Xin đừng kể với em!
Em chẳng trách gì chuyện anh từng có người yêu và bây giờ anh gọi chị ấy là “người yêu cũ”. Em chẳng ghen tuông với “người yêu cũ” bởi khi đến với người ta, anh đâu biết có em trên đời này?
Nói chung thì ai cũng có quá khứ và quá khứ nào cũng nên trân trọng, giữ gìn, nhất là quá khứ tình yêu. Thế nhưng, trân trọng, giữ gìn không có nghĩa là lúc nào cũng có thể nhắc với vợ về những kỷ niệm cùng người yêu cũ. Nơi anh từng qua với người ấy, nơi anh đã ghi dấu những kỷ niệm khó quên với người ấy… chỉ có giá trị với riêng anh chứ không hề là báu vật của người bạn đời sau này.
Xin đừng kể với em về người yêu cũ của anh. Xin đừng nhắc những nơi in dấu kỷ niệm của hai người. Xin đừng nói rằng điều này hay điều kia ngày xưa người ấy thích hay không thích… Đơn giản vì không có người phụ nữ nào muốn chồng mình không trọn vẹn thuộc về mình.
Anh cứ nghĩ về người ấy, cứ nhớ về kỷ niệm với người ấy, cứ thả hồn vào những giấc mơ có người ấy… nhưng chỉ một mình anh thôi. Em không phải là gỗ đá. Em có trái tim ích kỷ của một người đàn bà. Em không muốn nghe anh cứ mãi hát điệp khúc tình yêu đầu đời sâu nặng nhưng không thành. Em không muốn những khi ở giữa bạn bè anh, em trở thành một người đến sau rất tội nghiệp.
Giống như anh, em cũng có một quá khứ không trọn vẹn cho tình yêu của mình. Nhưng em đã cất giữ nó vào một ngăn rất nhỏ trong tim khi về với anh. Chẳng có người chồng, người vợ nào thấy vui vẻ, thoải mái khi những câu chuyện tình yêu của quá khứ cứ hiện về trong cuộc sống của mình. Cuộc sống của ta là do ta lựa chọn. Anh đã chọn em và em đã chọn anh. Thế thì can cớ chi anh cứ nhắc mãi người yêu cũ khiến em chạnh lòng?
Theo VNE
Video đang HOT
Tôi phải làm sao cho trọn vẹn cả đôi đường?
Thật sự là lòng tôi đang nghiêng ngã trước những giông bão đang đổ xuống cuộc đời mình. Tôi đang cảm nhận từng ngày cái mầm sống đang lớn dần trong cơ thể mình. Đó là kết tinh tình yêu của Minh. Nhưng với Hưng, tôi còn có tình cảm sâu đậm của nghĩa vợ chồng.
Tôi nhớ cái ngày Hưng hí hửng báo cho tôi chuyện "vợ bé" của anh có thai. Dù cố làm ra vẻ miễn cưỡng nhưng tôi không thể không nhận ra vẻ mãn nguyện trên gương mặt anh: "Anh cám ơn em đã bỏ qua mọi chuyện... Mong là sau này em cũng sẽ xem nó như con ruột của mình". Khi đó cảm giác trong tôi rất lạ: Dường như có ai đó đang ghim cả ngàn mũi kim vào da thịt mình.
Cái chuyện vợ chồng cưới nhau đã 7 năm mà không có con, cuối cùng là do lỗi của tôi. Sau rất nhiều năm ngờ vực, cả tôi, cả anh và gia đình anh đều biết chắc như vậy. Đơn giản là vì khi mẹ anh tha thiết muốn có cháu nội nối dõi tông đường, anh đã quan hệ với một người phụ nữ khác. Và sau đó cô ấy mang thai. Cô ta chấp nhận thân phận "vợ bé" chỉ với yêu cầu duy nhất: Chồng tôi và gia đình chồng cấp dưỡng đầy đủ để cô ta nuôi con. Khi nghe điều kiện này, tôi nghĩ, nuôi một đứa con nít thì chẳng tốn kém bao nhiêu nhưng vấn đề là người phụ nữ ấy có đơn giản là chỉ cần như vậy hay không?
Câu hỏi của tôi đã có câu trả lời ngay sau đó. Những cơn nghén, những buổi đi khám thai, nửa đêm cô ta khó ở... tất tần tật mọi thứ đều cần sự có mặt của Hưng. Có người vợ nào có thể chịu nổi việc chia sẻ người đàn ông của mình với một người phụ nữ khác như tôi không? Thế mà tôi đã phải chịu đựng nó từ ngày Minh Thu, người phụ nữ ấy mang thai và cho đến tận bây giờ, khi đứa con của họ sắp tròn 2 tuổi.
Có lần tôi bảo Hưng: "Hay là chúng ta ly hôn?". Nhưng anh kiên quyết lắc đầu: "Anh chỉ có một người vợ là em". "Vậy còn Minh Thu?"- tôi vặt lại. "Cô ấy chỉ là mẹ của con anh". Tôi điên lên: "Anh quá tham lam rồi đấy. Có người vợ nào ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác phải vò võ một mình, phải thức chờ cửa chồng mình vì anh ta đang ở với một người phụ nữ khác? Chỉ có người điên mới làm như vậy".
Anh lại dỗ dành, năn nỉ và tôi lại im lặng chịu đựng cho đến ngày tôi gặp lại Minh, tình yêu đầu tiên của mình. Chúng tôi chia tay nhau khi Minh phải về quê làm việc để gần gũi gia đình. Mẹ anh khi đó đang bệnh nặng trong khi ba tôi kiên quyết không gả con đi xa. Chia tay Minh 2 năm, tôi lấy Hưng theo sự mai mối của gia đình. Khi đó tôi nghĩ, hôn nhân là duyên phận. Gặp Hưng cũng là một duyên phận của đời mình. Chúng tôi đã có những tháng năm bình yên dù tình cảm tôi dành cho Hưng rất khó gọi là tình yêu.
Cho đến ngày chồng tôi có con với người phụ nữ khác thì những ngày bình yên của tôi cũng không còn. Mặc cảm "cây độc không trái, gái độc không con" đã bào mòn mọi cảm xúc trong tôi. Nhiều khi tôi thậm chí không còn muốn chung đụng với Hưng vì không thể nào dứt bỏ được ý nghĩ anh đã phản bội tình cảm của tôi, đã ăn nằm với một người đàn bà khác và người ấy đang tìm mọi cách kéo anh về phía mình với vũ khí đáng sợ là đứa con.
Có lẽ chính điều đó đã đẩy tôi lại gần Minh khi tình cờ gặp lại anh. Mẹ anh đã mất, anh chuyển vào thành phố làm việc hơn một năm. Nhưng điều quan trọng nhất là đến giờ anh vẫn một mình. "Em có hạnh phúc không?"- đó là câu hỏi đầu tiên khi chúng tôi ngồi riêng với nhau trong quá cà phê.
Có lẽ nét mặt của tôi đã khiến anh phải ngờ vực nên mới hỏi như vậy. Tôi trả lời mà không nhìn thẳng mặt anh: "Dạ, cũng tàm tạm. Còn anh?". "Sẽ rất tuyệt vời nếu như anh có một người vợ. Còn bây giờ, mọi thứ cũng... tàm tạm"- anh trả lời và cười thật to. Khi đó, tôi bỗng có cảm giác giữa chúng tôi không hề có cuộc chia ly kéo dài tính bằng chục năm. Tôi vẫn đầy cảm xúc khi ngồi cạnh anh, nhìn vào mắt anh, nghe anh nói, nhìn anh cười... Thế nhưng khi Minh đề nghị tôi ly hôn để chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận đến với nhau thì tôi lại ngại ngùng...
Có một điều mà khi yêu nhau lần đầu chúng tôi không có với nhau, đó là vượt qua lằn ranh giữa tình yêu và tình dục. Còn lần này, tôi đã làm điều đó, chỉ duy nhất một lần, đúng hơn là một đêm, khi tôi đến tìm anh. Lúc đó đã gần nửa đêm. Tôi đã rời khỏi nhà ngay khi Hưng cũng vừa từ đó chạy đến với Minh Thu khi cô ta gọi điện thoại nói rằng đứa con của anh bị sốt cao. Tôi lao ra khỏi nhà và muốn đập phá tất cả...
Đêm đó tôi đã ở lại với Minh. Tôi đã nói thật với anh về việc mình không thể có con. Anh ôm tôi vào lòng dỗ dành. Anh bảo, với anh điều đó không quan trọng. Con cái cũng là phúc đức của trời. Nếu có thì tốt, còn không có thì cũng chẳng sao. Chúng tôi cứ ngồi bên nhau như vậy cho đến khi tôi nhận ra giữa chúng tôi chẳng còn khoảng cách nào. Khi đó, tôi biết tôi đã làm một điều cũng tồi tệ chẳng kém gì việc làm của chồng mình với Minh Thu. "Chúng mình không nên gặp nhau nữa..."- sáng ra tôi nói với Minh như vậy. Anh nhìn tôi chăm chú: "Sao vậy em?". Tôi ngập ngừng: "Vì em sợ...".
Minh ôm tôi thật chặt, hôn tôi thật nhiều và nói anh sẽ đến gặp chồng tôi để nói rõ mọi chuyện nếu như tôi vẫn còn yêu anh như ngày nào. Tất nhiên là tôi không bao giờ cho phép anh làm như vậy. Tôi bảo nếu anh làm như thế thì tôi sẽ không gặp lại anh nữa.
Trong thâm tâm, tôi cũng muốn như vậy. Tôi nghĩ khi cuộc hôn nhân của tôi vẫn còn tồn tại; trên danh nghĩa, tôi vẫn là vợ Hưng thì mối quan hệ với Minh là bất chính. Thế nhưng tôi không thể nào xóa bỏ được mối quan hệ bất chính ấy mà càng ngày, tôi càng nghĩ nhiều đến Minh.
Cho đến cách nay hơn một tuần, tôi bàng hoàng phát hiện mình đã mang thai. Tôi mua đến chiếc que thử thứ ba mà vẫn không thể tin vào độ xác thực của nó. Cuối cùng, tôi phải đến bệnh viện. Cô bác sĩ trước đây đã từng khám cho tôi đã reo lên: "Chúc mừng chị! Em bé đã được 8 tuần tuổi". Tôi ngơ ngác. Và rồi tôi bật khóc ngon lành. Tôi được làm mẹ thật rồi sao? Chẳng lẽ chỉ một đêm duy nhất ấy mà tình yêu của chúng tôi đã đơm hoa, kết trái rồi sao?
Suốt mấy ngày trời, tôi sống trong trạng thái lâng lâng như người say rượu. Nếu Hưng không quá bận bịu với đứa con của anh vì nó bắt đầu đi nhà trẻ thì anh đã nhận ra sự khác thường ấy. Thế nhưng anh hoàn toàn chẳng để ý. Còn tôi, từ hôm ở bệnh viện về, tôi đã chặn cuộc gọi của Minh. Tôi không biết phải nói với anh thế nào? Không biết anh sẽ đón nhận tin ấy ra sao? Tôi thật sự không biết phải giải quyết chuyện này thế nào...
Cho đến cách đây 2 hôm, sau nhiều ngày không gọi được cho tôi, Minh đã lù lù xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi. May mắn là Hưng không có ở nhà. Anh bảo: "Nếu em không cho anh vào nhà, anh sẽ ở lì tại đây cho đến khi nào gặp được anh ta". Cuối cùng tôi đành phải để cho anh vào nhà. Nhưng mãi đến gần 10 giờ đêm mà Hưng vẫn chưa về. Tôi gọi điện thoại thì anh bảo: "Thằng nhỏ cứ khóc, không cho anh về. Em cứ ngủ trước đi".
Minh đã chứng kiến tất cả. Anh nói dứt khoát: "Như vậy mà gọi là vợ chồng sao? Em bỏ anh ta đi". Rồi anh giận dữ bỏ về. Anh dọa sẽ đến nhà tôi lần nữa. Thậm chí anh sẽ đến nhà ba mẹ tôi để nhờ họ can thiệp.
Thật sự là lòng tôi đang nghiêng ngã trước những giông bão đang đổ xuống cuộc đời mình. Tôi đang cảm nhận từng ngày cái mầm sống đang lớn dần trong cơ thể mình. Đó là kết tinh tình yêu của Minh. Nhưng với Hưng, tôi còn có tình cảm sâu đậm của nghĩa vợ chồng.
Tôi phải làm sao cho trọn vẹn cả đôi đường?
Theo VNE
Kế hoạch chi tiêu tiết kiệm dịp Tết Lương hai vợ chồng chỉ 10 triệu đồng/tháng nhưng gia đình tôi vẫn có một cái Tết đủ đầy, trọn vẹn. Đọc một diễn đàn trên mạng, thấy nhiều chị than thở về cái Tết tốn kém vì riêng tiền lo cho nhà chồng đã khoảng 30 triệu đồng, tôi thật sự rất lo lắng. Năm nay lại là năm đầu về làm...