Xin bao dung và tha thứ
Em đang nằm dài trên ghế nghe nhạc với bộ đồ ngủ màu đỏ mỏng manh đầy khêu gợi. Cả tôi và em đều hiểu mình sẽ làm gì, và cuối cùng chúng tôi đã đi quá giới hạn cho phép.
Tôi là Quân, 38 tuổi, làm công nhân điện tại Hà Nội. Trước đây, tôi đã từng rất có lỗi với vợ, đó là đã trót ngoại tình với người đàn bà đã có chồng.
Do đặc thù công việc nên tôi thường xuyên vắng nhà, trừ ngày nghỉ. Tôi đã gặp Xuân trong một lần đến nhà sửa giúp em đường dây điện bị hỏng. Em là người phụ nữ dễ gần, nhưng hình như có phần hơi… lẳng lơ. Ngay hôm đầu chúng tôi đã nói chuyện cùng nhau rất thân mật, kết thúc buổi hôm đó là những câu hứa hẹn kiểu như “khi nào rảnh ta sẽ lại gặp nhau anh nhé”.
Một thằng đàn ông như tôi đã không thể từ chối cái lời mời gọi ấy, sự tò mò nào đấy đã đẩy tôi gặp em lần nữa, chúng tôi hẹn nhau tại quán cafe. Qua lời em kể tôi biết chồng em đang làm việc ở nước ngoài, lâu rồi không về nước. Con lớn đang đi học trong Sài Gòn, đứa nhỏ phần lớn gửi bên ông bà ngoại do công việc của em rất bận, không có thời gian chăm sóc con cái.
Sau lần ấy chúng tôi thường xuyên gọi điện liên lạc, và thỉnh thoảng hẹn gặp nhau tại một quán cafe nào đó. Tất nhiên về phần vợ, tôi phải nói dối là đi công việc, cô ấy rất tin tưởng nên đã không có chút xíu nghi ngờ gì.
Cứ “đơn giản” như thế thôi cho đến một ngày Xuân nhắn tin nói muốn tôi đến nhà cô “nhờ chút việc”. Tôi vẫn nhớ như in, hôm ấy vào ngày thứ 7, khi tôi đang chuẩn bị đưa vợ đi mua sắm chút đồ. Nhận được tin nhắn, tôi mừng mừng, nghi nghi và lập tức nói dối vợ để phi thẳng đến đó (tôi rất hiếm khi làm việc vào ngày nghỉ, trừ người thân nhờ vả).
Video đang HOT
Tôi đã thay đổi để trở thành một người đàn ông tốt để xứng đáng với những gì vợ đã dành cho mình… (Ảnh minh họa)
Cửa được mở sẵn, tôi chỉ việc đẩy nhẹ và bước vào. Em đang nằm dài trên ghế nghe nhạc với bộ đồ ngủ màu đỏ, mỏng manh đầy khêu gợi. Cả tôi và em đều hiểu mình sẽ làm gì, và cuối cùng chúng tôi đã đi quá giới hạn cho phép. Giây phút hạnh phúc của mối tình vụng trộm tưởng chừng như không gì có thể ngăn nó dừng lại trong lúc ấy, thế nhưng…
Vào cái giây phút tưởng chừng như thần tiên đó thì vợ tôi đột ngột xô cửa vào. Trước mặt hai kẻ “ăn vụng” là khuôn mặt thất vọng, đôi mắt đã ngân ngấn nước của vợ tôi. Cô ấy đứng trước chúng tôi – hai thân hình không mảnh vải che thân và khuôn mặt đầy sợ hãi. Trong tôi mọi cảm xúc hạnh phúc ban nãy đều đã mất hết, thay vào đó là nỗi dằn vặt lương tâm và sợ hãi không biết vợ sẽ làm gì. Dường như tất cả chúng tôi đều đoán biết được chuyện gì đang và sẽ xảy ra ngay sau đó. Vợ tôi, cô ấy lao vào người đàn bà đang lấp sau chồng mình và tát cho cô ấy một cái như trời giáng rồi mang theo những giọt nước mắt đau khổ ra về.
Ngỡ ngàng suy nghĩ không hiểu tại sao vợ lại biết được chuyện “thời sự” lúc ấy và rồi đã nhận được câu trả lời rằng: “Em đã đọc được tin nhắn trước khi anh xem nó (tôi dùng điện thoại iphone 2G)”. Cô ấy đã đoán biết được có điều gì đó không ổn, và kết cục thì cô ấy nhận được câu trả lời rằng nó thật quá tồi tệ hơn mức cô từng nghĩ.
tam su gia dinh
Tôi đã ân hận và cũng tự trách mình rất nhiều, tôi sợ vợ tôi không tha thứ, nhưng ngược lại, cô ấy nhận lỗi về mình, nói mình chưa là người vợ tốt nên người chồng như tôi mới không cần cô ấy nữa. Tôi rất thành khẩn xin lỗi, chỉ mong rằng cô ấy có thể tha thứ và quên đi hành động tội lỗi của chồng mình.
Sau đó, tôi và vợ đã làm hòa từ từ. Và càng ngày tôi thấy trân trọng và yêu thương vợ mình hơn. Tôi đã thay đổi để trở thành một người đàn ông tốt để xứng đáng với những gì vợ đã dành cho mình. Tôi hi vọng những ai đã hoặc đang phải chịu đựng những đau khổ vì cảm giác bị chồng/vợ phản bội xin hãy bao dung, tha thứ và chọn những cách giải quyết vẹn toàn nhất để có thể giữ vững hạnh phúc gia đình mình.
Theo VNE
Anh yên tâm, mình chỉ là quá khứ của nhau thôi...
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa.
Hà Nội trời âm u kỳ lạ, đôi găng tay đi mưa cũng ướt sũng mất rồi. Ngày còn yêu nhau, em có thói quen mỗi khi ngồi sau xe anh là nằng nặc không chịu đeo găng tay, rồi thích thò tay vào túi áo anh, hoặc giả dụ như lúc tay em lạnh thật lạnh, sẽ áp vào má anh để anh hét toáng lên rồi cười khoái chí. Người ta bảo con gái có bàn tay lạnh thường chung tình, em không biết có đúng không, thế nhưng mỗi lần nhìn anh nắm tay thật chặt rồi hà hơi thổi cho tay em bớt lạnh, em chỉ muốn ước mình sẽ gắn bó với anh lâu thật là lâu.
Ngày mình còn yêu nhau, anh thường chê tính em trẻ con, hay õng ẹo, đỏng đảnh, hay giận dỗi, mè nheo. Em thường hay nói những lời làm anh tổn thương rồi lại quên bẵng, hay im lặng, hay khóc, rồi lại hay cười như một đứa trẻ. Anh lúc nào cũng là người lớn bao dung, không chấp nhặt, không để ý, không bực mình, không rời bỏ. Ắt hẳn là không rời bỏ, anh bảo dù có thế nào, nhất định sẽ ở bên em.
Thế rồi một ngày, trời cũng âm u như hôm nay, mình rời xa nhau thật. Bữa cơm chiều em tất tả về đi chợ, luộc rau, rán trứng (các món tủ của em) rồi cầm điện thoại định gọi anh qua ăn như mọi khi bỗng dưng ngưng bặt, em quên rằng mình đã chia tay rồi.
Nếu kể ra thì có rất nhiều lý do để chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa, nhưng lúc nào em cũng không tìm ra được lý do hợp lý. Ngày chia tay em còn ra vẻ cứng rắn, ngồi bên cạnh đòi ôm anh thật chặt lần cuối, tươi cười dặn dò anh sống tốt, rồi hạnh phúc sẽ đến với anh thôi. Thế mà về nhà em trùm chăn khóc như mưa, khóc như ông trời buồn lắm lắm.
Đã bao lần định nhắn tin cho anh một tin nhắn thật dài, kể lể về những việc hằng ngày, những việc làm em không vui, những người làm em giận hờn nhưng em thấy mình không còn đủ dũng cảm. Đấy, ngày yêu nhau anh chiều chuộng em quá, nên có việc gì em cũng tìm đến anh, để rồi giờ lại thấy mình như phải học lại từ đầu, một mình chống chọi, một mình trống trải, một mình buồn tênh...
Ảnh minh họa
Em đã từng nghĩ nếu cuộc đời này không có anh thì còn gì là niềm vui. Chẳng có một anh chàng hay chọc em cười, hay dỗ dành em mặc dù anh chẳng làm sai điều gì cả, mà có lẽ vì em xấu tính quá nên anh không chịu nổi mất rồi. Có những ngày em cảm thấy lạc lõng giữa một thành phố nhìn đâu cũng toàn người là người thế này. Có những ngày em đi giữa một đám đông, cố gắng thoát những cô đơn cùng cực dày vò, rồi nghĩ vẩn vơ biết đâu lại gặp anh như trong phim, nhưng rồi bước chân vẫn lủi thủi đi về căn gác trọ nhỏ bé, cảm giác như mình đã sống ở giới hạn tận cùng.
Em đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu về những điều chúng mình từng hứa. Giả dụ như có buồn đau lắm thì cũng chỉ được phép buồn một ngày thôi, có tuyệt vọng lắm thì cũng chỉ được phép đi cà phê một mình, hoặc như ăn thật nhiều thật nhiều cho nhanh quên (mặc dù em lúc nào cũng than vãn với anh là em béo lắm rồi).
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa. Có nhiều lúc em chỉ muốn giận dỗi anh, không chịu trả lời tin nhắn, điện thoại của anh để anh lại sốt sắng đến tìm em. Có nhiều lúc em chỉ muốn ích kỷ sống mãi với ngày hôm qua, sống mãi với quá khứ êm đẹp của chúng mình. Nhưng rồi em nhận ra ai cũng có một cuộc hành trình để mà bước tiếp, những gì đã đau rồi cũng hết, những gì đã tổn thương rồi cũng lành lặn, những gì đã dỗi hờn rồi cũng không còn nữa. Chỉ còn những vết ký ức đẹp nằm vẹn nguyên ở một góc trái tim như chưa từng chua xót.
Ngoái lại làm chi khi ai cũng có một con đường...
Theo VNE
Anh không đủ bao dung Anh đón em về với anh trong sự chống đối quyết liệt của gia đình, bạn bè và nhất là mẹ anh. Trước sự cản trở của mọi người về mối quan hệ của chúng ta, có lúc anh tưởng như muốn buông tay chấm dứt, nhưng anh biết nếu làm thế anh sẽ đau khổ biết chừng nào vì anh yêu em....