẳng biết mệt là gì, tôi nghĩ đến lúc gặp em, tôi sẽ ôm chặt lấy em, sẽ hôn em ngấu nghiến như quên đi đất trời… và rồi tôi đã được gặp em nhưng mọi chuyện không như tôi đã nghĩ, cái cảm giác ấy, em xa lắm, lạ lắm, bao nhiêu lửa trong tôi như tắt hết khi thấy trên tay em chiếc nhẫn cưới. Điều này tôi đã nghĩ đến nhưng tôi không nghĩ rằng em lại còn đeo nó khi gặp lại tôi.
Nhẫn cưới, một vật vô tri nhưng một cách hợp pháp và công khai rằng em đã thuộc về người ta mất rồi. Trời ơi tôi chỉ muốn điên lên thôi, nhưng không điên được thì ngượng ngùng mà nói chuyện với nhau. Em trách tôi đối xử xa lạ với em, nhưng tôi phải nói làm sao đây? Tôi có quyền để nói sao khi lựa chọn của tôi là đứng sau em, tôi có quyền ghen với người ta sao khi mọi chuyện của em là công khai và hợp pháp.
Giờ thì tôi được sống cùng em, hàng ngày được gặp em nhưng lòng tôi lại không vui vì tôi vẫn chưa chấp nhận được chuyện em đã có chồng, mọi thứ liên quan đến em và chồng em mà tôi nghe được, thấy được đều làm cho tôi đau đến nhói lòng. Tôi sẽ cố cho qua tất cả, bởi vì lựa chọn của em là tôi thì em đã chọn con đường chông gai nghiệt ngã, em cũng đã phải đánh đổi nhiều thứ để được ở cạnh tôi như bây giờ.
Tôi luôn tự nhắc nhở mình phải trân trọng em và tình cảm của em. Chưa biết rồi chuyện của mình sẽ đi về đâu và ngày mai sẽ như thế nào nhưng dù có điều gì xảy ra đi nữa thì xin em đừng rời xa tôi nhé, bởi bề ngoài tôi có mạnh mẽ, kiên cường đến đến đâu thì tôi cũng chỉ là một cô gái cần nhiều lắm yêu thương từ em.
Theo Dân Việt
Để anh ở lại cho người con gái ấy
"Em yêu anh nhưng em chọn cách rời xa. Hãy để Diệu Hương chữa lành vết thương mà em tạo ra cho anh. Em tin, hai người sẽ hạnh phúc"
Diệu Hương mệt nhọc mở đôi mắt rồi lặng lẽ quan sát xung quanh. Căn phòng của bệnh viện một màu trắng xóa đến ghê người. Thấy Hương mở mắt, Thắng lao đến bên giường, nắm vội lấy bàn tay Hương hổn hển nói:
- "Hương, em tỉnh rồi đó phải không? Ơn trời đã để cho em tỉnh lại. Cảm ơn em đã không bỏ anh ở lại. Cảm ơn em thật nhiều".
Thắng gục đầu vào bàn tay của Hương và bật khóc. Nước mắt của một người đàn ông chảy dài, tấm tức. Có lẽ anh giống như người từ cõi chết trở về sau khi Hương tỉnh dậy. Nếu cô mãi nhắm đôi mắt đó lại, không biết suốt cả cuộc đời này anh có thể tha thứ cho mình hay không. Hương nhìn anh, khóe mắt lăn dài nước mắt. Cô quay mặt vào trong đầy hờn dỗi. Cô còn giận anh vì một câu thú nhận trong buổi chiều mưa hôm ấy. Thắng nhận ra sự đau đớn trên gương mặt của Hương. Anh muốn nói điều gì đó nhưng rồi anh lùi ra phía sau, nhường chỗ cho bác sĩ vào thăm khám.
Lúc này, bên ngoài cửa, An gạt đi nước mắt đang lăn dài trên má. Cô nghẹn ngào khi chứng kiến cảnh Hương tỉnh dậy sau những ngày cái chết đã cận kề. An quay mặt đi khi thấy Thắng quay ra phía cửa... Cô trốn chạy...
An bước trên con đường vắng vẻ để về nhà. Thành phố lúc này đã lên đèn. An thấy nhớ Thắng, nhớ đến quay quắt. Đã hơn 1 tháng nay cô không dám gặp anh, thậm chí nghe điện thoại, nhắn một dòng tin cô cũng không dám. Đêm nào cô cũng ôm chiếc điện thoại, ngắm nhìn ảnh của Thắng và cô đã chụp chung trong một chuyến đi chơi xa. Nước mắt cô cứ thế lăn dài cho tới khi cô mệt lả và thiếp vào giấc ngủ.
An biết, những tháng ngày này Thắng còn đau khổ hơn cô. Cô chỉ đau khổ vì phải rời xa người mình yêu còn Thắng bị hai thái cực dày vò. Anh cảm thấy có lỗi với An khi đã làm cô yêu anh nhưng lại khiến cô đau khổ. Anh cũng cảm thấy thương xót Diệu Hương - cô gái còn quá trẻ đem lòng yêu anh đến cuồng si.Thắng đã làm cho cả hai người con gái yêu anh đều tổn thương.
An gặp Thắng rất tình cờ, một cuộc gặp gỡ như là định mệnh. Đó là một buổi tối tan làm muộn, An lững thững đi về nhà và bị Thắng vô tình đâm phải. Thực ra lúc đó phải trách An vì cô đã không tập trung nhưng Thắng rất sốt sắng, đưa cô đi khám ở bệnh viện và đèo về tận nhà. Anh còn xin số điện thoại của cô để tiện liên lạc phòng khi có sự cố gì xảy ra.
Hai người quen nhau từ đó. Một tuần cô bị đau chân cũng là một tuần anh qua nhà đèo cô tới chỗ làm. Tình cảm đến tự nhiên và chóng vánh nhưng An vẫn rất chừng mực trong chuyện tiến xa hơn. Cô không muốn vội vàng vì trái tim cô đã không còn đủ chỗ cho những tổn thương và đau đớn.
Và rồi An nhận lời yêu Thắng sau 1 năm quen nhau. Thắng cũng nói với An về Diệu Hương, một cô gái xinh xắn, kém anh 5 tuổi, là con một người bạn của mẹ Thắng. An biết chuyện cô bé yêu đơn phương Thắng nhưng cô không nghĩ tình yêu đó lại lớn đến như vậy. Chính vì thế An mới quyết tâm giữ lấy người mình yêu thương.
Thắng chưa từng yêu Diệu Hương nhưng cô không chấp nhận thực tế đó. Bao năm qua, Diệu Hương chỉ chung thủy với Thắng dù cho anh chưa từng đáp lại tình cảm. Thắng động viên An, hãy cho anh thêm một chút thời gian để thuyết phục Diệu Hương. Anh không muốn làm Diệu Hương bị sốc, cũng không muốn Diệu Hương phải tuyệt vọng vì với anh, tình yêu có thể không tồn tại nhưng tình thương và sự trân trọng dành cho Diệu Hương thì rất nhiều.
Yêu nhau hơn 2 năm, quãng thời gian đủ để An hiểu trái tim chân thành mà Thắng dành cho cô. Chính vì điều đó mà An chưa từng trách cứ anh về mối tình không thể dứt bỏ với Diệu Hương. Đã nhiều lần Thắng nói rõ tình cảm của mình với Diệu Hương nhưng cô không muốn chấp nhận sự thật ấy. Hương yêu Thắng và dù phải đánh đổi cả danh dự của mình Hương cũng không muốn mất Thắng. Để tránh cho Hương tổn thương, Thắng vẫn chưa nói sự thật về người con gái mà anh yêu thương thật lòng. An vẫn chấp nhận là người trong bóng tối của Thắng dù trong lòng cô đôi lúc cũng cảm thấy nhói đau.
Và rồi, chiều mưa hôm ấy, khi Diệu Hương vô tình nhìn thấy An và Thắng hôn nhau trong căn phòng của anh, Diệu Hương đã sốc thật sự. Cô lao ra khỏi căn phòng và chạy băng trong màn mưa. Để An không đau lòng, Thắng đã không chạy theo Hương, vì anh muốn Hương hãy một lần đối diện với sự thật rằng người mà anh yêu là An.
Đêm hôm ấy, Hương tự tử. Cô gái với trái tim non nớt và ngây thơ không đủ sức chịu đựng để chấp nhận sự thật đó. Thắng lao vào viện vì anh không thể bỏ mặc Hương trong tình cảnh đó. An cũng theo anh vào viện nhưng cô chỉ dám đứng từ xa nhìn Thắng khụy ngã bên giường bệnh của Hương. Người nhà của Hương nắm lấy tay Thắng cầu xin anh đừng rời xa Hương khi con bé tỉnh lại. Nhìn cảnh tượng đó, An cảm thấy đau lòng vô cùng.
An hiểu nỗi khổ tâm mà Thắng phải trải qua. Cô tin, tình yêu mà anh dành cho cô là thật nhưng anh cũng không đành lòng nhìn một cô gái như Diệu Hương mất đi cuộc sống vì mình. Đó là lí do cho quyết định ngày hôm nay của An...
An thu dọn hành lí, chuyển nhà đến một nơi khác để Thắng chẳng bao giờ có thể tìm đến cô. Không có An, trái tim Thắng sẽ đau và tình yêu của Diệu Hương sẽ là liều thuốc chữa lành vết thương ấy cho Thắng. Rồi anh sẽ yêu Hương, trái tim con người ta đâu phải là gỗ đá để trơ ra trước tình yêu. An tin, Diệu Hương đủ ấm áp và dịu dàng để khiến Thắng rung động. Dù sao, so với Diệu Hương, An cũng có thể sống mà không có Thắng. An không tỏ ra cao thượng, cô chỉ nhận thấy rằng trong cuộc đời đôi khi cũng có những nhân duyên chỉ đến như gió thoảng trong đời. Có lẽ, An và Thắng là như vậy.
Thắng rời bệnh viện và vội vã tới tìm An. Hơn 1 tháng nay anh không thể tìm An vì anh còn bận với Diệu Hương. Khi anh tới, cánh cửa đã khóa, người hàng xóm gửi cho anh một lá thư thật dài. Nhưng nước mắt nhòa đi, Thắng chỉ còn nhìn rõ dòng chữ: "Em yêu anh nhưng em chọn cách rời xa. Hãy để Diệu Hương chữa lành vết thương mà em tạo ra cho anh. Em tin, hai người sẽ hạnh phúc".
An đi, với một trái tim đau. Cô biết, cô sẽ cần phải dùng tới cả quãng đời còn lại để quên tình yêu này...
Theo Guu
Một tình yêu sét đánh Những người như anh, như cô ấy...sống chỉ với một chữ yêu.Còn những người như em, sống bằng một chữ tình. Với em, yêu không đủ, bởi những tình cảm mà gia đình và bạn bè dành cho mình,dù có dùng cả đời mình, cũng không bao giờ có thể trả hết... Đêm trở lạnh. Gió thét gào cùng với tiếng mưa rền...