Xin chị đừng chen ngang vào gia đình tôi!
Tôi và chị, người đến trước và đến sau trong cuộc đời anh ấy, chẳng ai là bề trên của ai. Tôi không muốn giữa tôi và chị xảy ra chiến tranh…
Vì thương anh ấy cảnh gà trống nuôi con, hay phải dẫn con đi ăn hàng mà tôi đã thành mẹ của con chị. Nhưng khi chúng tôi thành vợ chồng chị lại bỗng dưng rất hay xuất hiện và trở thành một người thứ ba vô duyên hay nhảy vào chuyện của vợ chồng tôi.
Lấy cớ là về thăm con nhưng chị không hề tận dụng không gian riêng của hai mẹ con mà thường cố tình muốn nói chuyện với chồng tôi và viếng thăm bố mẹ chồng tôi. Câu chuyện của chị không gì khác ngoài những câu: “Tôi là mẹ nó mà không thường xuyên đến thăm thì không phải chút nào”, “Tôi là mẹ nó mà không chăm được con phải nhờ đến cô thật áy náy quá…”. Lúc nào chị cũng nhấn mạnh cụm từ:”Tôi là mẹ nó” như thế sợ ai lấy mất cái thiên chức làm mẹ của chị. Đúng chị là mẹ nó nên đương nhiên chẳng ai nỡ hạn chế cái quyền được về thăm con của chị. Nhưng chị có biết mỗi lần chị về thăm con là mỗi lần chị làm xáo trộn cuộc sống vốn rất đỗi bình yên của gia đình tôi.
Video đang HOT
Mỗi lần chị về thăm, chị dành thời gian chơi với con thì ít, mà dành thời gian sang thăm và nói chuyện với bố mẹ chồng thì nhiều. Chị thường xuyên mua những món quà sang trọng, đắt tiền tặng ông bà – những thứ mà trong khả năng kinh tế của tôi không thể làm được. Bố mẹ chồng tôi thường xuyên khoe những món đồ này đồ kia chị tặng. Chị cũng thường xuyên mua cho con những món đồ đắt tiền. Mỗi lần như vậy chị đều nói với con rằng: “Con của mẹ phải mặc những đồ sịn thế này. Mẹ phải gửi người mua hàng xách tay cho con đấy”. Chị có biết chị làm thế sẽ khiến cháu có những suy nghĩ lệch lạc, suy bì không tốt?! Chúng tôi không được dư dả như chị, nhưng tôi luôn đối xử công bằng giữa con gái chị và con trai của chúng tôi. Nhưng không ít lần chị về nhà thăm cháu và phát ngôn ra những câu nghe thật xót xa: “Ui chao sao dạo này con mẹ gầy thế này. Con học hành vất vả hay ăn uống không được đến đầu đến đũa. Khổ thân con tôi, mẹ không chăm được con chu đáo, mẹ thật là có lỗi…”. Chị cũng thường xuyên lên giọng với tôi: “Nếu có bất cứ chuyện gì với nó, chị phải thông báo cho tôi biết. Tôi là mẹ nó, tôi sẽ lo”.
Chị cũng thường xuyên nhắn tin cho chồng tôi nói là bàn chuyện của con rồi kéo anh ra quán cà phê, có khi còn lấy cớ là mừng ngày sinh nhật con, hay mừng ngày Tết Trung Thu, ngày 1/6 để kéo gia đình cũ ba người nhà chị trước đây đi ăn hàng. Tôi hiểu chồng tôi vì không muốn con buồn nên phải miễn cưỡng theo lời đề nghị của chị. Nếu đã là bàn chuyện của con thì có cớ gì lại phải gạt tôi ra khỏi câu chuyện đó. Nhớ có lần chị nói với chồng và bố mẹ chồng tôi rằng, chị không muốn cho con gái học bán trú nữa vì ăn uống không đảm bảo. Chị sẵn sàng bỏ tiền ra để thuê osin nấu cho nó ngày ba bữa… Chị ơi chị có biết rằng làm như vậy chị đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của gia đình tôi không?
Tôi và chị, người đến trước và đến sau trong cuộc đời anh ấy, chẳng ai là bề trên, bề dưới của ai. Mỗi người cũng có cuộc sống riêng, những mối quan hệ riêng. Tôi không muốn giữa tôi và chị xảy ra chiến tranh, bởi nếu có chiến tranh xảy ra chỉ có con gái là người chịu thiệt thòi. Nó là người vô tội chị ạ. Dù lòng kiêu hãnh của tôi không muốn thừa nhận quá khứ của chồng mình và người đàn bà khác, nhưng tôi vẫn rất yêu nó. Nó hoàn toàn không có lỗi. Tôi mong chị hiểu và xin chị đừng là người thứ ba trong gia đình tôi nữa.
Gửi tới chị lời chào.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ chồng khắc khẩu
Tôi lấy vợ đã hơn 2 năm. Nhưng đáng tiếc là vợ chồng tôi chỉ câu trước câu sau là cãi vã. Việc nhà, việc cơ quan,"đối nội đối ngoại", nhiều lúc tôi cũng muốn đưa ra bàn bạc với vợ. Nhưng thay vì cùng bàn bạc, góp ý thì giữa vợ chồng tôi lại nổ ra những cuộc tranh luận gay gắt, chẳng ai chịu ai.
Nhiều bạn bè tôi khuyên là để giữ hòa khí trong nhà tốt nhất nên "việc ai nấy làm", không phải bàn bạc gì nữa. Vậy là lâu nay, tôi chẳng chia sẻ chuyện gì với vợ. Khi có khúc mắc, bức xúc trong công việc, tôi thường tụ tập bạn bè ngồi cà phê, uống bia, cho đến khi trong lòng thấy thoải mái mới trở về nhà thì vợ tôi lại cằn nhằn, ca cẩm. Tôi muốn vợ chồng yên ấm nhưng chúng tôi chẳng thể ngồi nói chuyện được với nhau. Xin Tri Giao cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì trong trường hợp này? (nguyenquang102@gmail.com)
Ảnh minh họa: IE.
Tri Giao rất thông cảm với những tâm sự của bạn. Vợ chồng "tâm đầu ý hợp", luôn chia sẻ với nhau mọi chuyện khiến cuộc sống gia đình thực sự hạnh phúc. Tuy nhiên, như bạn biết, không phải cặp vợ chồng nào cũng được như vậy, nhưng họ vẫn có nhiều "lý do" để cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
Đúng như bạn nói, bạn có mong muốn nói chuyện, trao đổi với vợ về mọi việc là hoàn toàn chính đáng. Tuy nhiên, vợ chồng bạn lại chưa tìm được tiếng nói chung. Hai người có thể chưa biết cách lắng nghe nhau. Bởi biết đâu vợ bạn cũng gặp vấn đề tương tự khi định nói chuyện với bạn nhưng lại bị "chặn họng" ngay lập tức.
Hãy công bằng nhìn nhận, đánh giá lại mọi việc đã qua và cùng nhau tháo gỡ. Tri Giao tin rằng, những lời nói chân thành bao giờ cũng sẽ được đền đáp bằng một thái độ tiếp nhận chân thành. Bạn hãy nói chuyện với vợ mình đúng như nhu cầu tâm sự, sẻ chia mà bạn mong muốn chứ đừng đặt vấn đề theo cách "hỏi ý kiến" hay xin lời khuyên để rồi đến khi cô ấy đưa ra quan điểm thì vì lý do nào đấy bạn lại gạt phắt đi, dẫn đến tranh luận, thậm chí cãi vã, mâu thuẫn.
Ngoài mối quan hệ gia đình, ai cũng phải có những mối quan hệ bạn bè. Đâu phải chỉ khi không tìm được tiếng nói chung với gia đình thì người ta mới tìm đến bạn bè. Vợ bạn cằn nhằn, ca cẩm như vậy chẳng qua vì giữa vợ chồng bạn không có sự sẻ chia, "mạnh ai nấy làm" trong khi bạn lại ra ngoài tụ tập bạn bè khiến cô ấy cảm thấy cô đơn, thiếu sự quan tâm của bạn.
Tri Giao nghĩ điều bạn cần làm bây giờ là nhanh chóng hâm nóng quan hệ vợ chồng, hãy thật mở lòng trước người bạn đời của mình để ngôi nhà luôn tràn ngập hạnh phúc bạn nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lo lắng vì người yêu luôn thoái thác chuyện đám cưới Trong khi gia đình 2 bên nhà đều thúc giục tổ chức đám cưới và bản thân tôi cũng muốn điều này thì anh lại cứ thờ ơ, bảo từ từ. Tôi và anh yêu nhau đã 3 năm nay rồi. Cả hai bên gia đình tôi và anh cũng đều biết chúng tôi yêu nhau và họ cũng muốn chúng tôi tiến...