Xin chị cho em yêu chồng chị
Xin chị cho em yêu chồng chị! Em sẽ chịu tất cả khổ đau để không làm ảnh hưởng đến gia đình nhưng xin chị hãy để em yêu anh, vẫn gặp anh dù là một chút thôi..
Em sẽ yêu anh, bên anh như một người bạn, lắng nghe và chia sẻ cùng anh. Hãy cho em được ôm anh, cầm tay anh một chút thôi để em không cảm thấy cô đơn. Chị ơi! Bức thư này em viết riêng cho chị, người chưa từng gặp mặt mà chỉ nghe qua lời kể của anh. Chị em mình là hai người xa lạ, có duyên khi yêu chung một người đàn ông. Em gặp anh ở sân ga khi em đang làm việc, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên vì giọng nói trầm ấm, rất mạnh mẽ, đầy cuốn hút. Anh không đẹp trai, không cao to, không nổi bật vì hình thức nhưng phong trần, từng trải, em nghĩ có thể anh đã có gia đình. Đêm ấy đi làm về, em thao thức vì anh, vì một tin nhắn bông đùa, vì cuộc gọi và vì lời hẹn anh sẽ quay về.
Một tuần liền trong Sài Gòn anh không hề gọi mặc dù có số điện thoại của em. Em chắc chắn anh đã có gia đình, nếu không anh sẽ là người đàn ông rất nghiêm túc vì đàn ông đến với em không thiếu. Em thừa biết tâm lý họ khi đứng trước một người con gái trẻ, thế nhưng sự im lặng của anh khiến em tôn trọng. Em nhận ra đã yêu anh mất rồi.
Xin cho em được yêu chồng chị…
Duyên số đã đưa em lại gần anh, rơi vào vòng tay ấm áp của anh. Em từng nghĩ nếu có thể trao cho anh món quà quý giá nhất của người con gái em cũng sẵn lòng. Gần 2 năm yêu nhau, anh luôn giữ gìn và lo lắng cho em, chưa bao giờ anh đi quá giới hạn.
Em tưởng như gục ngã khi biết anh đã có gia đình yên ấm, muốn bỏ chạy, thét gào, muốn chết vì không thể chấp nhận được cú sốc này. Chị hãy tha lỗi cho em vì em vô tình trở thành người thứ ba đáng nguyền rủa. Em biết anh chị còn rất yêu nhau và hạnh phúc, hai cháu mạnh khỏe ngoan ngoãn. Em mừng cho hạnh phúc của anh chị vậy mà sao bản thân cay đắng quá.
Em từng mơ được là vợ anh, được nấu cho anh ăn những bữa cơm ngon, giặt đồ, chăm sóc cho anh từng cái quần cái áo. Em còn ước sẽ là người giỏi chuyện chăn gối để chiều chuộng anh, để anh luôn thỏa mãn và hạnh phúc, để anh mãi ở bên em, yêu em. Mơ ước thế mà giờ tất cả tan vỡ rồi. Em suy sụp, không thể đứng dậy nổi.
Em sẽ là người ra đi để giữ gìn hạnh phúc cho anh chị và 2 con. Em muốn thấy anh hạnh phúc viên mãn và thành đạt trong sự nghiệp. Em sẽ chịu tất cả khổ đau để không làm ảnh hưởng đến gia đình anh nhưng xin chị hãy để em yêu anh, vẫn gặp anh dù là một chút thôi, nhìn thấy anh cười là em sẽ đi ngay, sẽ tôn trọng thời gian của anh dành cho gia đình. Em sẽ yêu anh, bên anh như một người bạn, lắng nghe và chia sẻ cùng anh. Hãy cho em được ôm anh, cầm tay anh một chút thôi để em không cảm thấy cô đơn. Chỉ vậy thôi rồi em sẽ đi ngay, chị nhé.
Có thể một ngày nào đó, biết đâu chị sẽ hiểu và cũng yêu quý em như đứa em trong gia đình. Cảm ơn chị vì đã ở bên và chăm sóc cho anh.
Theo Khám Phá