Xin cha mẹ tha thứ
Nhà tôi ở Đà Nẵng, nhà anh ở Tuy Hòa. Chúng tôi gặp nhau tại một trường đại học ở Sài Gòn.
ảnh minh họa
Yêu nhau từ năm thứ hai cho đến khi tốt nghiệp, hè nào anh cũng theo tôi về Đà Nẵng để thăm gia đình tôi. Nhớ lần đầu tiên tôi hồi hộp đợi người thân của mình nhận xét về anh. Ờ, thằng đó hình thức coi cũng khá, thương con gái người ta mà không ngại đường xa về quê chào hỏi thì đáng khen là biết lễ nghĩa. Những lần sau, ba má, anh chị tôi vui vẻ hơn, đối xử với anh rất thân tình. Ba má và em gái anh cũng mến tôi. Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp, chỉ đợi hai đứa ra trường ổn định việc làm thì cưới.
Ổn định việc làm – chuyện tưởng dễ hóa ra lại quá… mênh mông. Tìm được việc làm ngay sau khi ra trường tôi vui lắm, nghi mình ổn định rồi, nhưng chỉ hai tháng sau là thấm thía. Đi làm rồi tôi mới biết có đủ thứ chi tiêu cần thiết mà mình không thể né tránh được. Thời sinh viên nghe kể đàn anh đàn chị ra trường trước mình liên tục nhảy việc, cứ tưởng họ đứng núi này trông núi nọ, giờ tôi cũng vậy, lùng sục trên mạng thấy nơi nào tuyển người là gửi hồ sơ cầu may được mức lương cao hơn mức bốn triệu đông đang có.
Anh cũng không khac gi tôi, tìm được việc làm với mức lương năm triệu, chủ bao cơm. Cứ tưởng để dành được nguyên lương, nhưng không, đủ thứ chi tiêu không tên.
Tôi kể với ba má mình nhà anh nghèo, từ năm thứ hai anh đã tự bươn chải. Ba má tôi khen anh có chí, nhưng vẫn đòi đám cưới đúng như ông bà xưa dạy. Chẳng biết đến lúc nào anh mới để dành được đủ t.iền cho đám cưới theo ý ba má tôi. Lại thêm khoảng cách địa lý, lễ hỏi, thuê xe đưa họ hàng nhà anh về thăm nhà tôi cộng thêm chi phí ăn ở khách sạn, đã hết veo số t.iền hai đứa chắt chiu để dành suốt một năm. Mà, đám cưới thì tốn kém gấp mười lần.
Đợi nhau thêm mười năm hai đứa mới được là vợ chồng sao? Trong khi chúng tôi làm việc cùng một thành phố và yêu nhau vô cùng. Có những tối lang thang trên đường vì sợ vào quán tốn kém, tôi ngồi ôm lưng anh, chiếc xe chầm chậm chạy hoài trên đường, nước mắt tôi ứa ra, anh cũng nghẹn ngào. Chúng tôi rất muốn dừng lại ở đâu đó, được bên nhau.
Giữ gìn mãi, cuôi cung tôi cũng trao thân cho anh. Hạnh phúc lén lút nhiều khi phải đỏ mặt hổ thẹn. Mỗi khi anh tới, bà chủ nhà nhìn nhìn ngó ngó. Mấy lần phải chuyển chỗ trọ, quá mệt và quá vô lý, chúng tôi quyết định đăng ký kết hôn.
Video đang HOT
Một việc quan trọng như vậy mà phải giấu gia đình, tôi thấy mình có lỗi vô cùng. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu mình có thai thì sao? Hiểu nỗi bứt rứt của tôi, anh càng yêu thương tôi hơn, cố gắng để tôi được vui, niềm vui góp nhặt từ những điều nho nhỏ như nấu nước ấm cho tôi gội đầu, lau giùm tôi đôi giày bám bụi, bất ngờ xuất hiện trước cổng công ty tôi với bông hoa hồng trong tay và nụ cười lém lỉnh. Tôi yêu anh, tôi cảm nhận được tình yêu chân thành của ngươi-đan-ông-duy-nhât cua đơi minh. Nếu không ám ảnh vì cái đám cưới như ba má đòi hỏi, có thể nói là tôi rất hạnh phúc.
Rồi điều tôi lo sợ cũng đến, tôi có thai sau hai năm chung sống. Tôi khóc hết nước mắt trước sự chọn lựa giữ hay bỏ. Thật vô lý khi dứt bỏ đứa con có được bởi tình yêu và chúng tôi hoàn toàn không có lỗi khi yêu nhau. Nhưng, giữ lại thì làm sao đây?
Giữa lúc hai đứa rối bời thì má tôi từ quê lên thăm. Không có anh ở nhà nhưng áo quần đồ đạc của anh khắp nơi, tôi chẳng còn gì để nói. Má khóc nức nở, mắng tôi bất hiếu l.àm n.hục gia đình. Ba má anh hay tin cũng mắng c.hửi chúng tôi thậm tệ.
Rôi bơi chuyên hai ho trach măng nhưng chúng tôi lại thấy nhẹ lòng, vì dù sao thì hai nhà cũng đã biết. Anh chỉ còn phai việc bồi bổ cho tôi để em bé trong bụng được khỏe mạnh.
Không được sự giúp đỡ của hai bên nội ngoại, anh vừa đi làm k.iếm t.iền vừa chăm sóc bà đẻ. Bà chủ nhà trọ nói tôi có phước, tôi thì đùa “nếu có cuộc thi Người cha hoàn hảo thì em bỏ phiếu cho anh giải nhất”. Anh cười: “Anh sẽ lấy cái huy chương đeo cổ còn t.iền thưởng tặng em va con hết”.
Con hai t.uổi, anh bàn với tôi đưa con về thăm nội ngoại, xin cha mẹ tha thứ. Bà chủ nhà trọ khích lệ: “Nhìn thấy cháu là ông bà quên giận ngay thôi mà”.
Tôi cầu mong vậy.
Theo VNE
Chồng quê, vợ phố 'nhục' làm sao!
Chị sinh ra trong gia đình cán bộ công chức ở Hà Thành, anh là quê mãi tận Nghệ An, đôi vợ chồng trẻ lập nghiệp ở phố, cuộc sống không sung túc nhưng cũng vào loại khá giả.
Vậy mà mỗi lần về quê chồng hay có bố mẹ chồng ra chơi là chị lại gặp tôi than thở đủ chuyện. Rồi chị hỏi tôi cách sống của người quê như thế nào để lần sau chị còn biết mà cư xử. Thực ra, vấn đề của chị bạn tôi cũng là vấn đề của không ít phụ nữ thành phố lấy chồng xuất thân từ nông thôn, nhất là những cặp vợ chồng trẻ còn ít kinh nghiệm.
Bố, mẹ chồng ra thăm
Có người khác đến ở trong nhà, tất nhiên mọi sinh hoạt sẽ có sự thay đổi. Nhưng nếu người đó là bố hay mẹ chồng thì cách cư xử của chị em càng phải khéo léo hơn để tránh những chuyện không hay. Trường hợp của chị M là một ví dụ. Hôm đầu bố chồng ra, chị hào hứng vào nhà hàng mua hẳn một con gà hấp muối về bồi dưỡng cho ông mau lại sức sau chuyến đi đường xa. Món ấy anh chị và thằng bé con cũng chưa được ăn bao giờ. Thế mà, ông cụ vừa nếm xong một miếng đã chê:
- "Bố đã bị yếu thận lại còn mua cái đồ mặn thế này, ăn làm sao được"
Cả bữa hôm đó ông chỉ ăn độc mỗi canh. Những ngày sau, con dâu làm món nào ông cũng kêu không hợp khẩu vị, chưa được một tuần sau ông xin phép về. Trường hợp của chị M đáng lẽ không đến mức mất lòng bố chồng như vậy nếu như chị biết trước được những thói quen ăn uống ở quê và chịu khó làm những món mà bố chồng thích để chiều lòng ông.
Một tình huống nữa là bố mẹ chồng ở quê không quen với việc sử dụng những đồ dùng gia đình hiện đại như máy giặt, tủ lạnh, bếp ga... Nhiều chị em thay vì hưóng dẫn cho các cụ thì lại"cấm vận" ông bà vì không yên tâm. Đó là chưa kể đến việc có người còn không dám cho ông bà gần gũi cháu. Dần dần các cụ nảy sinh tâm lý mặc cảm, thấy con dâu coi mình là nguời thừa trong nhà. Có người để bụng ấm ức về quê mới kể, cũng có người phàn nàn với con trai, rồi chồng nói vợ, vợ cãi lại, thế là sinh chuyện.
Một tình huống nữa là bố mẹ chồng ở quê không quen với việc sử dụng những đồ dùng gia đình hiện đại như máy giặt, tủ lạnh, bếp ga... Nhiều chị em thay vì hưóng dẫn cho các cụ thì lại"cấm vận" ông bà vì không yên tâm. (ảnh minh họa)
Chị H ở cơ quan tôi vừa kể lại một tình huống dở khóc dở cười thế này: "bà cụ ở bẩn quá, một bộ quần áo mặc mấy ngày không chịu giặt, mỗi lần bà bế cháu mình đều phát hãi, đã thế có hôm bà còn vạch ti cho con bé bú rồi nựng "ti bà thích hơn ti mẹ nhỉ" mình bảo "mẹ làm thế mất vệ sinh cho cháu" thế là bà dỗi: ngày xưa tao nuôi chồng mày thì đã sao".
Qua những câu chuyện trên có thể thấy rằng việc ứng xử như thế nào với bố mẹ chồng từ quê ra thăm đối với các chị em là điều không đơn giản. Trước hết, chị em nên xác định tư tưởng bố mẹ chồng từ quê lặn lội ra cũng là vì thương con nhớ cháu. Tấm lòng của ông bà là điều rất đáng quý. Hãy thay tâm trạng không thoải mái khi nghe tin bố mẹ chồng ở quê ra bằng việc chuẩn bị chu đáo để đón tiếp ông bà. Đó không chỉ là chuẩn bị về vật chất, đồ dùng, nơi ăn chốn ngủ mà chị em cũng nên chuẩn bị cả tâm lý cho mình nữa. Những ngày đó, đừng nên tỏ ra bận rộn quá mà nên dành thời gian nhiều hơn để gần gũi ông bà, vừa giúp ông bà làm quen với cuộc sống mới, vừa hiểu được sở thích, suy nghĩ của ông bà từ đó lựa cách ứng xử.
Về quê chồng
Chị L không hiểu vì sao mà ở quê không ai niềm nở với chị, mặc dù anh chị làm ăn khấm khá, mỗi lần về đều đóng góp một số t.iền lớn, khi thì xây nhà thờ họ, lúc lại ủng hộ làm đường bê tông, lại còn mang bao nhiêu quà cáp cho người này người kia. Nhưng qua việc tìm hiểu những gì chị làm thì tôi đã có câu trả lời. Anh chị đều là dân kinh doanh, công việc bận rộn nên mỗi năm nếu không có việc gì đột xuất thì cũng chỉ tranh thủ về quê nội được hai ba lần. Mỗi lần như vậy chị đều mang theo từ đồ ăn, thức uống đến cảc bếp ga du lịch để tự phục vụ luôn. Cái gì ở quê chị cũng cho là không hợp vệ sinh, không đủ dinh dưỡng...
Vốn là con gái thành phố nên những việc tay chân ở quê chị không quen làm. Đến nỗi nhà phơi lúa, trời mưa, từ bố mẹ cho đến anh chị em chồng ai cũng chạy vội chạy vàng ra hót lúa cho khỏi ướt, vậy mà chị cứ bình thản như không. Con bé chị chẳng cho chơi với đứa nào trong xóm. Chị thấy trẻ con ở quê lấm lem, luộm thuộm quá. Dần dần, chị tự tạo ra một sự cách biệt với gia đình chồng và láng giềng. Người ta ngại tiếp xúc với chị. Trẻ con trong xóm cũng không đứa nào dám chơi với con bé nhà chị nữa.
Chị em ở thành phố dù không phải đi làm dâu nhưng việc ứng xử với gia đình chồng không phải ai cũng có thể làm tốt. (ảnh minh họa)
Thực ra sự cẩn thận một cách thái quá như chị L là không hợp lý. Dân gian ta có câu "nhâp gia tuỳ tục". Việc chuyển cả cuộc sống ở phố về quê theo mình là điều không thể, vậy thì tại sao chúng ta không tìm cho mình những niềm vui nho nhỏ từ việc thay đổi không khí cuộc sống hơn là khép kín cửa mà phàn nàn. Những nàng dâu từ phố về, tất nhiên không ai bắt ra đồng gặt lúa hay làm những việc nặng nhọc khác, nhưng điều đó không có nghĩa là chị em cứ yên tâm ngồi chơi xơi nước.
Một vài công việc nhỏ mà chị em làm như chịu khó cầm cái chổi quét sân, quét nhà, ra vườn nhổ cỏ, trồng rau, hay chịu khó đi chợ rồi vào bếp làm những món ăn ngon cho các thành viên trong gia đình thưởng thức...sẽ làm cho hình ảnh của chúng ta trở nên đẹp hơn trong mắt gia đình chồng và hàng xóm láng giềng ở quê đấy. Chuyện thăm hỏi, tặng quà cũng cần chú ý, hãy tỏ ra cởi mở, chân tình, tránh sự trịch thượng, bề trên trong lời ăn tiếng nói.
Chị em cũng nên quan tâm cách ăn mặc của mình, dân gian chẳng nói "quen sợ dạ, lạ sợ áo quần". Hãy cất đi những bộ đồ đắt t.iền hoặc quá kiểu cách vì chúng không phù hợp với khung cảnh làng quê vốn chỉ quen với sự giản dị. Chị em cũng không nên cấm con chơi với trẻ con ở quê. Ngược lại, cần phải khuyến khích cháu bé. Điều này vừa tạo cho cháu tính hoà đồng, vừa giúp cháu có thêm những điều thú vị từ chuyến về quê.
Chị em ở thành phố dù không phải đi làm dâu nhưng việc ứng xử với gia đình chồng không phải ai cũng có thể làm tốt. Sự khác biệt trong lối sống, phong tục tập quán ở quê và thành phố là điều có thể nhận thấy.Tuy nhiên sự khác biệt này hoàn toàn không đáng ngại nếu chị em biết điều chỉnh cách ứng xử của mình. Quan trọng nhất là, mọi lời nói và việc làm đều phải đặt trên nền tảng của sự chia sẻ, cảm thông chân thành, tránh hiện tượng "bằng mặt nhưng không bằng lòng" trong các mối quan hệ với bố mẹ và gia đình chồng của những nàng dâu thành phố.
Theo VNE
Chồng c.hửi bồ nhí, tôi khinh! Chông tôi có bô nhí. Đó là môt sự thât kinh thiên đông địa đôi với tôi gân hai năm trước, còn bây giờ thì tôi đã quen dân và có phân dửng dưng. Tôi không còn sợ mât chông như trước nữa. Từ lúc quen biêt rôi tán tỉnh cho đên khi làm đám cưới, Khoa rât chiêu chuông, quan tâm tôi....