“Xiêm cứ yên tâm! Con mẹ sề còn đang nhảy nhót!”
Mới hơn 9 giờ tối mà đèn đóm trong nhà tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn ngủ trong phòng vợ chồng tôi mờ mờ hắt xuống cầu thang. Bỗng tôi nghe tiếng chồng đang ngọt ngào vỗ về chị giúp việc : “Xiêm cứ yên tâm đi! Con mẹ sề còn đang nhảy nhót, cả tiếng nữa cũng chưa về đâu…!”
ảnh minh họa
Tôi sinh con gái đầu lòng đúng ngày sinh nhật lần thứ 23 của tôi. Thời gian cho con bé bú, tôi ăn toàn thứ bổ, đến nỗi khi cai sữa cho con, tôi từ một cô gái cao 1m6, nặng ngót nghét 50 kg, vòng eo nhiều người mơ ước vậy mà nay tôi phì thêm đúng 15kg. Váy áo thời con gái xếp xó, tiếc hùi hụi vì nhiều cái đẹp còn hợp mốt nhưng không làm sao chui vào được.
Thế nhưng chuyện váy áo chỉ làm tôi buồn ít, cái làm tôi buồn nhiều và tủi thân là chồng tôi, mặc dù hơn tôi đến 8 tuổi và anh được tiếng chiều vợ, thương con vậy mà thấy tôi “biến đổi” quá anh cũng không nhịn được phải thốt lên ” Vận động đi, ăn ít thôi không trông cứ như cái thùng phi di động ấy…”
Biết là chồng có ý chê, tôi gửi con bé ở lớp ngoài giờ vào buổi tối để tham gia 2, 3 lớp khiêu vũ, lớp tập aerobic, rồi nhịn cả bữa tối mà nghe chừng tình hình cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu.
Video đang HOT
Để toàn tâm cho cuộc “cách mạng” lấy lại vóc dáng ngày xưa, tôi bàn với chồng thuê một người giúp việc, chồng vui vẻ ủng hộ.
May mắn qua bạn bè giới thiệu tôi tìm được chị giúp việc ở quê một tỉnh phía Bắc 35 tuổi, tên là Xiêm. Chị đã có chồng và 2 con gái cũng đã biết đỡ đần nhà nên chị “đi xuống thành phố kiếm việc để lo cho bọn trẻ ăn học”.. chị lởi xởi cho tôi biết lí do chị nhận lời giúp tôi như vậy.
Ở quê, như tuổi chị là không còn trẻ nữa, nhưng chị được nước da trắng trẻo, dáng thon gọn với nét mặt ưa nhìn và nhất là đôi mắt lá răm với ánh nhìn buồn man mác rất hút hồn người đối diện. Chị tinh ý, sáng dạ lại không ngại học hỏi nên chẳng mấy chốc việc trong nhà chị làm thành thạo, rất ít khi tôi phải chỉ bảo.
Từ khi có chị giúp việc, tôi như con chim sổ lồng, con gái tôi đã có chị lo, cơm nước cho chồng tôi cũng do chị nấu, việc nhà chị cũng chu toàn, vun vén. Tôi tha hồ tự do “lăn” hết sàn tập nọ đến lớp học kia chỉ để làm sao lấy lại vóc dáng xưa. Trước là làm đẹp cho mình, sau là chồng hài lòng không còn ý chê vợ như trước nữa.
Tối thứ 7 tuần trước, thầy dạy nhảy có việc bận nên cho lớp nghỉ sớm một tiếng. Phấn khởi vì suốt 5 tháng có chị giúp việc, tôi toàn tâm, toàn ý tập tành đến nay tôi đã giảm được gần 6 kg.
Bạn bè ai cũng bảo tôi thon thả, dễ coi hơn trước vì vậy tôi định về khoe với chồng và cũng để cảm ơn chị Xiêm đã chăm lo gia đình, chồng con giúp tôi.
Mới hơn 9 giờ tối mà đèn đóm trong nhà tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn ngủ trong phòng vợ chồng tôi mờ mờ hắt xuống cầu thang.
Biết con bé đã ngủ, tôi rón rén mở cửa lên phòng. Bỗng tôi nghe tiếng chồng đang ngọt ngào vỗ về chị giúp việc : “Xiêm cứ yên tâm đi! Con mẹ sề còn đang nhảy nhót, cả tiếng nữa cũng chưa về đâu…!”
Tôi biết chuyện gì đang xảy ra, mà sao chân tôi nặng trịch, như gắn xuống nền nhà khiến tôi không sao bước nổi…
Theo VNE
Chồng cắn tím ngực vợ để yên tâm đi công tác
Em năm nay 24 tuổi, không xinh xắn nổi bật nhưng cũng thanh tú, ưa nhìn. Ưu điểm lớn nhất mà chính em cũng nhận ra đó là bộ ngực nở nang. Thời còn sinh viên, đám bạn cùng lớp thường hay ghen tị với vòng một "màu mỡ" ấy.
Người yêu và là chồng em hiện tại cũng bị ngoại hình hấp dẫn của em bỏ "bùa mê thuốc lú". Hai năm yêu nhau, chúng em quan hệ tình dục khá nhiều lần. Cả hai đều có quan niệm khá thoáng về chuyện nam nữ, nên chẳng ngần ngại chung đụng giường chiếu, dù chưa biết tương lai ra sao. Chồng em khi ấy có thói quen rất xấu. Mỗi lần gần gũi xong, anh đều nghịch ngợm vòng một của em hồi lâu rồi mới chịu ngủ, thậm chí ngủ say cỡ nào vẫn không rời tay. Thời gian đầu, em thấy thói quen ấy thật phản cảm, nhưng lâu dần thành quen.
Em cứ nghĩ sau khi kết hôn, đời sống tình dục sẽ lành mạnh hơn trước. Nhưng chồng em ngày càng quá quắt và bệnh hoạn. Thói dùng tay "chiếm hữu" vòng một vẫn chẳng cải thiện, thậm chí còn nghiện nặng. Song đó chỉ là chút đỉnh cho sự điên rồ lúc lên giường của anh ấy.
Nói ra thì xấu hổ, nhưng bộ ngực của em từ thời yêu nhau cho tới giờ luôn trở thành thứ đồ chơi không hơn không kém. Ngày chưa cưới, mỗi lần ân ái, anh ấy đều "đánh dấu bản quyền" lên cổ, thậm chí lên bầu ngực em những dấu hôn đỏ lằn. Em biết chiêu này của cánh mày râu. Họ muốn khẳng định sự sở hữu của mình với người phụ nữ, muốn khoe khắp thiên hạ rằng: "Cô ấy là của riêng tôi". Đương nhiên, đám bạn trong ký túc đều hiểu ra khi nhìn thấy những vết bầm đỏ ấy. Nhiều lần, em phải khổ sở đè cao dán lên những vùng bị đánh dấu, cho đỡ ngượng mặt.
Tới giờ, mỗi lần đi công tác, chồng em lại cố tình để lại dấu vết trên cơ thể vợ, nhất là phần ngực. Chẳng đợi em hỏi, anh ấy đã buông lời lý giải: "Phải làm vậy để trói vợ, không cho gã nào léng phéng tới gần lúc chồng đi vắng". Nhìn vòng một thâm tím vì những vết cắn, vết hôn của chồng, em thấy thật tủi nhục. Thân thể là của mình, nhưng lại bị người ta đem ra hành hạ không thương tiếc. Mới cưới nhau được gần một năm, giờ em đã có cảm giác khiếp sợ mỗi lần làm "chuyện ấy". Em thấy hãi hùng vì các chiêu quái đản của chồng. Có lẽ chẳng bao giờ anh ấy trông thấy những giọt nước mắt của vợ ướt đẫm bên gối sau mỗi "cuộc vui". Em chỉ dám khóc khi chồng đã lăn ra ngủ say.
Cuộc sống hôn nhân với em giờ như địa ngục. Có lẽ em quá mù quáng khi cưới một gã chồng bệnh hoạn dù biết rõ mười mươi những thói xấu của anh ta từ thời còn yêu. Thực lòng mà nói, em vẫn yêu anh ấy. Trong cuộc sống thường ngày, chồng em là một người đàn ông đàng hoàng, sống vui vẻ và nhiệt tình với họ hàng đôi bên. Em có nên nói rõ với chồng những nỗi khổ của mình? Liệu anh ấy có chịu thay đổi bản thân khi mọi chuyện đã "hai năm rõ mười"?
Theo VNE
Yên tâm đi, em 'mất', anh 'đền' Anh không hề yêu em nhưng lại thân mật thái quá. Anh nói nếu anh làm gì quá, anh sẽ... "đền". Em đã khóc, lo hơn cả 1 tháng trời... Em và anh rốt cục là thứ tình cảm gì? Tại sao lúc nào anh cũng lạnh lùng, thờ ơ? (Ảnh minh họa) Anh là sinh viên trên em 2 khóa, anh học...