Xin đừng quấy rối tôi!
Một khoảng lặng rất lâu diễn ra, bầu không khí như đông đặc lại đến nghẹt thở. Hồi hộp. Tê tái. Bàng hoàng. Đau khổ lẫn sự căm giận trên khuôn mặt của từng người khi sự thật đang được phơi bày trước mắt.
Tôi quen anh đến nay đã được hơn một năm, khi đó anh đã có gia đình, còn tôi đã có người yêu. Trước đó tôi biết anh nhưng không chơi với nhau. Sau này anh cưới vợ vì ở cùng xóm trọ, ra vào gặp nhau và vợ anh cũng vui tính, nên tôi chơi với cả hai vợ chồng anh. Thời gian qua đi, chúng tôi trở nên thân thiét hơn, tôi thường hay sang phòng nhà anh để nấu nướng và trò chuyện với vợ anh mối khi anh vắng nhà. Rồi chị sinh cháu đầu lòng nên phải về quê. Khoảng thời gian đó chuyện tình cảm của tôi gặp trục trặc , tôi vì coi anh là bạn nên đã nói với anh mọi chuyện và anh khuyên tôi nên chia tay.
Càng ngày anh càng tấn công tôi dồn dập và nhiệt tình hơn. Anh nói rằng, anh thích tôi từ ngày tôi chưa kết hôn nhưng vì ngày ấy, người yêu của tôi luôn ở cạnh nên anh không có cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình! Hơn nữa, anh và vợ anh lấy nhau nhưng thực sự anh không hề yêu vợ, rằng hai người không hợp nhau nên luôn xảy ra bất đồng quan điểm. Nhưng khi tôi trò chuyện với vợ anh thì chị nói “ Vợ chồng chị rất thoải mái, không ai quản ai cả nên mỗi người vẫn có khoảng trời riêng”. Và từ đó, tôi không mấy để ý đến chuyện của vợ chồng anh nữa!
Bao nhiêu lần anh nói yêu tôi nhưng tôi đã trả lời thẳng thắn rằng, tôi không yêu anh, tôi càng không thể chấp nhận được một người đàn ông đã có gia đình. Nhưng anh đã làm mọi cách để lấy được lòng tin nơi tôi, anh bảo hai vợ chồng anh chưa hề có giấy kết hôn và kết quả xét nghiệm đứa con gái không phải là con anh nên bọn anh đã giải quyết xong xuôi. Tôi không yêu anh nhưng tôi thấy anh thật đáng thương. Mặc dù tôi không có thiện cảm với anh nhưng tôi vẫn không giữ khoảng cách quá xa với anh như trước đây nữa!
Tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng của anh nhưng tôi chỉ xin anh đừng làm phiền tôi nữa…
Rồi anh năn nỉ mời tôi về nhà cho mẹ anh xem mặt. Anh vẽ ra bao nhiêu chuyện để lấy lòng tôi. Nào là “Anh muốn cưới em vào tháng bảy này”; nào là “ Anh sẽ mở cửa hàng riêng để làm ăn. Rồi anh sẽ nấu cơm, còn em đi làm”… Mặc dù tôi có cảm tình với anh nhưng tôi cũng không thể nhận lời yêu anh.
Nhưng rồi một ngày, khi tôi vô tình nhận được tin nhắn của anh gửi cho một cô gái anh mới hẹn hò tối hôm trước với những lời lẽ rất ngọt ngào. Tôi đã thẳng thắn nói với anh rằng “ Tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng của anh nhưng tôi chỉ xin anh hãy tôi trọng tôi và đừng làm phiền tôi nữa“. Nhưng không ngờ, anh lại nhắn lại cho tôi rằng “Anh chỉ thử em thôi! Anh muốn biết em có ghen hay không nếu như anh hẹn hò với cô gái khác”. “Tôi không yêu anh thì làm sao tôi phải ghen anh chứ? Tôi chỉ thấy ghê tởm con người anh mà thôi! Xin đừng làm phiền tới tôi nữa”- tôi nhắn lại cho anh và quyết định là sẽ không gặp anh nữa. Nhưng rồi, anh lại nhắn tin xin lỗi, năn nỉ tôi, không thấy tôi nhắn lại thì anh lại dở giọng trách móc và đe dọa tôi. Những cuộc điện thoại của anh đến công ty tôi, những lần chặn xe tôi giữa đường… khiến tôi không ít lần hoảng loạn về cách cư xử thiếu văn hóa của anh.
Trong lúc không ngủ được, tôi đã nhắn tin cho vợ cũ của anh. Trước hết là để hỏi thăm, chia sẻ, sau đó tôi khéo léo hỏi chị “Anh nhà chị có vấn đề gì về thần kinh không?” để tôi còn biết đường tránh. Nhưng thật bất ngờ khi tôi nghe chị nói rằng “ Bọn tôi vẫn ở với nhau và không có vấn đề gì cả!” Tôi không thấy buồn mà chỉ thấy sốc khi nghe được những lời vợ anh vừa nói với mình. Tại sao anh có thể nói dối tôi hoàn hảo như vậy? Anh yêu tôi hay cũng chỉ tán tỉnh tôi như những cô gái anh lén lút vợ để hẹn hò?
Khi chuyện trò với vợ anh thì chị đã chủ động hẹn gặp tôi. Và hôm đó, hai chị em tôi đã chuyện trò với nhau rất nhiều. Chị nói rằng “Tất cả những gì anh nói với em đều sai sự thật! Trước kia, khi mới cưa cẩm chị, anh cũng rất hay nói thế!”. Và chúng tôi đã cùng lên kế hoạch để tôi hẹn anh và không cho anh biết sự có mặt của chị.
Anh yêu tôi hay cũng chỉ tán tỉnh tôi như những cô gái khác?
Khi anh nhìn thấy tôi, anh rất vui và vội vã chạy lại phía tôi… Nhưng nét mặt của anh bỗng dưng tối sầm lại khi nhìn thấy chị. Một khoảng lặng rất lâu diễn ra, bầu không khí như đông đặc lại đến nghẹt thở. Hồi hộp. Tê tái. Bàng hoàng. Đau khổ lẫn căm giận trên khuôn mặt của từng người khi sự thật đang được phơi bày trước mắt.
Video đang HOT
Chị tức giận đến tím cả môi, không thể nói thành lời. Thật lâu chị mới có thể bình tĩnh lại và nói:
- Anh có yêu cô ấy không? Nếu anh còn yêu vợ con… nếu đấy chỉ là những phút giây nông nổi, em sẽ tha thứ cho anh… dù em rất đau khổ. Còn nếu như anh yêu cô ấy thật lòng thì em sẽ giải thoát cho anh. Chúng ta sẽ ly thân chứ không ly hôn.
- Em còn nhớ có lần anh đã nói là muốn ly thân không? – anh nhẹ nhàng hỏi chị.
- Có.
- Lúc đầu, anh cũng ý định chinh phục cô ấy thôi. Nhưng thời gian trôi qua, tình cảm con người dường như không thể kìm nén được. Đến bây giờ anh nghĩ mình thực sự có tình cảm với cô ấy.
Khi anh nói xong, tôi lạnh lùng đứng dậy bước đi… nhưng tôi biết chị đang khóc trong nỗi đớn đau, tuyệt vọng…
Ngay sau đó, anh lại gọi điện đe dọa tôi. Một lúc sau lại nhắn tin xin lỗi tôi vì những gì đã xảy ra. Anh hứa sẽ không làm gì tổn thương đến tôi vì anh rất yêu tôi! Nhưng tôi không tin anh, tôi sợ anh mất bình tĩnh nên lại làm liều… Anh nói “Anh sẽ vào Sài Gòn để quên đi tất cả”.
Vài ngày sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi vài máy của công ty. Đó là anh… “ Anh chỉ xin được gặp em một lần thôi! Anh rất nhớ em… anh không thể sống nổi khi thiếu vắng hình ảnh em!” - Tôi cảm nhận được sự đau khổ của anh qua giọng nói trầm buồn ấy!
- Anh đã lừa gạt tôi. Anh còn sống với vợ con nên anh chẳng có quyền gì để theo đuổi tôi cả. Tôi chỉ hẹn hò với những người độc thân, đàng hoàng đến với tôi… chứ tôi không muốn mang tiếng là kẻ đi phá vỡ hạnh phúc của người khác.
Tôi biết chị đang khóc trong nỗi đớn đau, tuyệt vọng…
Anh van xin tôi cho anh thời gian để sắp xếp lại cuộc sống của mình. Anh sẵn sàng vứt bỏ tất cả để có được tôi. Tôi không yêu anh, càng không muốn gắn bó với một người đàn ông giả dối như anh… Nhưng nếu tôi không chịu gặp, anh sẽ suốt ngày gọi điện vào công ty để phá rối tôi, không cho tôi bình yên để làm việc nữa!
Tôi thực sự không muốn gặp lại anh, càng không muốn làm tổn thương đến vợ con anh ấy… nhưng tôi không biết làm gì để anh ta không làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.
Đến bây giờ, tôi cảm thấy rất mệt mỏi và sợ hãi mỗi khi nhận được điện thoại của anh gọi đến cơ quan tôi…
Hải Bình (Theo Bưu Điện Việt Nam)
SAI CHÍNH TẢ
SAI CHÍNH TẢ
MR 1: Tao viết sai chính tả, không phân biệt được "o" và "ô". Ví dụ "mồ hôi" và "mồ hoi"...
MR 2: Kệ nó, sai kiểu đó nhằm nhò gì!
MR 1: Sao không nhằm nhò, bữa rồi tao viết thư cho nhỏ bồ, có chữ "anh nhớ mong em", tao... viết lộn đó mày!
MR 2: Trời, hiểu rồi, hiểu rồi!
NGỌC DIỆU (Bến Tre)
BẢO KÊ
AD lâu ngày gặp lại MR: Trời, lâu ngày quá, hồi này ông làm gì rồi?
MR: À, tui ở nhà làm... bảo kê!
AD: Cái gì, nghe ghê quá vậy?
MR: À, bảo kê nghĩa là... giữ gà cho mẹ tui đó!
ĐAU RĂNG
AD: Từ khi quen em, anh thấy chuỗi ngày nào là hạnh phúc nhất?
MR: À, đó là mấy hôm em... bị đau răng!
UYÊN THƯ (Bình Thạnh)
MR: Cái thằng bà mới quen là một thằng giả dối đó!
AD: Tại sao ông nói ảnh vậy?
MR: Tại hắn nói với tui là... bà dễ thương, không phải giả dối còn gì?!
UYÊN THƯ (Bình Thạnh)
SUY NGHĨ
Trong giờ kiểm tra, AD: Ông mà cũng biết suy nghĩ hay sao, thấy cái mặt đăm chiêu vậy?
MR: Ừ, tui đang nghĩ nát óc, không biết nên... chép của thằng H hay thằng T, vì tụi nó làm ra hai đáp số khác nhau!
UYÊN THƯ (Bình Thạnh)
Theo Mực Tím