Xin con tim thôi thổn thức
Thế mà đã nửa năm qua rồi mà giờ đây mỗi khi nhớ đến, tớ lại thổn thức nơi con tim mình.
Bọn mình đã xa nhau thật chưa cậu nhỉ?
Chắc đó là sự thật rồi. Vì mình không còn nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu, không còn những lúc chọc cho mình cười khi mình buồn, không còn những lời nói thân thương hay những lời chúc trong những ngày lễ….tất cả…tất cả… mình đều đã không còn được nghe nữa.
Dù tất cả đều chỉ qua tin nhắn, nhưng mình luôn cảm thấy ấm áp và vui đến lạ kỳ. Ngày cậu và mình quen nhau, cách đây đã 5 năm rồi cơ đấy, cậu có còn nhớ?
Cậu đã đến với cuộc đời mình, đem đến tình yêu, niềm vui, nỗi nhớ..dù đôi khi cũng có rất.. rất nhiều nỗi buồn..nhưng mình đã thấy thật hạnh phúc.
Tại sao yêu nhau chừng ấy năm mà cậu lại ra đi âm thầm như thế? Cậu có biết tim mình như vỡ tan, quặn thắt lại vì đau đớn. Không một tin nhắn, không một lời giải thích cho sự ra đi đó.
Video đang HOT
Mình cố gắng tìm kiếm, loay hoay trong vòng luẩn quẩn những lý do mà mình tự tạo ra. Mình đã làm gì sai, đã làm gì có lỗi hay chính cậu là người có lỗi. Không, mình không làm gì sai cả. Mà chính cậu đã đổi thay.
Chẳng muốn tin điều đó đâu cậu. Mình chẳng muốn tin đâu.
Xa nhau là như thế, mỗi năm chỉ gặp nhau có 3 lần, nhưng mình luôn nhớ cậu và chỉ có cậu là duy nhất. Mà cậu biết gì không? Có rất nhiều người thích mình và muốn làm bờ vai cho mình tựa vào. Nhưng chỉ khi ở bên cậu mình mới cảm nhận được tình yêu nghĩa là gì. Sự ấm áp, sự bình yên, niềm hạnh phúc. Tất cả mình chỉ tìm thấy ở cậu.
Xa nhau không có nghĩa là tình yêu sẽ phai nhạt đi. Mình đã từng nghĩ như thế đó. Mình cũng đã từng nghĩ, không có cậu mình sẽ sống ra sao. Những lúc nghĩ tới điều không còn cậu ở cạnh mình, nước mắt cứ trào dâng, tim mình nhói đau, mình không thở nổi nữa.
Cậu cũng biết là mình xinh mà đúng không. Vì thế chắc chắn là có rất nhiều vệ tinh quanh mình. Nhưng mình chẳng còn cảm giác yêu và được yêu như lúc gặp cậu. Mình không biết đến lúc nào mình mới có thể yêu trở lại.
Cũng đã gần một năm kể từ ngày cậu ra đi. Lòng mình cũng đã dần bình yên trở lại rồi cậu a. Mình đã thôi không tìm những lý do vớ vẩn cho sự ra đi đó nữa, đã thôi rơi nước mắt mỗi khi nghĩ đến cậu và những tháng năm cậu còn ở bên mình. Những kỷ niệm ngày xưa của tuổi học trò, mình sẽ không cố quên nữa.
Giờ đây mình sẽ coi đó như những kỷ niệm, mình sẽ cố gắng không cho nó trỗi dậy trong tim mình nữa, mình đã sắp xếp lại ngăn nắp trong trái tim mình rồi. Để nó vào một khoảng lặng, và sẽ mãi ở đó. Rồi mọi thứ sẽ trở về đúng với nơi trước đây của nó phải không cậu.
Mình không biết giờ này cậu thế nào, nhưng hãy sống tốt cậu nhé! Mối tình đầu của mình!
Nếu ngày sau có gặp nhau trên đường đời. Mình cầu mong trái tim mình thôi đừng thổn thức.
Tạm biệt mối tình đầu của mình!
Có rất nhiều cách để người ta có thể quên đi một người và nhân vật nữ trong câu chuyện trên đã chọn cách “sắp xếp ngăn nắp trong trái tim, để vào một khoảng lặng và sẽ mãi ở đó, không cố quên và cầu mong trái tim đừng thổn thức.” Đó có phải là một cách lựa chọn đúng? Càng cố quên thì ta lại càng nhớ nhiều hơn?
Theo Mực Tím
Hạnh phúc đã không đến với hai kẻ yêu nhau
Em yêu anh thật lòng, yêu đến mức cả em cũng không biết phải dừng nó lại bằng cách nào. Ngay cả khi em đã cảm thấy nó là quá dài. Đúng vậy là quá dài, bởi một tình yêu mà cả em và anh đều không biết rồi sẽ đi về đâu.
Chúng ta không ai đủ dũng cảm, không ai đủ tự tin... Có lúc em đã nghĩ "hay là chúng mình chia tay nhau đi, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai". Một tình yêu trong thầm lặng, một tình yêu mà không thể đón nhận những lời chúc phúc. Hạnh phúc phải đánh đổi từ nỗi đau của kẻ khác thì hạnh phúc đó cũng sẽ tự ra đi ... Biết vậy nhưng em vẫn quyết định. Bảy năm một tình yêu, em đã chờ anh cả bảy năm, em vẫn chờ vì những năm tháng đó là có lý do. Còn bây giờ thì sao chứ, không còn một lý do nào cả, chỉ là mãi mãi chúng ta sẽ không thể đến với nhau được thôi. Vậy thì quyết định chia tay nhé! Em đã thất vọng đến thế, nhưng sao con tim tôi thì cứ đau thắt quặn thế này, tôi không thể khóc vì tôi là đàn ông hay tôi không còn yêu em nữa. Không phải, suốt cả cuộc đời này sao tôi có thể quên được em chứ, nhưng tôi lại sợ, sợ rằng hạnh phúc của chúng ta sẽ có một hình bóng khác. Đành vậy, để cả đời này em sẽ hận tôi, để em xé nát hình tôi trong trái tim em, để em chôn vùi kỷ niệm của chúng ta trong nước mắt của em, và cũng để thời gian chôn vùi tuổi xuân của tôi và em.
Tôi đã từng ao ước được làm một người bạn trên con đường em đi, được đưa em về, được làm chiếc gối êm trong giấc ngủ của em, được em nhớ thương trong lòng...Tôi xứng đáng được như vậy phải không em? Tôi đâu có làm sai điều gì, chỉ tại em quá đa đoan sao đã yêu một người lại còn nặng lòng với một người. Người ấy không thể sống thiếu em, người ấy sẽ chết nếu không còn hy vọng trong tình yêu này, người ấy đã từng cầu xin em...anh biết, nhưng em có biết tình yêu đâu phải là sự bù đắp, Hạnh phúc cũng không thể có được từ sự trả ơn. Yêu anh nhưng em đâu giám xa hoa nghĩ tới một đám cưới, em sợ rằng trái tim người ấy sẽ nát tan, Hạnh phúc sẽ ra đi. Và thế là một khoảng cách giữa chúng ta.
Tôi chỉ còn một điều ước duy nhất đó là em sẽ hiểu được tôi. Hiểu được sự ra đi của tôi ngày đó, tôi nói chỉ đi một thời gian nhưng thực lòng tôi đã tính sẽ không quay về. Tôi là một thằng con trai yếu lòng đến đáng thương, tôi đau đớn không biết làm sao để có thể đứng vững trước nỗi bất hạnh của em, trái tim tôi uất nghẹn đến tột cùng, nó muốn trồm dậy làm một điều gì đó nhưng rồi lại trùng xuống khi phải đối diện với đôi mắt sũng nước của em. Và tôi hiểu rằng em cũng đang đau khổ không kém gì tôi. Thế là tôi ra đi. Bảy năm, bảy năm chỉ cho tôi một quyết định, tôi phải quay về. Thế là tôi đã về lại bên em, nhưng vẫn không vượt qua được tấm chắn kia, chỉ là được ở gần em một chút. Điều này là vì tôi và cả vì em nữa, tôi biết điều sẽ xảy ra với hai chúng ta: Hạnh phúc đã không đến với hai kẻ yêu nhau
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vĩnh biệt tình yêu của em Từng lời nói của anh làm con tim em tan nát, nhưng em không hề rơi ra một giọt nước mắt nào có lẽ nỗi đau ấy quá lớn rồi. Giờ đây tất cả các con đường em đi qua đều có hình bóng anh. Nhìn mọi người em lại tưởng đó là anh. Em đi trên tất cả các con đường chúng...