Xảy ra tình huống bất ngờ, cả tôi và người yêu đều phải đứng trước sự lựa chọn khó khăn
Anh phải chọn bên tình bên hiếu, còn tôi phải chọn giữa người yêu và em gái.
Anh hết lời giải thích nhưng chẳng ai chấp nhận. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi qua đời sớm. Khi ấy em gái tôi còn quá nhỏ để hiểu hết nỗi đau này. Nhờ khoản trợ cấp xã hội và tài sản bố mẹ để lại, chúng tôi vẫn tự lo chi phí cuộc sống.
Em tôi bị thiểu năng trí tuệ từ nhỏ. Em ấy không đi học vì không theo được các bạn. Sau khi đi làm, tôi đã dành dụm t.iền lương để đưa em gái đi khám. Thế nhưng, bác sĩ nói bệnh của em tôi không hề dễ chữa.
Tôi quyết định hy sinh hạnh phúc cá nhân để lo cho em mình. Nếu em gái không bình thường trở lại, tôi sẽ không có ý định lập gia đình. Tuy nhiên, tôi đã gặp anh – một người đàn ông khác biệt. Anh hiểu rất rõ hoàn cảnh của tôi. Anh đã đến nhà tôi chơi, dần dần làm quen và trò chuyện được cùng em gái tôi.
Video đang HOT
Tôi quyết định hy sinh hạnh phúc cá nhân để lo cho em mình. (Ảnh minh họa)
Anh nói, nếu chúng tôi cưới nhau, việc chữa chạy cho em tôi sẽ do hai vợ chồng cùng cố gắng. Nhà anh không giàu có, bố mẹ là công nhân về hưu. Tôi tự tin cho rằng bố mẹ anh sẽ không khắt khe chuyện của chúng tôi.
Tôi và anh đã tìm được một bệnh viện rất uy tín. Từ ngày đó, bệnh tình của em tôi có tiến triển tốt. Anh dự định cuối năm sau chúng tôi sẽ làm đám cưới, khi đó em gái tôi có thời gian phục hồi đáng kể. Nhưng bất ngờ phát hiện ra mình có thai 2 tháng.
Chúng tôi quyết định sẽ tổ chức đám cưới sớm hơn dự định. Người yêu tôi về thưa chuyện với bố mẹ. Không ngờ hai bác khi nghe hoàn cảnh của tôi đã phản đối mạnh mẽ.
Hai bác lo sợ anh cưới tôi sẽ phải nuôi “báo cô” em gái tôi. Cay đắng hơn, họ còn tin rằng bệnh của em gái tôi còn di truyền sang thế hệ sau, tức là con của tôi và anh. Mặc cho anh hết lời giải thích, đó chỉ là biến chứng ngẫu nhiên chứ không mang tính di truyền.
Bố mẹ anh vẫn không nghe. Họ tranh luận một hồi. Bố mẹ anh tuyên bố: Trừ khi tôi gửi em gái vào trung tâm bảo trợ xã hội và cắt đứt liên lạc. Nếu không, chúng tôi sẽ không bao giờ được phép cưới nhau. Bà không muốn đi đâu cũng nghe nói bên nhà gái là trẻ mồ côi, lại có cô em mắc bệnh tâm thần.
Tôi nghe toàn bộ câu chuyện anh kể lại mà buồn thê thảm. Anh sẽ phải lựa chọn một bên hiếu, một bên tình. Tôi cũng chỉ được chọn hoặc em gái, hoặc anh. Thế nhưng, nếu tôi gạt bỏ tình yêu, con tôi sẽ chào đời ra sao khi không có bố?
Anh hiểu tâm trạng của tôi nên trấn an rằng sẽ lo liệu ổn thỏa. Tình cảm của chúng tôi chưa bao giờ mong manh đến vậy. Phải rất khó khăn tôi mới tìm được một người hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của mình, thế mà giờ đây…
Tôi như người đứng giữa ngã ba đường, không biết đi hướng nào. Chọn con đường nào cũng khiến tôi day dứt, băn khoăn. Rốt cuộc tôi nên làm sao đây?
Theo Afamily
Tôi không có niềm đam mê với công việc hiện tại
Tôi làm việc chỉ bởi nó là một công việc an toàn, nhưng càng ngày tôi càng thấy công việc của mình thật vô nghĩa.
ảnh minh họa
Tôi 30 t.uổi, giáo viên, cuộc đời không có quá nhiều sóng gió. Công việc tôi thấy khô khan, lương gần 10 triệu đồng/tháng. Nếu chỉ dựa vào mức lương này thì đủ trang trải cuộc sống và một đứa con. Gần đây, tôi có tham gia học cao học dưới Hà Nội. Khi xuống học tôi gặp lại một người bạn học chung từ thời đại học, vì không xin được việc ở quê bạn đã quyết tâm học tiếng Anh và xin vào một trung tâm ở Hà Nội để làm việc. Tôi cứ nghĩ rằng bạn chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng khi gặp lại bạn tôi mới thấy bạn tiến bộ vượt bậc thế nào. Bạn nói tiếng Anh như gió, giao tiếp rất năng động và hơn hết là bạn có một công việc quản lý cấp cao với mức lương mà có trong mơ tôi cũng không thể mơ tới được. Bạn chưa lập gia đình vì còn mải sự nghiệp, nhìn vào cuộc sống và công việc của bạn mà tôi phát thèm. Bạn say sưa làm việc quên cả ăn, thậm chí có những hôm đi làm về tới tận khuya chỉ vì công việc quá bận, bạn yêu thích công việc, điều này thì ngược lại hoàn toàn với tôi.
Tôi chưa bao giờ yêu công việc của mình, tôi làm việc chỉ bởi nó là một công việc an toàn, nhưng càng ngày tôi càng thấy công việc của mình thật vô nghĩa, dạy toàn những mớ lý thuyết suông và trong thực tế thì khác xa. Tôi chưa bao giờ yêu thích công việc của mình bởi biết mình không quen không biết, không có chỗ dựa dẫm, như thế sẽ không bao giờ có một tương lai chắc chắn trong cơ quan nhà nước, chắc suốt đời chỉ làm nhân viên. Tôi có một cô con gái và một người chồng có công việc cũng không được ổn định. Chồng tôi làm tiếp thị cho một công ty nước ngoài, công việc vất vả và anh thường xuyên than phiền là muốn làm một công việc khác, bởi việc này chỉ làm khi còn trẻ và về già thì không còn sức khỏe để làm. Thực sự tôi muốn thay đổi công việc của mình nhưng lại không dám, bởi tôi đã là nhân viên chính thức, rất nhiều người muốn thế chỗ tôi mà không được. Tôi phải làm sao đây?
Theo Ngoisao.net
Chồng tôi chẳng thể ngừng quan tâm chị bạn học cũ Kỷ niệm 9 năm ngày cưới có lẽ cũng là ngày kết thúc, thật buồn cho cuộc tình của chúng tôi. ảnh minh họa Tôi người vợ trong câu chuyện "Chồng muốn tôi cho phép anh quan tâm đến chị bạn học cũ" và "Chồng xin tôi 2 tháng để chấm dứt quan tâm đến chị bạn học cũ". Cám ơn mọi người...