Xin anh hãy ly hôn em đi, vì em là… cau điếc!
Lòng Tuấn ngổn ngang suy nghĩ, anh thật tình không biết nên làm thế nào, sống sao cho phải đạo, sống sao cho vẹn toàn tình nghĩa đây?
Hằng nhẹ nhàng đặt tờ đơn ly hôn lên trên bàn làm việc của chồng, nước mắt rơm rớm. Chị không biết quyết định này của mình có đúng hay không. Chỉ biết, chị đã mất cả mấy tháng trời để suy nghĩ. Con người ta đôi khi phải làm những việc mà bản thân mình không muốn. Chị cũng đang làm việc mà bản thân chị không hề muốn làm chút nào, nhưng chị buộc phải làm như thế. Chị không còn sự lựa chọn nào khác, vì nếu chị lựa chọn, người chịu đau khổ sẽ là anh.
Tuấn, chồng chị nhận được đơn ly dị vào một buổi tối đặc biệt, đúng dịp kỉ niệm 5 năm ngày cưới. Anh còn đang nghĩ đến việc phải làm gì cho vợ vui, làm gì để chị không còn buồn và tủi thân. Thế mà giờ, anh lại nhận được một tin sốc như thế. Tuấn cầm tờ đơn chạy vội về phía phòng ngủ của hai vợ chồng:
- Em làm gì vậy? Có phải em định đùa anh hay sao? Ngày cưới của chúng mình mà em đùa ác thế?
Vừa nói Tuấn vừa cười vì anh nghĩ, vợ đang đùa. Đó là trò đùa bất ngờ mà vợ dành cho chồng trong ngày kỉ niệm 5 năm. Nhưng thấy khuôn mặt của Hằng có vẻ nghiêm nghị, thấy giọt nước mắt lăn trên má vợ, Tuấn chững lại.
Hằng tiếp lời:
Video đang HOT
- Chúng mình phải chia tay thôi anh ạ. Em hết chịu nổi rồi. Em không thể sống bên anh được nữa, cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Em đã cố gắng, đã gồng mình lên nhưng 5 năm qua, đêm nào em cũng không thể ngủ ngon.
- Tại sao em lại không thể ngủ ngon? Em không yêu anh sao?
- Không phải, vì em quá yêu anh, vì em yêu đến ích kỉ. Em không muốn giữ anh lại bên mình nữa. 5 năm qua chúng ta không thể có con, em là nguyên nhân, và em muốn từ bỏ gia đình này, muốn tốt cho anh và cũng là muốn tốt cho em. Em không thể nào tiếp tục chờ đợi và sống dối lòng mình được nữa.
Dù có tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng Hằng đau như cắt (ảnh minh họa).
Tuấn chạy lại ôm lấy vợ nhưng Hằng hất ra. Anh lúc này có vẻ rất đau, muốn giữ vợ lại. Anh bảo, anh nhất định không ly hôn, vì anh yêu Hằng, anh không muốn có người nào khác xuất hiện trong gia đình này. Anh nói trong như van xin:
- Em hãy cứ bình tĩnh, hãy kiên trì thêm một thời gian nữa. Mình đã đợi 5 năm rồi, sao không đợi được thêm chứ? Mình yêu nhau mà!
Hằng cười, một nụ cười khó hiểu từ trước tới giờ mà Tuấn từng nhìn thấy ở vợ:
- Thêm thời gian ư, anh còn định đợi đến bao giờ, còn hi vọng vào thứ không có thật đến bao giờ? Em vô sinh rồi, em đã đi khám bác sĩ, em biết mình không thể có con. Anh đừng dối lòng mình nữa. Tình yêu chỉ có thể tồn tại nếu như chúng ta có chung một đứa con. Còn nếu không thể sinh con, mọi thứ chấm dứt. Anh à, đừng cố tỏ ra thương hại em nữa. Anh hãy tìm người mới và sinh con với họ.
Nghe vợ nói, Tuấn càng chua chát. Đúng là, anh cũng đã cố gắng rất nhiều. Anh hiểu nỗi đau mà vợ mình trải qua, anh cũng đau đớn không kém phần. Anh cũng đã từng khát khao được làm cha biết bao nhiêu. 5 năm qua với anh, đó là quãng thời gian quá dài. Anh chịu bao áp lực từ phía gia đình, người thân. Tất cả anh đều giấu vợ, anh không muốn làm Hằng buồn.
Anh cứ tưởng, tình yêu của mình sẽ làm Hằng quên đi mọi chuyện và cố gắng sống tốt. Nhưng đúng là, dù có tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng Hằng đau như cắt. Có người phụ nữ nào lại không đau khi không thể sinh được con?
Bây giờ thì anh không còn cách nào để động viên vợ ở lại. Dù đã cố gắng dùng tình yêu để bù đắp cho vợ nhưng Hằng không còn muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Đúng là anh đang hi vọng vào thứ vô vọng, bởi 5 năm không phải là quãng thời gian ngắn ngủi gì, nó quá dài cho một sự chờ đợi. Anh từng nghĩ tới việc xin con nuôi nếu như không thể sinh được con. Nhưng liệu vợ anh có chấp nhận không và liệu, gia đình anh có chấp nhận chuyện này, hay là cả nhà sẽ gây khó dễ cho Hằng nếu biết cô ấy vô sinh? Nếu anh xin con, Hằng sẽ không thể nào sống yên trong gia đình này, sống như vậy còn khổ đau hơn nhiều.
Nếu xin con, Hằng sẽ sống không yên trong gia đình và đau khổ hơn (Ảnh minh họa).
Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tìm mọi lý do để biện minh, cũng đặt mình vào vị trí của nhiều người để hiểu. Nhưng cuối cùng, vợ anh vẫn quyết định dọn về nhà mẹ đẻ, mặc cho Tuấn không kí vào đơn ly hôn.
Bây giờ, Tuấn chính là người khó xử nhất. Anh kí vào đơn thì chấm dứt tình cảm vợ chồng, nhưng không kí thì anh cũng không biết phải làm thế nào. Vợ anh đã quá tuyệt vọng, cô ấy muốn tìm con đường mới, chẳng lẽ anh không giải thoát. Còn nếu không, sống với nhau mà không thể có con, có sống được 10 năm hay không, hay là rồi cũng có lúc chán nhau. Chính anh cũng không thể tự tin rằng, 3 năm nữa, anh còn yêu vợ nhiều như lúc này hay không? Nhận con nuôi thì khó lắm, anh còn có gia đình, có bạn bè, không phải chỉ sống cho riêng anh.
Tuấn nghĩ: “Hay là thôi, kí vào đơn ly hôn và giải thoát cho nhau. Vì có giữ vợ thì trước sau gì, nếu không thể sinh con với nhau, anh và vợ cũng phải chia tay. Chi bằng làm sớm còn hơn…”.
Lòng Tuấn ngổn ngang suy nghĩ, anh thật tình không biết nên làm thế nào, sống sao cho phải đạo, sống sao cho vẹn toàn tình nghĩa đây?
Theo Phunutoday