“Xem như đó là tiền của chị trả vì em đã “phục vụ” anh ấy nhiệt tình!”
Cô ta – người thứ 3 nhìn chị với đôi mắt ráo hoảnh. Trong đó chứa đầy lòng tự tin và kiêu hãnh. Bắt gặp ánh mắt ấy, bao nhiêu lời thuyết phục ôn hòa chị dự định nói bỗng chốc bay biến hết.
Hôm đó là một ngày khó quên của chị. Chị đã làm một việc mà có lẽ cũng khá nhiều người vợ có chồng ngoại tình đã từng làm: đi gặp người thứ 3. Vì sao chị đi gặp ư? Vì chị còn muốn giữ gia đình cho con trai bé bỏng của mình.
Nhiều người nói, kẻ cần trị tội phải là chồng mình chứ gặp người thứ 3 thì được cái gì. Nhưng đôi khi trong cuộc sống, con người ta vẫn phải làm những việc ngốc nghếch như vậy đấy. Như khi bạn nhiễm một loại virus nào đó, bạn vẫn phải chấp nhận tìm mọi cách để chữa trị những triệu chứng nó gây ra. Trong khi ấy bạn biết thừa, nó sẽ tồn tại trong cơ thể mình cả đời, hôm nay khỏi thôi nhưng ngày mai có thể lại tái phát cũng không chừng.
Đó là một cô gái trẻ – một sinh viên vừa mới ra trường. Cô gái ấy xinh xắn, trẻ trung đầy sức sống. Cô ta nhìn chị với đôi mắt ráo hoảnh. Trong đó chứa đầy lòng tự tin và kiêu hãnh. Bắt gặp ánh mắt ấy, bao nhiêu lời thuyết phục ôn hòa chị dự định nói bỗng chốc bay biến hết. Chị không còn chút hứng thú nào để nói nữa.
Chị đã làm một việc mà có lẽ cũng khá nhiều người vợ có chồng ngoại tình đã từng làm: đi gặp người thứ 3
Chị hiểu được ánh mắt ấy. Cô gái trẻ ấy tin tưởng vào tình yêu chồng chị dành cho cô ta. Cô ta tự hào và nhìn chị với tâm thế của kẻ thắng cuộc. Có lẽ giờ này cô ta đang thương hại chị, vì tuy là vợ chính thức nhưng chỉ giữ được cái vỏ của anh, còn phần hồn và cả tinh lực thể xác anh đều dành cho cô ta cả. Không biết kẻ ngây thơ là chị hay là cô ta đây?
Chị nhìn thẳng cô ta, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hôm nay chị hẹn gặp em không có mục đích gì to tát cả. Trước hết là muốn chị em mình biết mặt nhau. Thứ nữa là muốn nói với em, chị đã biết hết mối quan hệ của em và chồng chị. Chị không có ý kiến gì về việc đó, vì tự bản thân nó đã nói lên tất cả rồi.
Video đang HOT
Bây giờ, chị có ý kiến thế này. Em hãy đề nghị chồng chị ly hôn. Chỉ cần anh ấy mang đơn về, chị sẽ kí ngay lập tức không trì hoãn. Còn nếu em không thuyết phục được anh ấy làm điều đó, thì tất cả vật dụng, tiền bạc anh ấy cho em bấy lâu nay cũng chỉ có thể xem như là tiền chồng chị trả cho em vì em đã phục vụ anh ấy nhiệt tình”.
Nói xong, chẳng cần nghe xem cô ta trả lời thế nào, chị đứng dậy ra về. Ra tới cửa quán café, ngoái lại nhìn chị vẫn thấy cô ta ngồi im không nhúc nhích.
Chị không biết cô ta nghĩ sao về lời chị nói. Chỉ biết, sau hôm ấy chị không còn bắt gặp những tin nhắn, cuộc gọi nào của cô ta tới máy chồng chị nữa. Chồng chị cũng trở nên “ngoan” bất ngờ. Chị cố nén nỗi đau, chỉ hy vọng sau cơn sóng dữ sẽ là bình yên.
Ấy vậy mà vẫn có thêm một lần nữa chị phải gặp bồ của chồng, vẫn là ở quán café cũ. Nhưng lần này không phải là chị hẹn gặp mà là kẻ thứ 3 hẹn gặp chị. Và cũng không phải là cô gái nhỏ mới bước vào đời mà là một người phụ nữ đã dày dạn kinh nghiệm sống.
Chị thiết nghĩ, mình không cần phải nói một lời nào cả. Bởi, đối với người phụ nữ trưởng thành, đã biết chồng chị có vợ và con trai nhưng vẫn sẵn sàng lao vào, ngang nhiên hẹn gặp chị thì chị có nói gì cũng là thừa. Mọi lí lẽ thuyết phục lúc này đều trở nên vô nghĩa. Và có lẽ chị cũng chẳng còn hứng thú nữa…
Nhưng chị vẫn ngồi lắng nghe cô ta nói một cách chăm chú. Cô ta kể về tình yêu của chồng chị và cô ta. Nó nồng thắm, cuồng nhiệt vô cùng. Hai người không thể sống thiếu nhau. Họ mới mà một nửa đích thực của nhau, còn chị – kẻ đến trước, người vợ danh chính ngôn thuận nhưng thực ra lại chỉ là một mảnh ghép lệch lạc do anh… ghép tạm khi chưa tìm ra một nửa đích thực mà thôi.
Chị bật cười. Có thể cô ta nói đúng thật ấy chứ! Nhưng chị không ngắt lời, vẫn kiên nhẫn lắng nghe tất cả. Cuối cùng, cô ta chìa ra trước mặt chị một tờ giấy. Đó không ngờ lại là lá đơn ly hôn do chính tay chồng chị viết – chữ viết của anh khá đặc biệt, chị nhìn qua là nhận ra ngay.
Vẫn có thêm một lần nữa chị phải gặp bồ của chồng, vẫn là ở quán café cũ. Nhưng lần này không phải là chị hẹn gặp mà là kẻ thứ 3 hẹn gặp chị
Hơi ngỡ ngàng nhưng cũng chẳng có gì là bất ngờ. Cả tuần nay anh không về nhà, không một lời hỏi thăm con. Và giờ, đến lá đơn li hôn anh cũng không muốn tự tay đưa cho chị. Mà cũng có thể, cô ta sốt sắng nên muốn mang đến cho chị kí càng nhanh càng tốt. Hoặc mang đến để… ra oai với chị cũng nên. Ôi, có là gì đi chăng nữa thì chị cũng chẳng cần phải quan tâm nữa rồi.
Kí xong lá đơn, nhìn cô ta cẩn thận cất đi như thứ gì đó quý báu lắm. Chị cười nhẹ: “Có lẽ chị em mình không còn việc gì để có cơ hội gặp nhau nữa đâu nhỉ. Nhân đây chị cũng chúc em và chồng vừa cũ của chị hạnh phúc. Riêng chị, chị cảm ơn em rất nhiều vì đã dọn sạch giúp chị đống rác hôi hám mà chị đã quá chán ngán rồi!”.
Dứt lời, chị đứng dậy ra về. Lần này, chị đi thẳng, không ngoái lại lần nào cả.
Theo VNE
"Tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời này"
Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa.
Không ít lần cánh bạn nhậu nói thẳng vào mặt tôi rằng: "Mày là thằng đàn ông hư hỏng, là đồ khốn nạn" nhưng tôi không tin mình lại xẩu xa đến vậy. Việc gì tôi phải tin vào những lời cạnh khóe, hằn học ấy khi mà trong tay tôi là bao nhiêu nhà-đất, là những cô nhân tình trẻ trung, nóng bỏng và lại có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc khiến bao kẻ phải ghen tị.
Vợ tôi đẹp và ngoan, cô sinh cho tôi một công chúa và một hoàng tử đáng yêu nhất trên đời. Từ ngày sinh đứa đầu tiên, tôi bảo cô không phải đi làm nữa chỉ phải ở nhà chăm con thôi, việc kiếm tiền là bổn phận của người đàn ông. Vâng lời, vợ nghỉ hẳn việc để dồn sức vun vén cho tổ ấm nhỏ của chúng tôi.
Từ hơn chục năm nay, cứ mỗi khi ra bước chân ra khỏi nhà là tôi có người nâng khăn sửa túi, trở về nhà là có sẵn nước nóng tắm, có cơm lành canh ngọt để bỏ vào miệng. Việc chăm con, đưa đón con đi học đều một mình vợ tôi lo cả. Chính tôi là người đã yêu cầu cô ấy nghỉ việc nhưng khốn nạn thay nhiều lần lại rủa vợ là loại đàn bà vô dụng, sướng không biết đường sướng chỉ có mỗi việc ăn-chơi và nuôi con mà cũng tỏ ra mệt mỏi, ý kiến này ý kiến nọ.
Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào (Ảnh minh họa)
Đàn ông dù học cao hay học thấp vẫn tự cho mình nhiều quyền hành trong gia đình hơn. Và trong số những quyền lợi được hưởng, tôi cho mình quyền được tự do cặp bồ ở bên ngoài. Tôi nghĩ thế này, vợ mình dù ngoan, đẹp đến đâu nhưng ở nhà mãi thì cũng không còn thú vị nữa, mình là thằng đàn ông kiếm ra tiền thì tội gì không hưởng thụ, nếm thử những "món ăn" hấp dẫn trên đời này.
Tôi cho phép mình yêu thương, chiều chuộng những cô nhân tình bé nhỏ, dễ thương với điều kiện không được bỏ bê gia đình, cuối tháng đưa thật nhiều tiền cho vợ nuôi con là được. Trước khi biến cố xảy ra tôi vẫn tự vỗ ngực mà rằng mình là thằng đàn ông tử tế, dù vui chơi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.
Nhưng chính sự dễ dãi quá đáng với bản thân đã dần biến tôi trở thành một người đàn ông tồi tệ. Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa. Tôi quên mất ai là người chăm lo gia đình để mình được thoải mái vui chơi bấy lâu nay. Từ hoạnh họe tôi cho mình quyền thẳng tay bạt tai, dúi đầu vợ vào thành giường mỗi khi cô ấy dám "bật" lại.
Hơn chục năm sống cảnh "nhàn nhã" tiêu tiền và nuôi con thì có đến 8 năm vợ tôi phải chịu sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần từ phía người chồng "tuyệt vời" là tôi đây. Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào. Tôi mạnh tay đánh vợ nhưng cũng chưa một lần chịu nhìn những vết thâm tím trên cơ thể cô ấy. Đàn ông thằng nào chẳng đánh vợ, chẳng chửi vợ, nhưng có phải người nào cũng như tôi: biết kiếm rất nhiều tiền. Sự "tử tế" của tôi với gia đình mình là như vậy!
Cuối cùng thì tuần trước, vợ tôi đã dắt cả hai con về quê ngoại để chỉ cho tôi biết mình đã "tử tế" như thế nào. Từ hôm đó, tôi mới nhận ra mình chẳng còn gì trong tay. Tôi sợ sự cô độc đang vây hãm xung quanh khi phải sống một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang giữa thành thị ồn ào.
Nhà-đất và những tài khoản không khi nào vơi ở ngân hàng chỉ khiến tôi "tử tế", chỉ giúp tôi thành người hùng trong mắt những cô nhân tình xinh xắn nhưng giỏi đào mỏ. Còn trong mắt vợ con - những người đã luôn ở bên cạnh mình, thực tình tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời.
Theo VNE
Cố tình trở thành hàng xóm của tình cũ để tiện "yêu" Sự thật đau lòng này đập vào mắt tôi như mọt cú giáng đau đớn. Tình yêu và niềm tin mà tôi dành cho anh bao nhiêu năm nay chợt vỡ vụn. Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì quyết định đi đến đám cưới vì cả hai đều không còn trẻ. Anh 32 tuổi, tôi cũng đã gần 27. Chúng...